Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 91




- Nếu vào thế giới của ta, rượu mời không uống, còn muốn rời khỏi?

Một câu của Tư Mã Sách, đại biểu cho hành động chuẩn bị Trảm Thủ, chỉ cần chém giết mấy Hoàng đế này, vậy vận triều của bọn họ chính là không đoàn kết, đến lúc đó chỉ cần Cổ Chính Nhất xua binh tứ phương, vậy thiên hạ nhất thống có thể hoàn thành.

Tư Mã Sách vốn là chuẩn bị hai kế hoạch, một phương diện chuẩn bị ngôn ngữ thuyết phục chúng Hoàng đế, một phương diện khác chính là nếu họ không đồng ý thì sẽ giết.

Một Thiên Tiên, cộng thêm mười đại Địa Tiên, hơn nữa ở trong vòng 'Thế Giới' của Thiên Tiên, Tư Mã Sách cho rằng, cơ hồ không có gì không thể.

Doanh không có tức giận bởi vì lời nói của Tư Mã Sách, mà là nhìn về phía Tư Mã Sách, nói:

- Ở ngoài hàng ngàn tiểu thế giới, có phải hội tụ đại lượng thế lực hay không? Thế cho nên Thái Sơ Thánh Đình lần này không ngờ không ra tay, chỉ phái các ngươi ra đã nghĩ sẽ khuất phục thiên hạ này?

Nghe được lời của Doanh, chân mày Tư Mã Sách cau lại, trong mắt hàn quang chợt lóe, mà mười đại Địa Tiên cũng là nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên một trận ngờ vực.

- Ta không đủ sao?

Tư Mã Sách lạnh lùng nói.

Tư Mã Sách rốt cuộc biết mới vừa rồi vì cái gì chuyện không thuận, nguyên lai những người này hoàn toàn, sẽ không để ý mình, tại sao có thể như vậy? Nhóm người này điên rồi sao? Chung Sơn kia, chỉ là Đế Cực Cảnh, bọn họ không ngờ đối đãi ngang hàng, mà một Thiên Tiên như chính mình, ở chỗ này cũng tương đương với Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai, bọn họ không ngờ chướng mắt? Người của hàng ngàn tiểu thế giới cũng đều thần kinh hề hề hà hà như vậy sao?

Nhìn Tư Mã Sách một chút, Doanh lắc đầu, Doanh nhận được cái mình muốn.

- Lã Bất Vi, bãi giá hồi triều!

Doanh nhàn nhạt mở miệng nói.

- Rõ!

Lã Bất Vi khom người nói.

- Hồi triều? Ha ha ha ha, các ngươi ra được sao? Ở bên trong 'Thế Giới' của ta, ai cũng không đi được, không có ta, ai cũng không phá ra 'Thế Giới' này.

Tư Mã Sách châm chọc, cười to nói.

Lã Bất Vi nhìn về phía Tư Mã Sách, có chút quỷ dị.

- Thế giới? 'Thế Giới' này của ngươi, là dựa vào gốc cây Vạn Cổ Thanh Tùng này mới có thể duy trì đến hiện tại a?

Lã Bất Vi hỏi.

- Vậy thì như thế nào?

Tư Mã Sách lạnh lùng nói.

- Loại thần thức này ta từng gặp phải, Vạn Cổ Thanh Tùng thuộc mộc, đáng tiếc a!

Lã Bất Vi lắc đầu thở dài nói.

- Đáng tiếc cái gì?

Tư Mã Sách khinh thường nói.

- Đáng tiếc thần thức của ta, vừa lúc thuộc hỏa, kim. Kim khắc mộc, hỏa khắc mộc, vừa vặn là khắc tinh của ngươi.

Lã Bất Vi cười nói.

- Khắc tinh? Ha ha ha ha, tân hỏa của người phàm cũng muốn làm tổn thương Vạn Cổ Thanh Tùng của ta? Chuyện cười!

Tư Mã Sách giễu cợt cười to nói.

- Vậy có muốn thử một chút hay không?

Lã Bất Vi cười lạnh nói.

Trong mắt Tư Mã Sách hiện lên vẻ lạnh lẻo, trợn mắt nhìn Lã Bất Vi.

Chỉ thấy đầu ngón tay Lã Bất Vi điểm một cái, một ngọn lửa màu vàng bỗng nhiên hiện tại đầu ngón tay của Lã Bất Vi, thấy ngọn lửa này, hai mắt Tư Mã Sách nhíu lại, không phải là ngọn lửa quá mạnh mẻ, mà là căn bản không cảm giác được chút nhiệt độ nào, đây là lửa gì Trong ngọn lửa lại còn có năng lượng Kim Hệ?

- Chỉ giáo!

Lã Bất Vi cười nói.

Khi Lã Bất Vi muốn điểm một ngón tay vào Vạn Cổ Thanh Tùng trăm vạn trượng, đột nhiên.

- Mời bảo bối xoay người!

Oanh!

Thần Nha Đạo Quân hét to một tiếng, đột nhiên bốn phía vang lên một tiếng thật to, mọi người chỉ cảm thấy một đạo ánh sáng bảy màu hiện lên, không gian đột nhiên nứt ra một cái lỗ thủng to. Xuyên thấu qua đại động này chính là 'Thế Giới' ở ngoài.

Khổng Liệt Thiên cùng Thần Nha Đạo Quân đi ra.

Đại động kia chậm rãi khôi phục, mà Tư Mã Sách lại mở to hai mắt nhìn, lộ ra một bộ vô cùng bất khả tư nghị.

- Này, này, này...!

Tư Mã Sách bỗng nhiên có cảm giác biệt khuất.

Mới vừa rồi còn nói không ai có thể phá vỡ 'Thế Giới' này, đảo mắt hai người đã đi ra ngoài rồi, hết thảy cũng vượt ra khỏi dự liệu của mình.

Thế giới đảo mắt liền khôi phục, Trảm Tiên Phi Đao chém ra một đường vết rách đảo mắt đã khôi phục, Tư Mã Sách nhất thời giận dữ.

- Hai người các ngươi, bắt bọn họ lại cho ta!

Tư Mã Sách gọi hai Địa Tiên.

- Rõ!

Hai Địa Tiên đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Mà trong thời gian này, một chút kim sắc hỏa diễm của Lã Bất Vi đã bắn về phía Vạn Cổ Thanh Tùng.

Nếu là lúc trước, Tư Mã Sách còn phải cẩn thận một chút, hiện tại, Tư Mã Sách vô cùng tức giận, ý niệm trong đầu chợt lóe, Vạn Cổ Thanh Tùng đột nhiên dâng lên thanh quang mênh mông, cả 'Thế Giới' ầm ầm tăng cường không chỉ gấp mười lần.

Kim sắc hỏa diễm tiếp xúc cùng Vạn Cổ Thanh Tùng.

Bành!

Một màn này, phảng phất giống như một mồi lửa bỗng nhiên ném vào một thùng xăng. Tiếng bành lớn kia phát ra, từ rễ của Vạn Cổ Thanh Tùng, một cổ ngọn lửa hừng hực nhanh chóng nổ tung, cao chót vót. Đột nhiên, Vạn Cổ Thanh Tùng trăm vạn trượng đã có hơn phân nửa bị ngọn lửa bao phủ.

- Không!

Kinh biến chợt tới làm vẻ mặt Tư Mã Sách đại biến, giờ khắc này đã không phải là phiền muộn, mà là vô tận kinh hoảng, sắc mặt lại càng trắng nhợt, thần thức đột nhiên bị tiếng nổ này mà bị thương nặng, Tư Mã Sách cũng nhận lấy liên lụy khổng lồ.

Ông!

'Thế Giới' khổng lồ kia của Tư Mã Sách, đột nhiên giải tán, chỉ còn lại có Vạn Cổ Thanh Tùng kia đang hừng hực thiêu đốt.

Tư Mã Sách có loại vọng động muốn khóc, đây là chuyện gì a? Bị đả kích đến hiện tại cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Dưới tâm niệm, Vạn Cổ Thanh Tùng đột nhiên thu nhỏ lại thu vào trong cơ thể Tư Mã Sách. Ở trong người, Tư Mã Sách điên cuồng dập tắt lửa.

Nhưng Vạn Cổ Thanh Tùng này thật giống như chất xúc tác của ngọn lửa này, để cho Tư Mã Sách hết sức chật vật.

Tư Mã Sách khoanh chân mà ngồi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

- Đại nhân!

Một đám Địa Tiên vẻ mặt kinh hoảng, Thao Thiết cũng xông tới, không biết chuyện gì xảy ra.

Tư Mã Sách hoàn toàn bi kịch. Vì vãn hồi Vạn Cổ Thanh Tùng, bất đắc dĩ ngồi xuống chống cự.

Chung Sơn, Đế Huyền Sát, Doanh cùng Lã Bất Vi quấn quýt nhìn thoáng qua Tư Mã Sách, quay đầu bay đi.

Còn dư lại tám đại Địa Tiên trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi, rồi lại không thể làm gì, sự an toàn của Đại nhân quan trọng hơn.

Thao Thiết hướng về phía phương hướng của Chung Sơn rống lên mấy lần, hiển nhiên lúc trước Chung Sơn tạo đả kích quá lớn cho tâm lý của hắn, chẳng qua là quan hệ tới an toàn của chủ nhân, không có đuổi theo.

Chỉ có Cổ Chính Nhất cùng Thân Tề Thiên lưu lại.

Chung Sơn im lặng tiêu sái, Tư Mã Sách này là Thái Sơ Thánh Đình phái xuống để cho mọi người tìm niềm vui sao?

Doanh lên long loan do chín con rồng kéo. Quân đội Đại Tần mở đường ở phía trước.

- Khởi giá!

Một lão thái giám hô to một tiếng, đội ngũ của Doanh dần dần biến mất ở trước mắt chúng Địa Tiên.

Sau nửa canh giờ khi mọi người rời đi, Tư Mã Sách chậm rãi mở mắt, nhưng trên mặt vẫn không có khôi phục, hiển nhiên, đại hỏa phía trên Vạn Cổ Thanh Tùng còn chưa dập tắt, chẳng qua là tạm thời chậm lại, có thể phân thần đi ra ngoài xử lý chuyện.

Nhìn tứ phương một chút.

- Người đâu?

Tư Mã Sách giận kêu lên.

- Đã đi, đại nhân!

Một Địa Tiên nói.

- Vô liêm sỉ, bọn ngu ngốc các ngươi, còn không mau đuổi theo!

Tư Mã Sách quát.

- Nhưng đại nhân ngươi bên này?

Địa Tiên kia vẫn có chút lo lắng như cũ.

- Ba người các ngươi đuổi theo Đại Tần, chém giết ngay tại chỗ. Hai người các ngươi đuổi theo Chung Sơn cùng Đế Huyền Sát, cũng giết cho ta

Tư Mã Sách quát.

Rống! Rống!

Thao Thiết bỗng nhiên bất ổn một trận.

- Ngươi muốn ăn Chung Sơn?

Tư Mã Sách nhìn về phía Thao Thiết.

Rống!

Thao Thiết gật đầu.

- Hai người các ngươi mang Thao Thiết cùng đi, lúc tru diệt Chung Sơn, chú ý an toàn của Thao Thiết!

Tư Mã Sách lạnh lùng nói.

- Rõ!

Trong nháy mắt, một đám Địa Tiên đi bảy, còn dư lại ba người là hộ pháp cho Tư Mã Sách.

Cổ Chính Nhất đứng ở một bên, nhìn Tư Mã Sách một chút, trên mặt hơi có chút cổ quái, Tư Mã Sách muốn lợi dụng Cổ Chính Nhất khai thiên, Cổ Chính Nhất làm sao không muốn lợi dụng Tư Mã Sách? Thiên Tiên này, nếu là có thể cho ta sở dụng...

Phương hướng Tây Bắc, đội ngũ Đại Tần đi tới phương hướng của Thánh Đô Hàm Dương. Một đường lộ trình đã qua mấy trăm vạn dặm.

Bỗng nhiên, hai cái thân ảnh xuất hiện trước mặt đại đội nhân mã, hai Địa Tiên sau khi truy đuổi hơn nửa canh giờ, rốt cục đuổi tới.

Đội ngũ Đại Tần dừng lại.

- Bố trí quân trận!

Một Tướng quân quát to.

Uống!

Trường kích của tướng sĩ Đại Tần bỗng nhiên chỉ thẳng, một cổ sát khí cường thế ép thẳng về hai đại Địa Tiên.

Hai đại Địa Tiên lạnh lùng, lấy ra một thanh trường kiếm riêng của mình, đại nhân ra lệnh, giết toàn bộ!

Lúc hai đại Địa Tiên muốn động thủ, rèm long loan kéo ra, Doanh chậm rãi đi ra. Lã Bất Vi cũng không ở xung quanh. Doanh biết thực lực của hai đại Địa Tiên, đồng thời cũng rõ ràng thực lực của những tướng sĩ Đại Tần này.

Những tướng sĩ Đại Tần này, cũng không phải là tướng sĩ tinh nhuệ nhất, muốn đối phó hai đại Địa Tiên hiển nhiên không thể nào.

- Các ngươi cũng muốn tới giết ta?

Doanh nhàn nhạt hỏi.

- Đại nhân có lệnh, chém giết các ngươi ngay tại chỗ!

Một Địa Tiên trong đó nói.

- Giết ta?

Doanh lạnh lùng cười một tiếng.

Đột nhiên, Doanh chậm rãi đưa tay phải ra.

Hai Địa Tiên vốn là ra kiếm đột nhiên dừng lại. Bởi vì bọn họ thấy được một chuyện tình vô cùng kinh hãi.

Ở bên trong bàn tay phải kia của Doanh, đột nhiên bắn ra đại lượng điểm sáng nhỏ, vô số điểm sáng nhỏ dần dần ngưng tụ ở trong lòng bàn tay Doanh.

Không phải là điểm sáng nhỏ, hai Địa Tiên thấy rõ ràng, kia căn bản không phải là cái điểm sáng nhỏ gì, đó là vô tận ngôi sao, trong lòng bàn tay Doanh tựu thật giống chỗ sâu trong vũ trụ, vô số hành tinh, hằng tinh không ngừng xoay tròn vòng quanh với quỹ tích đặc thù, phía trên một chưởng kia, chính là một vũ trụ?

- Thần thông? Vũ trụ trong lòng bàn tay!

Một Địa Tiên hoảng sợ kêu lên.

Hai Địa Tiên thật giống như ý thức được cái gì, hoảng sợ nhìn thoáng qua Doanh, không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, nhưng là, Doanh đã xuất thủ, có thể chạy thoát sao?

Trong nháy mắt, bốn phía của hai Địa Tiên bỗng nhiên đen nhánh một mảnh, nhìn kỹ, chính mình thật giống như đặt mình trong một trung tâm vũ trụ, nơi xa có vô số hằng tinh xoay tròn vòng quanh với quỹ tích quỷ dị, đây là một tinh hệ ở đại thế giới mới có.

Hai Địa Tiên biết xong rồi, hai người bây giờ không phải là ở chỗ sâu trong tinh không, mà là đang ở giữa bàn tay Doanh. Tinh thần vận hành phảng phất giống như mang ra lực cuồn cuộn đè ép hai Địa Tiên.

Hai Địa Tiên căn bản không có chút phản kháng nào, khi hoảng sợ, nhất thời bị tinh thần lực bóp thành mảnh vỡ.

Doanh nhìn bàn tay một chút, nhẹ nhàng thoáng một cái, vô số ngôi sao ở lòng bàn tay đột nhiên biến mất. Doanh quay đầu trở về long loan.

- Khởi giá!