Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 21




Che lấp thiên cơ, nghịch thiên hóa hình, rõ ràng là một người, không ngờ bị cưỡng chế biến hóa thành rồng vàng, mặc dù là cường giả Thiên Cực Cảnh, ở trong trận này cũng không trốn tránh vào đâu được.

Phong thuỷ thuật quá quỷ dị!

Một mệnh số, hai vận số, ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm công danh. Tu phong thuỷ có thể xếp hạng phía trước tu tích âm đức và tu công danh, đủ thấy chỗ thần diệu của nó, có lẽ nó không thể thu thập số mệnh, cũng không có thể thu thập công đức để tăng cường tốc độ tu luyện bản thân, nhưng chỉ riêng phần che lấp thiên cơ, nghịch thiên hóa hình này đủ để biểu hiện ra sự cường đại của người tu phong thuỷ.

Đây là một loại cường đại quỷ dị, một loại cường đại không thể lý giải.

Mà Cổ Thiên U bày ra Phong Thủy Trận nho nhỏ, so với Nhập Úng Khốn Long Đại Trận này chính là cách biệt một trời một vực. Đương nhiên, Cổ Thiên U chỉ là học được chút da lông, mà Thần Tú là người chủ của nhất mạch, đương nhiên không thể sánh bằng.

Nhìn Phong Thủy Trận quỷ dị khổng lồ trước mắt, càng ngày Cổ Thiên U càng hướng tới.

- Hoàng hậu! Có nên đánh thức bệ hạ hay không, thế cục trước mắt càng ngày càng quỷ dị!

Thi tiên sinh hỏi.

- Không cần! Bệ hạ khó có được thời gian nghỉ ngơi, ai cũng không nên quấy nhiễu!

Cổ Thiên U nghiêm mặt nói khẳng định.

- Dạ!

Mọi người lập tức đáp.

Bốn phương tám hướng cái rọ thiên địa đều là sương khói màu vàng, chỉ có một chỗ phương vị ‘Đại Quá’ này là không có sinh thành sương khói màu vàng, cũng chỉ có người ở nơi này, mới không có bị hóa hình thành rồng vàng.

Nam nhân tóc tím vừa đấu pháp với Cổ Thiên U, trong lòng vừa lạnh giá như rơi xuống hầm băng. Nhìn xa xa vô tận khói vàng sinh ra, nam nhân tóc tím có thể cảm nhận được đại trận đã phát uy, từng tràng tiếng long ngâm dường như tiếng chuông lớn dội vào trong lòng nam nhân tóc tím, tuy rằng không biết vì sao thế này, nhưng chính hắn cũng khẳng định mình đã sai lầm rất nhiều.

Nhìn đại trận trước mắt, trong lòng nam nhân tóc tím lại lần nữa trào ra cảm giác bi ai vô cùng bi thương.

Niệm Du Du vẻ mặt hơi động lòng, nhìn khói vàng trước mắt nàng nổi lên tính tò mò, thân hình nhoáng lên một cái, Niệm Du Du bắn đi ra xa. Nàng muốn nắm giữ một tia sương khói màu vàng.

Bay ra hơi xa, Niệm Du Du chụp tay nắm lấy, nhưng khói vàng kia cũng nhanh một cách quỷ dị, chớp mắt có một lũ nhảy vào trong cơ thể nàng.

Tiếp đó, vô số khói vàng không chịu Niệm Du Du khống chế chui vào trong cơ thể. Niệm Du Du biến sắc.

Tuy nhiên, những khói vàng này lại không vào được thân thể Tổ Thần thú chút nào, hình như da của Tổ Thần thú kia dày đặc biệt, nên không chui vào được.

Niệm Du Du cảm nhận được biến hóa quỷ dị trong cơ thể, bỗng nhiên, đồng tử co rụt lại, tròng mắt đen nhánh của nàng đột nhiên biến thành màu vàng óng ánh, thân hình nàng tan ra, hóa thành một bãi cát vàng.

Cát vàng không hề rơi xuống đất, mà theo gió nhẹ nhàng lướt đi, chở Tổ Thần thú rất nhanh bay lướt trở về, đảo mắt nhẹ nhàng bay ra từ chỗ khe hở của cái rọ thiên địa.

Sau khi bay ra, đống cát vàng lại lần nữa hóa thành Niệm Du Du. Niệm Du Du đầy mặt hoảng sợ, nhìn lũ khói vàng trong lòng bàn tay, khói vàng mờ nhạt tán đi, dường như rời khỏi cái rọ thiên địa vốn nó không có hiệu quả.

- Đây là thứ gì vậy?

Niệm Du Du vô cùng ngạc nhiên lẩm bẩm.

Tuy Niệm Du Du vô cùng ngạc nhiên, nhưng nếu để Thần Tú nhìn thấy, khẳng định Thần Tú càng kinh ngạc há hốc miệng đến cằm rơi xuống đất. Đầu tiên, không ngờ Tổ Thần thú có thể miễn dịch với khói vàng; tiếp theo không ngờ chính Niệm Du Du cũng có thể biến hình? Tự mình biến thành cát vàng? Còn có thể bức khói vàng ra khỏi thân thể?

Nên biết rằng, Thiên Hiểu, Dần Lạc Nhật đều bị trúng chiêu, ngay cả Thiên Cực Cảnh bọn họ đều không làm gì được, không ngờ lại không làm gì được Niệm Du Du?

Hai ngày sau, ở phụ cận biển máu chìm nổi, đám cường giả Đại Diễn Thiên triều kinh ngạc nhìn bốn phía kéo tới vô số khói vàng, còn có từng tràng tiếng long ngâm vang vọng trong khói vàng.

Rồng ư? Trong mắt các cường giả Đại Diễn Thiên triều đều hiện đầy vẻ kinh ngạc, ở đâu ra rồng? Như thế nào lại có nhiều tiếng rồng kêu như vậy. Tiếng rồng kêu càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn.

Thậm chí có một số cường giả bay đi vào, muốn dò xét xem đến tột cùng là gì.

Đợi vào tới bên trong, những cường giả này không có mảy may người nào ngoại lệ toàn bộ bị khói vàng chui vào trong cơ thể, đồng thời, cùng phát hiện một màn vô cùng quỷ dị kia.

Vô số rồng vàng bay tới hướng mình, điều này không phải chính yếu, chủ yếu chính là hình dáng của những con rồng vàng này, chúng nó ở đâu ra?

Chỉ nhìn thấy hai con rồng vàng dài nghìn trượng trong đó, thân thể hơi vừa chạm nhẹ vào nhau, liền phát sinh chuyện vô cùng quỷ dị: Vốn rồng vàng giống như thực thể đột nhiên biến thành hư ảo, tiếp đó, hai con rồng vàng cứ như vậy dung hợp với nhau, chậm rãi biến thành một con rồng vàng dài 1300 trượng.

Không chỉ hai con rồng vàng này hợp thể, mà ở bốn phương tám hướng, vô số rồng vàng đều đang hợp thể, đều đang chạm vào nhau rồi dung hợp với nhau, đi tới hướng hóa hình chung cực nhất.

Vô số rồng vàng không ngừng hợp thể, hóa thành một con, một con rồng vàng càng lúc càng lớn.

Người của Đại Diễn Thiên triều vọt vào khu vực khói vàng sớm đã mở to hai mắt nhìn, dường như nhìn thấy chuyện khó tin nhất trên đời này. Chỉ trong chốc lát, bọn họ cũng hóa thân thành rồng vàng khổng lồ, tiếp đó chạm vào dung hợp với con rồng vàng lớn nhất kia.

Khói vàng dần dần bao phủ khắp bốn phương, Tinh Thái Đấu sau khi nhìn thấy biến hóa quỷ dị của thuộc hạ mình, hắn vô cùng kinh hãi bay vọt lên trời. Thế nhưng trên trời cao đâu đâu cũng vô cùng vô tận khói vàng, Tinh Thái Đấu cũng không thể ngăn cản khói vàng quỷ dị đó, thân thể hắn bắt đầu phóng ra vô số ánh sáng vàng.

- Cửu tiên sinh...

Tinh Thái Đấu chỉ kịp nhìn lên hắc động thật lớn trên trời cao xa xa hét lớn một tiếng, thân thể bị vô cùng tận ánh sáng vàng bao phủ, tiếp đó hóa thành một con rồng vàng vạn trượng, cũng chạm vào rồi dung hợp với con rồng vàng lớn nhất.

Khói vàng tràn ngập bức thẳng tới hắc động to lớn, cũng chính là nơi Nam Cung Thắng đang chiến đấu với hai Vu tộc. Không gian vỡ nát! Vốn không gian của tiểu thế giới đã không chịu đựng nổi nhóm cường giả cấp tiên nhân này khuấy động. Cả một khu vực khổng lồ đều là hắc động, bốn phương lại rung chuyển không chịu nổi.

Chỗ trung tâm hắc động!

Nam Cung Thắng quần áo rách nát, phía sau lưng lộ ra vết thương đen thui, nhìn qua hết sức khủng bố. Vẻ phẫn nộ trong mắt cũng biến thành mỏi mệt, mặt lại sưng phù lên; thời điểm này đầu ngón tay hắn rung rung, dường như lung lay sắp ngã.

Trên đỉnh đầu là quyển sách khổng lồ mở ra, cũng chính là Địa Thư, Địa Thư phóng ra từng đợt sóng gợn màu xám trắng, bảo hộ Nam Cung Thắng. Nhưng đối thủ thật sự quá cường đại!

Đối diện, hai gã Vu tộc như trước chống cây quyền trượng tối đen, chỉ là trên áo bào nhiều thêm vết rách.

Tuy nhiên, xem theo thế cục trước mắt, Nam Cung Thắng vẫn là bị hai Vu tộc áp chế, mặc dù vận dụng cả Địa Thư, cũng bị cường thế áp chế.

- Huyền Tiên ư? Một Huyền Tiên nho nhỏ không ngờ lại có thực lực như thế, quả nhiên tiểu thế giới cũng có chỗ độc đáo, Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười đã độ thiên kiếp? Nếu ngươi chờ đến Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười một hãy độ kiếp trở thành Địa Tiên, có lẽ ta sẽ có điều cố kỵ. Nhưng chênh lệch giữa Huyền Tiên và Địa Tiên quá lớn, ngươi vứt bỏ kỳ ngộ ở tiểu thế giới, nhất định ngươi không kịp hối hận cả đời!

Gã Vu tộc cầm đầu lạnh lùng nói.

Đây là gã Vu tộc muốn đả kích lòng tin của Nam Cung Thắng, nhưng Nam Cung Thắng từng là người chủ Thánh địa, tố chất tâm lý sao có thể kém như vậy?

- Ngươi không phải cũng bị thương rồi sao? Tiểu thế giới thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta đến đại thế giới sẽ sợ ngươi ư?

Nam Cung Thắng không chịu thua kêu lên.

- Ngươi không có phi thăng, không có nhận được thanh tẩy của đại thế giới, cho nên khẳng định thực lực của ngươi sẽ suy giảm lớn. Tuy nhiên, nếu muốn với thực lực Huyền Tiên của ngươi đánh bại ta, ngươi quá ngây thơ rồi! Mặc dù cộng thêm Địa Thư còn chưa tế luyện hoàn toàn của ngươi, cũng đừng mơ tưởng!

Gã Vu tộc cầm đầu cười lạnh nói.

- Vu tộc chính là thích mạnh miệng như vậy sao?

Nam Cung Thắng lạnh lùng nói. Nói xong, ho ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thấy Nam Cung Thắng trọng thương như thế, gã Vu tộc cầm đầu tươi cười nói:

- Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, giao ra Địa Thư, ta có thể tha cho ngươi không chết!

- Ha ha ha ha... Ngươi đúng là không có bản lãnh lấy đi, không chiếm được Địa Thư, nên muốn dùng thủ đoạn thấp kém này ư?

Nam Cung Thắng cười ha hả, nói.

- Hừ! Nếu ngươi đã tự tìm đường chết, vậy chớ có trách ta!

Gã Vu tộc cầm đầu hừ lạnh một tiếng.

Vung tay đánh ra một chưởng, bỗng nhiên chỗ lòng bàn tay bắn ra vòng vòng sóng gợn màu lam như sóng điện, quyền trượng trong tay hắn vung lên chỉ thẳng vào Địa Thư.

- Tê Hồn...

Gã Vu tộc cầm đầu hừ lạnh một tiếng, công thế cường đại bức thẳng tới Nam Cung Thắng.

Nhìn thấy một chiêu này, trong mắt Nam Cung Thắng thoáng lộ vẻ hoảng sợ. Thực hiển nhiên, trong chiến đấu trước đó, khẳng định Nam Cung Thắng đã nếm qua đau khổ dưới chiêu này.

Nhưng khi một chiêu này bay tới, Nam Cung Thắng không thể không đối mặt, ánh mắt hơi kinh hoảng ban đầu đột nhiên phát ra một tia hung quang cường đại. Trong đôi mắt đỏ rực tràn ngập ngoan độc: Nam Cung Thắng phải liều mạng rồi.

- Phá...

Nam Cung Thắng chỉ ngón tay vào Địa Thư, phun ra một ngụm tinh huyết, đột nhiên Địa Thư phóng lớn gấp trăm lần, một lực xung kích cường đại hung hăng tấn công va chạm vào công kích của Vu tộc.

Hai cường giả cường thế va chạm mạnh, lập tức khiến hắc động ở bên cạnh vừa mới tu sửa hoàn hảo, lại lần nữa mở rộng ra bốn phía, chấn động cường đại bức thẳng xuống dưới mặt đất, cả khu vực khói vàng chấn động không thôi.

“Phốc...”

Nam Cung Thắng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng, thân thể vặn vẹo cực độ. Hiển nhiên khoảnh khắc cuối cùng này hắn hoàn toàn bị đánh bại, thần sắc ảm đạm, dường như bất cứ lúc nào sẽ hồn phi phách tán. Còn gã Vu tộc cầm đầu cũng bay ngược ra xa trăm trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu bầm, bị thương, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm.

Địa Thư rời khỏi khống chế của Nam Cung Thắng, bay ra giữa song phương.

Nam Cung Thắng thân thể uể oải, dường như không còn mảy may chiến lực, như sắp trở thành một cỗ thi thể, một thi thể tiên nhân vì Địa Thư mà diệt vong.

Thắng rồi! Hai gã Vu tộc đều lộ vẻ tươi cười bộ dáng rất vừa lòng. Tuy nhiên gã Vu tộc cầm đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thắng không có buông lỏng, mà một cổ sát ý từ trong áo bào đen phun ra.

Nhưng đúng lúc này!

“Grào...”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm vang động, bốn phía không gian lại vỡ nát không chịu nổi.

Một con rồng vàng khổng lồ dài 5 vạn trượng ở thời điểm hai gã Vu tộc buông lỏng, đột nhiên nhảy vào hắc động, cũng mở rộng phạm vi hắc động. Ngay lúc hai gã Vu tộc lơi lỏng, nó há miệng cắn một ngụm trên Địa Thư đã thành lớn gấp trăm lần kia.

Tạo cho hai phương một màn trình diễn kinh điển thật sinh động: bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau!

Rồng vàng cắn trúng Địa Thư khổng lồ, quay đầu định bay đi. Lúc này, hai gã Vu tộc cũng chợt bừng tĩnh.

- Nghiệt súc, ngươi dám...

- - - - - oOo- - - - -