Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 156: Thánh Sơn chi chiến





"Vị Du Lệ Nhã công chúa này tại Thánh Quang đại lục vốn có danh khí rất cao" Khắc Lý tán dương: "Mọi người chưa từng vì nơi xuất thân của nàng mà mắng chửi nàng, thậm chí đến cả chính địch nhân của nàng – các tộc liên quân"

"Cái gì?" Bần đạo không hiểu nổi, Ma tộc còn có danh dự cái rắm gì chứ? Như thế nào giống như Thiên sứ vậy. Kỳ quái hỏi: "Ngươi khẳng định không phải đang phát sốt hay mê sảng đấy chứ?"

"Chính xác thưa đại nhân" Khắc Lý liếc ánh mắt nghiêm nghiêm túc nói: "Đây là tự mình ta trải qua thực tế"

"Ngươi đã từng trải qua?" Bần đạo càng thêm tò mò. Liền vội vàng hỏi: "Ngươi, thân phận của ở thời đó là gì?"

"Quân đoàn trưởng Thánh Quang ma đạo quân" Trong lời nói của Khắc Lý bộc lộ ra một cổ tự hào không hề che dấu.

"Nguyên là vậy, ngươi cũng khá lắm đó quân đoàn trưởng các hạ" Thanh âm u nhã của Du Lệ Nhã công chúa vang lên ở cửa: "Thật không nghĩ tới đến hiện tại vẫn còn có thể gặp được lão bằng hữu a"

"Hồng Nhi, ngươi đến rồi à" Bần đạo vội vàng đứng dậy, đối mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cười nói: "Ta đang nghe Khắc kể lại chuyện xưa của ngươi a"

Hiện tại, Du Lệ Nhã công chúa một thân lễ phục dạ hội màu tím, trên người mặc dù không có trang sức làm nổi bậc lên, nhưng vẻn vẹn bằng vào khí chất tuyệt đại phong hoa (hào hoa phong nhã) đủ để điên đảo chúng sinh, nếu bần đạo không gặp qua nhiều mỹ nhân, hơn nữa tâm tính tu luyện vững vàng, sợ là ngay lập tức quỳ gối xuống dưới chân của nàng rồi.

"Ha hả! Tốt. Ta cũng muốn xem người khác đánh giá về ta như thế nào, cho phép?" Du Lệ Nhã công chúa mỉm cười nhìn Khắc Lý nói.

"Rất vinh hạnh" Khắc Lý cung kính nói.

"Tất cả mọi người cũng đừng khách sáo a. Trước tiên ngồi xuống rồi hẳn nói" Bần đạo thấy hai người khách khách khí khí, vội vàng nói.

Bọn họ nhìn nhau cười hiểu ý, liền tự nhiên ngồi xuống ghế.

"Tốt … tốt. Như vậy mới tốt chứ, Khắc Lý ngươi nói tiếp đi ha" Bần đạo nhìn Khắc Lý cười nói.

"Du Lệ Nhã công chúa sau khi đánh bại Thần tộc, liền bắt đầu liên tục khai chiến với các vương quốc đại lục khác. Liên tiếp đạt những tràng thắng lợi huy hoàng, nhưng mà tại Ma tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, nàng không có đối quân tù binh tiến hành ngược đãi gì, hơn nữa chưa từng đối thường dân tay không tấc sắc tiến hành thương tổn, cho dù Ma Hoàng hạ đạt một cái mệnh lệnh là đối tất cả chủng tộc phản kháng trên đại lục giết sạch giết hại, cũng chỉ có nàng có gan lưu lại và bảo hộ đám bình dân đáng thương này. Thậm chí có đôi khi đối với các tướng lãnh cường đại của Ma tộc trở mặt, đến nỗi các tộc trưởng các tộc liên hợp lại cáo buộc nàng, mà nàng cũng chưa từng dao động qua hàng động cứu trợ thường dân" Khắc Lý cảm khán nói: "Mặc dù nàng vì thế mà bị Ma Hoàng tại trước mặt mọi người ha lệnh quản giáo, thậm chí bị điều đi khỏi đại lục trở về canh phòng Ma giới chi môn, nhưng mà nàng quyết vụng trộm quay trở về.

"Ân! Người có tâm địa như vậy, thật sự không nên ở Ma tộc a" Bần đạo cảm thán nói.

"Không có tốt như các ngươi nói a" Du Lệ Nhã công chúa ngượng ngùng nói: "Ta chỉ nghĩ rằng chúng ta chiếm cứ đất đai của bọn họ, cách tốt nhất là sống hòa bình bình đẳng với nhau. Bằng không số lượng của Ma tộc chúng ta căn bản không thể bằng được Nhân tộc. Ta cũng vì chính chúng ta mà thôi"

"Việc này không phải giống nhau sao?" Khắc Lý nói: "Ngươi chẳng lẽ không có một chút tâm tư vì bọn họ sao? Nếu quả thực như vậy, ngươi cũng không hạ lệnh phóng thích tù binh phải không?"

"Bởi người ta nhát gan sợ nhìn thấy huyết quang ấy mà" Du Lệ Nhã công chúa chớp chớp con ngươi tinh nghịch nói.

"Nhát gan? Ha ha!" Khắc Lý đột nhiên cười to nói: "Một người có gan cùng Thần Hoàng chơi đùa, lá gan nhỏ lắm sao chứ? Một người có gan ở trước mặt mọi người chống đối Ma Hoàng thì lá gan nhỏ lắm hay sao? Ở thời khắc mấu chốt, vì cứu đại quân Ma tộc, vẫn như cũ hướng Thánh Sơn khởi xướng tấn công, lá gan cũng nhỏ lắm à?"

"Tấn công Thánh Sơn?" Bần đạo tò mò hỏi: "Người như vậy mới có đảm lược a? Ta còn tưởng rằng hành động vĩ đại này phải đợi ta mới có thể hoàn thành. Không ngờ ngươi lại đoạt trước"

"Hừ! Người ta cũng không có biện pháp mà, bằng không ai nguyện ý tiến đánh cái địa phương đó chứ?" Du Lệ Nhã công chúa bất mãn nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Nhanh nhanh nói tiếp tình huống lúc đó đi. Khắc Lý" Bần đại vội vàng hỏi.

"Như ta vừa rồi nói đến, chiến tranh đến thời khắc cuối cùng. Ma tộc còn lại hơn trăm vạn đại quân bị liên quân hơn 1500 vạn bao vây chung quanh. Bọn họ mấy lần muốn phá vòng vây chạy về Ác Ma đảo, trở về Ma giới, nhưng lại thất bại. Chỉ có một mình Ma Hoàng có thể đi mà thôi, nhưng điểm bất đồng với Thần Hoàng chính là, hắn rất kiên định, không chịu làm ra cái chuyện lâm trận bỏ chạy trốn. Ở thời điểm cuối cùng, vốn Minh Phượng quân đoàn bị phái đi thủ vệ Ác Ma đảo, đột nhiên xuất hiện tại Thánh Sơn, hơn nữa khởi xướng tấn công mạnh mẽ. Vẻn vẹn chỉ hai ngày một đêm đã đánh tới Giáo Hoàng cung, mắt thấy có thể đem Thiên giới chi môn phá hủy đi" Khắc Lý cho đến hiện giờ đối với trận chiến lần đó khắc sâu nhớ kỹ. Thế cho nên hiện tại nhắc lại vẫn lộ ra vẻ mặt kích động.

"Phá hủy thì tu bổ lại" Bần đạo cười nói: "Cái đó có gì ghê gớm đâu?"

"Ngốc a" Du Lệ Nhã công chúa đối ta cười mắng: "Nhưng mà , ta không muốn chỉ phá hư cái chi môn kia một cách đơn giản như vậy, điều ta muốn là phong kín cái khe không gian (không gian liệt phùng) ấy vĩnh viễn a, hoặc là phá hủy hoàn toàn. Tóm lại, chính là muốn cho Thần tộc ở trên đại lục này vĩnh viễn trở về không được"

"Ngươi cũng tàn nhẫn quá đi" Bần đạo tán dương: "Sau đó thì sao"

"Cái này khiến Thiên sứ đang vây khốn Ma tộc không còn lòng dạ nào mà ham chiến, bọn họ từ cường độ công kích đó nên có phán đoán sai lầm, nghĩ đến Du Lệ Nhã công chúa công chúa tại Ma giới tìm được trợ thủ chạy đến đây giúp đỡ tham chiến, vì không muốn đường trở về nhà bị phá hủy. Cơ hồ tất cả quân đoàn Thiên sứ đang vây khốn cũng nhanh chóng chạy trở về" Khắc Lý cười khổ nói: "Không có bọn họ làm chủ lực tuyệt đối thì liên quân các tộc làm sao có thể vây công được đám người tinh nhuệ của Ma tộc. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta chạy trốn trở về Ma giới"

"Thật sự là một đám đầu heo, mà Du Lệ Nhã công chúa như thế nào đột nhiên xuất hiện vậy?" Bần đạo tò mò hỏi: "Vậy, tràng đại chiến giữa Ác Ma đảo và Thánh Sơn vào lúc đó thì sao? Các ngươi như thế nào xuyên qua chiến khu đang giao tranh mà không bị phát hiện?"

"Việc này có cái gì kỳ quái chứ, một số chủng tộc của ta cùng các ngươi có hình dáng gần giống nhau. Ta bảo bọn họ ngụy trang thành quân nhân liên quân các tộc, tất cả chúng ta trốn ở trong xe ngựa, giả trang thành bộ đội vận chuyển chiến lợi phẩm. Ha hả! Cứ như vậy nghênh ngang cầm binh khí mà đi vào" Du Lệ Nhã công chúa cười đắc ý, nói.

"Choáng! Không một ai tra hỏi các ngươi sao" Bần đạo hỏi.

"Có chứ, hỏi quốc gia này, ta trả lời đúng là người của quốc gia này, hỏi quốc gia kia, ta cũng nói đúng là người quốc gia kia, hơn 1000 vạn bộ đội, thay phiên tra hỏi. Ai nhớ rõ toàn bộ chứ, lại phối hợp một chút ma pháp tinh thần, muốn tìm ra sở hở cũng có chút khó khăn?"Du Lệ Nhã công chúa cười nói: "Hơn nữa vào lúc đó các ngươi điều nghĩ đến đã chắc chiến thắng trong tay, cũng đã thả lỏng tinh thần, khiến cho chúng ta dễ dàng chạy lên được Thánh Sơn, ta cũng có cảm giác bất khả tư nghị. Nếu không có Thiên sứ chết tiệt kia phát hiện ra hơi thở của chúng ta, sợ là chúng ta tiến vào Giáo Hoàng cung, bọn họ cũng không thể biết được"

"Nhưng mà một ít bộ đội này của ngài, có thể làm được gì?" Bần đạo kỳ quái hỏi: "Ta cũng không tin trên Thánh Sơn không có trọng binh (quân đội hùng hậu) canh gác"

"Ngươi hỏi hắn đi, lúc ấy hắn đóng quân ở trên Thánh Sơn. Nên so với ta rõ ràng hơn" Du Lệ Nhã công chúa nhìn Khắc Lý nói.

"Ai! Một lời khó nói ra hết được" Khắc Lý thần sắc thống khổ nói: "Thần tộc này là một đám hỗn đản, tại thời điểm bắt đầu khiêu chiến thì kiêu ngạo vô cùng, về sau chết một ít, ngay lập tức trở nên nhát như chuột, luôn bảo liên quân các tộc chúng ta làm chủ lực, bọn họ sung quân, khiến cho chúng ta thương vong thảm trọng. Địa Tinh, Chu Nho mấy ngàn vạn người cơ hồ đều bị giết sạch. Sau lại, chúng ta trải qua trăm năm khổ chiến thật vất vả làm cho Ma tộc tiêu hao không ít, bọn họ lập tức nhảy ra, yêu cầu làm chủ lực và chiếm hết công lao. Quá đơn giản phải không. Kết quả, vì bọn họ lập công nhiều hơn. Bọn họ làm cho Thiên sứ quân đoàn trường kỳ đóng ở Thánh Sơn bị điều đi, vẻn vẻn để lại một ít tân binh. Vì thế, bọn họ lấy cớ rằng, tăng cường phòng thủ tại Thánh Sơn, khiến cho một chi tinh nhuệ nhân tộc chúng ta quay trở về"

"Ta kháo, sau khi bị điệu trở về, kia không phải là muốn cướp công lao của người ta sao chứ?" Bần đạo nhìn nhìn thần sắc Khắc Lý, trêu đùa: "Ngươi sẽ không nhận lấy xui xẻo đó chứ?"

"Chính là ta, và ma đạo quân đoàn của ta" Khắc Lý sau khi cười khổ một tiếng, lại nổi giận mắng: "***, sau khi điệu quân đoàn chiến lực mạnh mẽ của ta trở về, nhất là bộ đội ma pháp chúng ta, rõ ràng muốn liên quân chúng ta gia tăng thương vong, hảo hảo suy yếu lực lượng của chúng ta. Nói là bảo chúng ta đến đóng quân, nhưng mà một chút bộ đội bảo hộ cũng không cấp cho. Bảo pháp sư chúng ta cùng người khác đánh nhau à? Nếu lúc ấy có quân đoàn bảo hộ chúng ta, chúng ta sao có thể biến thành cái bộ dạng này" Vẻ mặt kích động của Khắc Lý cơ hồ nước mắt như muốn chảy ra.

"Ân! Bọn họ thế nào?" Bần đạo cẩn thận hỏi Du Lệ Nhã công chúa.

"Ai!" Du Lệ Nhã công chúa trước thở dài, sau đó giọng tiếc hận nói: "Bọn họ đột nhiên xuất hiện làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng chuyện rất xấu đây, cũng không dự đoán trước được. Nhưng không ngờ bọn họ không có binh chủng cao cấp cùng phối hợp, bị chúng ta dễ dàng tiến sát gần, bị thân thể cường hãn của chiến sĩ Ma tộc áp súc thì pháp sư còn làm ăn gì được nữa chứ? Chỉ có tự bạo mà thôi"

"A… ! Tự bạo" Bần đạo choáng váng.

"Không sai, ma pháp sư được xưng là pháo đài di động, nhưng ở cận chiến cơ hồ một chút uy lực cũng không phát ra được, nhưng mà vì bọn họ bảo vệ thánh địa, bọn họ lựa chọn dứt khoát chính là tự bạo, cùng chiến sĩ chúng ta cùng chết. Hơn một vạn danh ma pháp sư cao cấp tự bạo, thật bi tráng a. Ta vĩnh viễn không quên được cái đêm huyết hồng kia, còn có pháp sư khả kính này nữa" Du Lệ Nhã công chúa nước mắt từ trong mắt chảy xuống, nàng dụng tiếng hát mang theo tiếng khóc nức nở nhìn ta miêu tả hành động vĩ đại của những pháp sư này.

Ma đạo quân pháp sư các ngươi hoàn toàn không cần lựa chọn tử vong. Bọn họ cũng biết, nếu bọn họ đầu hàng, lấy thanh danh của Du Lệ Nhã công chúa mà nói, sinh mệnh của bọn họ tuyệt đối được bảo đảm. Hơn nữa, sau này truy cứu đến, bọn họ cũng không chịu trách nhiệm. Dựa theo quân quy của liên quân, pháp sư mất đi chiến sĩ bảo hộ, hơn nữa dưới tình huống bị địch nhân tiến sát bao vây có thể lựa chọn đầu hàng, trách nhiệm ở chỗ chính là chiến sĩ bảo hệ không có hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ.

Nhưng mà, tại một khắc kia, mấy người này đều cố ý xem nhẹ, dưới tình huống không có ai tổ chức, vì an toàn cho thánh địa, vì chữ tín, toàn bộ bọn họ đều lựa chọn tôn nghiêm chính mình, an tường mà nghênh đón tử vong. Hơn 6000 người thành công cùng địch nhân đồng quy vu tận, số còn lại trước khi tự bạo thì đã bị giết chết, không có kẻ nào đầu hàng. Cứ thế cho đến thời điểm trận chiến kết thúc, cả Thánh Quang ma đạo quân, tính cả Khắc Lý ở trong đó chỉ còn sót lại bảy người.