Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 19




- Thiên U tỷ! Thành công rồi, chúng ta an toàn rồi!

Tiên Tiên hưng phấn nói.

- Không, lúc này chưa an toàn lắm, chỉ có thể xem như đứng vững chân mà thôi!

Cổ Thiên U nhíu mày nói.

- Đúng vậy! Ta cảm giác điềm báo trung hung còn chưa có chấm dứt, thậm chí còn có xu thế tiếp tục tăng mạnh!

Lão già nát rượu nhíu mày lo lắng nói.

- Hoàng hậu! Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?

Thi tiên sinh hỏi.

- Kéo dài thời gian, kéo dài tới khi bệ hạ tới đây!

Cổ Thiên U ngưng trọng nói.

- Bệ hạ có thể tới sao? Phong Thủy Đại Trận này làm mê hoặc tâm trí người ta, trừ Phong Thủy Sư, ở bên trong nửa bước khó đi, dù là bay cũng không bay được... làm sao bệ hạ có thể đi vào đây?

Lão già nát rượu lo lắng nói.

- Yên tâm đi! Thiên hạ không có bất kỳ một trận pháp nào có thể vây bệ hạ, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian là được!

Cổ Thiên U trầm giọng nói.

- Dạ!

Mọi người đáp.

Tuy rằng lão già nát rượu còn có chút không tin, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật gật đầu.

- Thi tiên sinh! Năng lực khống chế bộ xương khô, giờ phút này còn có thể thi triển được không?

Cổ Thiên U hỏi.

- Được!

Thi tiên sinh nói rất trực tiếp.

- Tốt! Nếu có thể vậy chiêu đi, dùng hết khả năng ngươi có, triệu tập ra thi thể hài cốt trong lòng đất ở ngoài thành, càng nhiều càng tốt. Đợi ta đưa cho ngươi trận đồ hình, cứ dựa theo trận đồ hình bày ra một trận Thi Cốt Phong Thủy Phòng Ngự!

Cổ Thiên U trầm giọng nói.

- Dạ!

Thi tiên sinh lập tức đáp.

Tiếp đó, Thi tiên sinh bay đến trên thành lâu cách đó không xa. Trong tay chợt hiện ra một cái chuông, trong cổ họng phát ra một vài âm phù quỷ dị. Vừa nghe mấy âm phù này, lông tơ trên mình mọi người không kiềm được dựng thẳng lên.

Thi tiên sinh bắt đầu thi pháp, mà ở xa xa, nam nhân tóc tím của Bất Lão Giới cũng phát hiện có điều khác thường. Hắn phát hiện trong đại trận trước mắt không ngờ có một tia chống lại.

- A, có ý tứ! Không ngờ cũng biết phong thuỷ!

Nam nhân tóc tím cười lạnh nói.

Cười xong, nam nhân tóc tím phất tay một cái, từ lòng bàn tay toát ra hơi mờ đen như mực, bắn thẳng đến khu vực sương mù trắng thật lớn phía trước.

Đột nhiên, hắc khí hóa thành vô tận con dơi, đám dơi quỷ dị hai mắt đỏ rực, chúng rít một tràng tiếng phẫn nộ hung ác, rồi lập tức bay vào chỗ sâu trong đại trận. Không chỉ có như thế, trừ đám dơi trước mắt, bốn phía đại trận cũng bay ra vô số con dơi, vọt thẳng tới chỗ thành nhỏ của Cổ Thiên U. Vô số con dơi bay tới, phát ra từng tràng tiếng vang quỷ dị, vô cùng kinh người.

Giờ phút này, trên thành lâu, Thi tiên sinh cũng triệu hoán đến đây vô số bộ xương khô.

Những bộ xương khô này không phải Khô Lâu bộ tộc, hoặc nói chỉ là hình thức ban đầu nhất của Khô Lâu bộ tộc, vốn không có thần trí, tất cả đều từng bước từng bước từ dưới mặt đất bò lên.

Bùn đất cuồn cuộn, từng cái bàn tay xương khô toát ra càng ngày càng nhiều, vô cùng dọa người!

Chỉ trong chốc lát, bốn phía thành lâu đã bị vô số bộ xương khô chen chúc, rậm rạp, nhìn qua hết sức lạnh lẽo.

Ở dưới bố trí của Cổ Thiên U, vô số bộ xương khô quay chung quanh tòa thành nhỏ tạo thành một trận hình quỷ dị.

“Chi...”

Đột nhiên từ xa truyền đến một tràng tiếng rít chói tai, ngay sau đó, một luồng sóng chấn động cường đại ập thẳng tới một số bộ xương khô ở bên ngoài.

“Rắc...”

Mười mấy bộ xương khô lập tức bị sóng chấn động chấn thành bột phấn.

- Không tốt, dơi quá nhiều!

Tiên Tiên kêu lên.

- Thi tiên sinh, mau!

Cổ Thiên U kêu lên thúc giục.

- Dạ!

Thi tiên sinh lập tức đáp.

Bộ xương khô rất nhanh bày ra trận hình, ở thời điểm đám dơi bay tới càng ngày càng gần, bộ xương khô bị sóng âm của dơi chấn vỡ càng ngày càng nhiều, cho tới khi có một phần mười bị chấn nát, rốt cục, đại trận bố trí thành.

- Lên...

Cổ Thiên U lật tay lấy ra bốn thanh Đào Mộc Kiếm vạn năm, ném vào trong đó, lập tức ghim vào bốn phương vị trên thành nhỏ, từng luồng năng lượng đào mộc lập tức chui xuống mặt đất.

“Vù...”

Vô số bộ xương khô đột nhiên run lên, tiếp đó, từ trên bộ xương khô bắn vọt ra vô số hắc khí, là tử khí, vô cùng nồng đậm.

Tử khí vừa bắn ra liền xông lên tận trời, lập tức che phủ bầu trời, bao phủ toàn bộ bốn phía thành nhỏ, không ngờ đàn dơi bị ngăn ở bên ngoài không thể tiến vào.

Ở bên ngoài, trên vùng trời chỗ trung tâm sương mù trắng của Phong Thủy Đại Trận, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn khu vực mù sương tối đen, đám dơi đụng vào khu vực sương mù đen đó, lập tức ngã xuống đất, rất nhanh mục nát.

Nam nhân tóc tím thấy thế trên mặt biến thành xanh mét.

- Người đâu! Các ngươi tiếp tục chia một nửa đi vào trận, nghe ta chỉ huy!

Nam nhân tóc tím quay lại lệnh cho đám đệ tử Bất Lão Giới.

- Dạ!

Trận chiến Phong thuỷ nơi đây bắt đầu giằng co kéo dài.

Bên kia, Chung Sơn bằng tốc độ nhanh nhất, ảnh độn chạy tới, nhìn theo ký hiệu của Cổ Thiên U lưu lại, Chung Sơn nhíu mày, khu vực mù sương trước mắt thật lớn, Chung Sơn cũng không chút do dự độn đi vào.

Đại trận? Bất kỳ đại trận nào đều không làm khó được ảnh thân.

Không bao lâu, Chung Sơn trông thấy tòa thành nhỏ kia.

- Không xong! Có kẻ thù bên ngoài xâm nhập!

Thi tiên sinh bỗng nhiên ngưng trọng kêu lên.

- Cái gì? Kẻ thù bên ngoài?

Lão già nát rượu cả kinh kêu lên.

- Không xong! Quá nhanh, quá nhanh! Hắn đến rồi!

Thi tiên sinh cấp bách kêu lên, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

- Bảo hộ hoàng hậu!

Lão già nát rượu lập tức la lên.

- Là ta!

Bỗng đúng lúc vang lên thanh âm của Chung Sơn.

Nghe tiếng của Chung Sơn, gần như mọi người đều khựng lại.

Chung Sơn độn vào trong một gian phòng, mở cửa đi ra.

Lão già nát rượu há mồm ngạc nhiên:

- Bệ... bệ hạ! Ngài là ở đâu ra vậy?

Trong mắt lão già nát rượu tràn ngập vẻ khó tin, như thế nào có thể? Bệ hạ như thế nào bỗng nhiên biến vào trong phòng này?

- Huynh không sao chứ?

Cổ Thiên U lập tức tiến lên ôm tay Chung Sơn.

- Chung Sơn! Mặt của huynh tái nhợt kìa!

Tiên Tiên cũng lo lắng kêu lên.

Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Ta hao tổn rất lớn, lập tức phải nghỉ ngơi! Các ngươi hộ pháp cho ta!

- Nhưng... nhưng bên ngoài... làm sao bây giờ?

Lão già nát rượu cả kinh kêu lên.

Thật vất vả chờ đợi Chung Sơn tới, vậy mà vừa tới liền bế quan, Phong Thủy Đại Trận này làm sao bây giờ?

- Thiên U theo ta vào đây! Những người khác, ở bên ngoài chờ!

Chung Sơn mang theo Cổ Thiên U đi vào một gian phòng tốt nhất.

- Huynh thế nào rồi?

Cổ Thiên U lo lắng hỏi Chung Sơn.

- Yên tâm, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là khôi phục, vừa rồi tâm thần hao tổn quá lớn!

Chung Sơn thoải mái nói.

- À!

Cổ Thiên U buông lỏng thần sắc.

- Phong Thủy Đại Trận này, ta vừa mới hỏi qua Nê Bồ Tát, Nê Bồ Tát đang nghĩ đối sách!

Chung Sơn nói.

- Nê Bồ Tát nghĩ ra rồi!

Chung Sơn lại nói tiếp.

Hiển nhiên, giờ phút này Nê Bồ Tát ở dương gian, lập tức tìm ra phương pháp phá giải.

- Nê Bồ Tát bảo ta hỏi muội, Cửu Giai Giao Triền Trận, muội học xong chưa?

Chung Sơn hỏi.

- Học xong rồi, nhưng chưa quen thuộc lắm!

Cổ Thiên U nói.

- Không quen thì không quen! Nê Bồ Tát bảo muội cứ dùng Phong Thủy Trận của muội này quấn lấy đối phương, để hắn cũng không thể động đậy! Tuy rằng muội sẽ vất vả một chút, nhưng ít nhất có thể kéo dài bốn năm ngày. Trong khoảng thời gian này, ta cũng gần như tu dưỡng tốt lắm, đến lúc đó, bất kỳ đại trận nào cũng ngăn không được chúng ta!

Chung Sơn nói.

- Ừm! Nếu Nê Bồ Tát nói có thể, vậy khẳng định có thể! Muội lập tức bố trí Cửu Giai Giao Triền Trận!

Cổ Thiên U gật gật đầu.

- Trong lúc ta tu dưỡng, trừ phi sống chết trước mắt, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, muội bảo Tiên Tiên thủ hộ đi!

Chung Sơn nói.

- Ừm!

Cổ Thiên U gật gật đầu.

Cổ Thiên U đi ra ngoài, Chung Sơn lập tức nằm xuống hôn mê đi.

Có Nê Bồ Tát chỉ điểm, đại trận của Cổ Thiên U chợt biến đổi.

Phạm vi hắc khí lúc đầu đột nhiên mở rộng, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, vốn khu vực sương mù trắng khổng lồ, đã bị hắc khí thẩm thấu. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi một địa phương đều có từng tia từng tia hắc khí, giống như vô số mạch máu kéo dài ra bốn phương tám hướng.

Bên ngoài, nam nhân tóc tím đứng trên đỉnh ngọn núi, lúc này trên trán tuôn ra mồ hôi càng ngày càng nhiều.

- Như thế nào có thể? Không ngờ đại trận hoàn toàn không chịu ta khống chế? Các ngươi đều đi vào, đều đi vào đi!

Nam nhân tóc tím quát.

Toàn bộ đám đệ tử Bất Lão Giới còn lại nhảy vào đại trận, chờ đợi nam nhân tóc tím chỉ huy.

- Sư huynh, sao lại thế này? Như thế nào toàn bộ người đi vào?

Niệm Du Du nghi hoặc hỏi.

- Không thích hợp, không thích hợp!

Sắc mặt nam nhân tóc tím càng ngày càng khó coi.

- Chuyện gì vậy?

- Tuy rằng ta còn có thể khống chế đại trận, nhưng đại trận càng ngày càng trầm trọng, ta khống chế càng ngày càng cố sức. Thậm chí, Phong Thủy Trận của đối phương giống như một vũng bùn, hãm Phong Thủy Trận của ta, làm ta muốn triệt hồi Phong Thủy Trận đều không triệt hồi được, một khi ta cưỡng ép thu lại ắt phải bị phản phệ!

Nam nhân tóc tím lo lắng nói.

- Nói như vậy, huynh rơi vào trận này căn bản không rút tay ra được sao?

Niệm Du Du lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Nói lời thừa! Đối với phong thuỷ thuật ta cũng không cao thâm lắm, đâu ngờ lại có loại tình huống này!

Nam nhân tóc tím cười khổ nói.

- Đâu ngờ lại có loại tình huống này? A, sư huynh! Đại sự của Giới chủ bất cứ lúc nào sẽ bắt đầu, huynh không được làm hỏng đại sự của Giới chủ, cuối cùng trở thành tội nhân của toàn bộ Bất Lão Giới!

Niệm Du Du cười lạnh nói.

Nghe Niệm Du Du nói móc, nam nhân tóc tím cũng ngoan cường nói:

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm! Tuy rằng nhất thời không làm gì được đối phương, nhưng lực lượng Phong Thủy Trận của chúng cũng đang không ngừng suy yếu, không cần thời gian bao lâu là có thể làm hao mòn hết sạch tất cả lực lượng của chúng!

- Nếu thời gian dài lâu thì sao? Hy vọng vậy đi!

Niệm Du Du lộ ra một tia khinh thường, quay đầu rời đi.

Biển máu chìm nổi ở phương nam xa xa, trên đỉnh một ngọn núi, Diệp Khuynh Thành vốn đã rời đi lại quỷ dị xuất hiện ở nơi này.

Bên cạnh Diệp Khuynh Thành đi theo một đoàn người Bất Lão Giới. Tuy nhiên, phần lớn đều ở dưới ngọn núi, trên ngọn núi chỉ có mười mấy người, mà đứng chung một chỗ với Diệp Khuynh Thành cũng chỉ có một nam nhân áo bào tím.

Nam nhân không có hàng lông mày, thoạt nhìn rất cường tráng, tuy nhiên lại giấu mình trong áo bào tím, khó tránh khỏi trông rất thần bí.

- Thần Tú Đại sư! Hẳn là người của đại thế giới chiến với Nam Cung Thắng đã lưỡng bại câu thương rồi chứ, có nên bắt đầu chưa?

Diệp Khuynh Thành nhìn nam nhân áo bào tím hỏi.

Thần Tú, dựa theo như lời Thiên lão, trong tu phong thuỷ ngũ mạch: Thiên, Địa, Nhân, Thần, Quỷ... Thần Tú chính là Phong Thủy Đại sư chi mạch ‘Thần’.

- “Nhập Úng Khốn Long”, 8 lần 8, 64 phương vị đã toàn bộ bố trí ổn thỏa, cho dù bọn họ không có lưỡng bại câu thương cũng có thể vây khốn. Huống chi hiện tại thì sao? Nếu Diệp Giới chủ nóng vội như thế, vậy cứ bắt đầu đi!

Thần Tú gật gật đầu nói.

- Không phải tại hạ nóng vội, mà e chậm sẽ sinh biến! Dù sao đều là tiên nhân, khó tránh khỏi sẽ có điều ngoài ý muốn, tốt hơn là sớm thực hiện, nếu không để bọn hắn trốn vào đại thế giới, sẽ mất nhiều hơn được!

Diệp Khuynh Thành nói.

- Ừm!

Thần Tú gật gật đầu.

- Bắt đầu đi!

Diệp Khuynh Thành quay lại lệnh cho mọi người phía sau.

- Dạ!

Chúng đệ tử Trường Sinh Giới kêu lớn.

- - - - - oOo- - - - -