Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 127: Trời yên biển lặng!





Không cần phải nói bần đạo cũng biết. Người có thể khiến hắn cung kính như thế cũng chỉ có Giáo Hoàng. Tuy rằng ta đối với hành động không coi bần đạo vào mắt của tên hỗn trướng này thập phần tức giận, nhưng mà ta vẫn là thu hồi nỏ tiễn, nếu không nỏ tiễn mà chỉ về hướng giáo hoàng như vậy cũng không hay cho lắm. Ta tuy rằng hận không thể đem giáo hội hủy đi, nhưng mà cũng tự biết mình biết ta a. Hiện tại ta còn chưa phải là đối thủ của người ta, vẫn phải cùng bọn hắn giả giả thật thật với nhau.

Ta mang theo Tiên Nhã phi đến trước mặt đám người Giáo Hoàng, hơi đánh giá, phát hiện đó là một tiểu lão đầu buồn tẻ, một bộ đau xót hiện ra trước mặt mọi người, dùng để lừa người khác còn được, chứ khi ta đến nhìn qua một lần liền nhìn ra trong lòng hắn ẩn sâu gian trá. Hắc hắc! Một tên ngụy quân tử!

Nhìn về phía sau hắn. Chà! đều đã tập trung đầy đủ hết, quân đoàn trưởng của ngũ đại quân đoàn, thập nhị kim bào hồng y giáo chủ, các đại đế quốc, quốc vương và các thành viên trọng yếu của các vương quốc. Ước chừng đến vài trăm người.

Nhìn bộ dạng hẳn là đến nói lý đây!

Ta trước đánh mắt với bà nội đại nhân, tin tức mà bà cấp cho ta là - lão nương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lại ngó ngó phụ thân, ân, biểu hiện của hắn nhìn ta sao giống nhìn đứa con đã chết vậy nhỉ! Lại nhìn đến quốc vương, hoàn hảo, hắn cuối cùng còn có diễn cảm, tiếc hận đối với ta lắc đầu. Kháo! Ngươi uống nhầm thuốc lắc đầu sao? Về phần Thạch Nguyên Hùng Nhị thì sao? Hắn mừng rỡ miệng cười ngoác đến tận mang tai, còn hướng ta nháy mắt ra hiệu nữa chứ. Hắc, chờ lão tử trở về không cho ngươi tuyệt hậu không thôi.

"Xin hỏi lãnh chủ các hạ, chẳng lẽ ta đã có điểm nào đắc tội?" Giáo Hoàng cau mày hỏi.

"A! Việc này sao?" Hắn thầm nghĩ đi từng bước hỏi ta, hảo hảo chế tạo dư luận a! Bần đạo không thể cho hắn cơ hội tạo ra khí thế, "Ta cũng bất đắc dĩ a! Ta từ phương xa ngàn dặm đến đây chúc thọ ngài, nhưng không ngờ ở trong cung ngài gặp phải bất trắc, rơi vào đường cùng đành phải tự bảo vệ mình, nhất thời lỡ tay hủy đi địa phương của ngài, mong hãy thứ lỗi!"

"A! Theo như ngươi nói vậy là có người muốn ở chỗ của ta giết người sao?" Giáo Hoàng tò mò hỏi :"Là ai, ngươi mau nói ta biết, bản thân ta muốn nhìn xem là ai to gan như vậy?"

" Ta không nhận ra hắn, bất quá vị thủ hộ kiếm thánh này - Mã Kỳ Nạp các hạ khẳng định nhận biết, bởi vì hắn mới vừa rồi còn ra tay giúp người nọ!" Bần đạo đem quả cầu đá sang cho Mã Kỳ Nạp Tắc Văn.

" Nói bậy! Ta vừa tới liền nhìn thấy ngươi muốn giết hại đệ đệ của ta. Thỉnh bệ hạ minh tra!" Hắn cắn ngược lại nói.

"Ha! Hắn cung khai rồi kìa, gia hỏa kia là đệ đệ của hắn!" Bần đạo cười a a nói.

" Ngươi nói đệ đệ của hắn muốn ở chỗ này của ta mưu sát ngươi? "Giáo Hoàng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

" Đúng vậy! Chính là có chuyện như vậy! "Bần đạo vừa thốt lên xong, người chung quanh nghị luận sôi nổi, thì thầm với nhau không dứt.

" Đem hắn mang lại đây! "Sau khi Giáo Hoàng phân phó, lại hỏi ta, " Ngươi có biết nguyên nhân hắn muốn giết ngươi không?"

" Hắn là cướp của giết người! " Bần đạo chụp cho hắn một cái mũ như vậy khiến cho người vây quanh kinh ngạc ra tiếng.

" Hắn cướp đoạt ngươi cái gì vậy?" Giáo Hoàng cau mày hỏi.

"Thứ trong tay của ngài, vốn là của ta." Bần đạo bất mãn với câu hỏi của hắn rồi hướng hắn nói tiếp :" Ngài hiện tại nên hỏi cái tên cướp đoạt mới đúng!"

" Mã Kỳ Nạp thứ này từ đâu mà có? "Giáo Hoàng hỏi.

"Cái này, ta nhìn thấy trong tay của tiểu nữ đang cầm nên thuận tay lấy ra!" Hắn thầm nói hỏng rồi, làm trò trước mắt nhiều người như vậy, Giáo Hoàng cho dù có ý thiên vị cũng không thể, huống chi còn liên lụy đến muội muội của Giáo Hoàng, Giáo Hoàng chính là vì cô muội muội này cũng sẽ không thiên vị.

" Là của ngươi sao? "Giáo Hoàng cũng buồn bực, sinh nhật đang yên đang lành của mình lại biến thành như vậy, ai cũng sẽ không thoải mái. Kỳ thật sự tình đại khái hắn cũng đoán được, nhưng là vì mặt mũi của Giáo Đình nên thế nào cũng không thể nhận. Nếu là người bình thường, cho dù là hoàng đế, hắn cũng có thể khiến hắn biến mất. Nhưng mà phiền toái là tên tiểu tử này, không chỉ liên lụy đến muội muội đơn giản như vậy, dù sao tôn tử của muội muội nhiều, thiếu đi một người cũng không sao cả, mấu chốt thế lực sau lưng tiểu tử này quá lớn, lớn đến mức Giáo Đình cũng không dễ dàng đắc tội. Quả thật là hắn cảm thấy rất khó giải quyết.

Lúc này hộ vệ báo lại, "Bệ hạ, Tắc Văn phó quân đoàn trưởng hôn mê bất tỉnh!"

"Vậy ư, trước tiên đem hắn trị liệu cho tốt, chờ hắn tỉnh lại chúng ta sẽ tiếp tục!" Giáo Hoàng lòng thầm vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được thang hạ đài, chỉ cần không phải trước mặt nhiều người như vậy, đây còn không phải là muốn nói như thế nào thì nói a. Sau đó hắn thân thiết kéo tay của ta nói, "Nơi này không phải địa phương nói chuyện, chúng ta đi kiếm nơi nào thích hợp đi. Tiểu gia hỏa lợi hại, cữu công mang ngươi đi tham quan nơi này."

Kết quả này thật sự làm cho mọi người trở tay không kịp, tiểu tử này đã làm gì cơ chứ? Đập hủy Giáo Hoàng cung a? Tội lớn đến chừng nào cơ chứ? Người khác là đã rơi đầu rồi. Còn hắn thì trái lại, cứ như vậy mà kết thúc a! Vẻ lo lắng của phụ thân biến mất như chưa từng có, quốc vương kinh ngạc há to miệng, Thạch Nguyên Hùng Nhị thì tức giận tới mức dậm chân. Mọi người còn lại thì tò mò không hiểu tại sao.

Bần đạo nhìn ra ý tứ của hắn, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Dù sao Giáo Đình có tiền, không chú ý đến điểm vặt ấy. Miễn là sĩ diện vẫn còn, lại không đắc tội với Tinh Linh tộc cùng Long Tộc, đây có thể nói là biện pháp duy nhất hắn có thể dùng.

" Tiểu gia hỏa, ngươi từ chỗ nào mà có nhiều quyển trục như vậy a? Cữu công ta cũng không có nhiều đến như vậy!" Giáo Hoàng sợ ta không hiểu chuyện, còn dây dưa việc này, liền hỏi thăm dò xét ta, thuận tiện 'thân thiết' lôi kéo ta.

" Bà ngoại cấp cho." Bần đạo thấy hắn như vậy cũng không làm quá mức, buông tha hắn một lần.

"A! Bà ấy cũng thật yêu thương ngươi!" Giáo Hoàng lần này thực vui vẻ, còn tưởng rằng ta cù nhưa không buông, không nghĩ rằng ta dễ dàng buông bỏ như vậy.

"Đay chính 'thân' bà ngoại của ta a!" Bần đạo có ý cường điệu chữ 'thân' lên.

"A! Ta cũng là 'thân' cữu công của ngươi a!" Ta cũng biết hắn sẽ theo quán tính mà nói như vậy. Giáo Hoàng nói xong thì hối hận cũng đã muộn.

"Vậy ngươi tính cho ta cái gì vậy?" Có cơ hội phải nắm chắc, không có cơ hội thì phải tạo ra. Đối với sự nghiệp vĩ đại chuyên ngành lừa đảo, ta đây nghiên cứu rất có chiều sâu a! 'tam hại' ngoại trừ trộm cướp thì ở phương diện này cũng là rất chuyên nghiệp.

"Ta cũng không có nhiều quyển trục như vậy?" Giáo Hoàng cười khổ nói.

"Ngài cho ta một cái là được - ta muốn " Đại Dự Ngôn thuật'!" Bần đạo hiện tại là tiểu hài tử a, cho nên đòi hỏi cũng không chút cố kỵ.

"Ân! "Nét mặt già nua của Giáo Hoàng đại nhân hơi hơi thay đổi.

"Ngươi tiểu tử thúi này, thật đúng là có dũng khí?" Bà nội lên tiếng :"Không đem ngươi đưa đến phía sau núi đã tốt rồi, mà còn dám tham lam vậy?"

"Phía sau núi phong cảnh như thế nào? Không bằng bây giờ ta đi đến đó chơi đi?" Bần đạo tính trước Giáo Hoàng sẽ không dám. Phia sau núi chính là dị đoan sở tài phán, từng có tên gia hỏa vì ở Giáo Hoàng cung khạc đờm mà bị mời đến đó ăn cơm mấy tháng không cần trả tiền, chờ đến khi người nhà đem số lượng lớn kim tệ đi chuộc hắn thì mới phát hiện ra hắn đã muốn người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, từ đó về sau hắn lúc nào cũng lẩm bẩm :"Ta không dám khạc đờm nữa!"

Quả nhiên, Giáo Hoàng thỏa hiệp nói :"Nói như thế nào ngươi cũng là đường xa đến đây, ta thân làm cữu công cũng phải có gì đó a! Cứ như vậy đi cấp cho hắn!" Hắn nói xong từ trong không gian giới chỉ của hắn xuất ra một cái quyển trục đưa cho ta.

Bần đạo dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người tiếp nhận siêu cấp quyển trục này. " Đại Dự Ngôn thuật " được xưng là thế gian cực mạnh pháp thuật, truyền thuyết Quang Minh thần đặc biệt truyền cho Giáo Hoàng, cũng chỉ có Giáo Hoàng biết sử dụng. Công hiệucủa nó nói trắng ra là kỳ thật chính là điều khiển thời gian cùng không gian. Bởi vì quá cường đại, cường đại đến có thể dùng pháp tắc không gian của nó phá hư thần khí. Cho nên vì để không phá tan lực cân bằng của thế gian mà mới có một cái hạn chế, người sử dụng ngoại trừ hao phí thần lực mà còn hao phí sinh mệnh người thi pháp.

Vốn loại pháp thuật này không có quyển trục, nhưng mà một người Giáo Hoàng đời trước có cảm giác loại pháp thuật này có hai tác dụng, tuy nhiên mỗi lần thi triển nó ra thì chỉ có thể hoặc là khống chế thời gian hoặc là khống chế không gian mà không thể sử dụng đồng thời, cho nên mới suy nghĩ dùng quyển trục thay thế. Như vậy, hắn có thể làm thời gian bất động định trụ địch nhân, đồng thời sử dụng không gian chi nhận tiến hành công kích đối với địch nhân. Trải qua sự cố gắng phi thường cuối cùng chế tạo ra quyển trục ' Đại Dự Ngôn thuật " đặc biệt khống chế thời gian này.

Quyển trục trong tay bần đạo chính là " Đại Dự Ngôn thuật " có thể trong phạm vi trăm mét làm cho thời gian đứng yên mười giây. Bởi vì đây là Thần Thuật, nên không có cấp bậc tiêu chuẩn của ma pháp pháp thuật, bất quá, ta phỏng chừng uy lực của nó ít nhất cũng tương đương cấm chú ma pháp cấp mười hai, có khả năng vây khốn Long Tộc. Đương nhiên, ta làm thi thuật giả nên có thể hành động tự nhiên. Ta lúc đầu đối với pháp thuật thần kỳ của Tây Phương đỏ mắt vô cùng, nhưng là vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc, bởi vì những thứ này chỉ có chủ thần mới hiểu được, ngay cả Athéna cũng không hiểu. Hiện tại cuối cùng đã có cơ hội nghiên cứu.

"Đa tạ cữu công!" Bần đạo cao hứng nói.

"Không cần khách khí, ngươi cao hứng là tốt rồi, bất quá ngươi có phải hay không cũng nên cho ta chút chỗ tốt a?" Giáo Hoàng cười híp mắt nói.

"Được rồi! Nói đi, ngài muốn cái gì"Bần đạo tưởng hắn muốn mật của tử tinh phong, dù sao còn có nhiều, cũng không quan tâm đến chút ít này, cùng lắm hắn chế tạo quyển trục mất đi ít nhất nửa năm tuổi thọ mà thôi, không đáng kể chút nào.

"Ta muốn nàng!" Giáo Hoàng ngoài dự đoán mọi người chỉ vào Tiên Nhã nói.

Kháo! Lão họ hàng với hoạn quan này muốn chết phải không!