"Tốt lắm. Tốt lắm! Chút nữa chúng ta lại ôn chuyện nha, ở nơi này có vẻ có không ít người đang xem chúng ta đây?" Bần đạo nhanh nhạy khuyên nhủ.
"A….!" Lúc này Tiên Nhã mới nhớ tới mấy vạn nhân mã ở chung quanh. Sợ tới mức nhanh chóng khôi phục thân thể, sau đó lau lau nước.
Ai nha! Mấy vạn quân đội a, thánh nữ bởi vì sự tồn tại của bần đạo mà trực tiếp quên đi. Bần đạo trộm nhìn mọi người, ba người Đông Ni vì tức giận chết đi trước nhất, bọn kỵ sĩ vẫn duy trì tư thế hành lễ đối Thánh nữ, mà cấp bậc của đám kỵ sĩ này là không đồng nhất, tất nhiên hành lễ cũng bất đồng, ngoại trừ số quan quân quý tộc ra, số người còn lại đều xuống ngựa quỳ dưới đất, đông nghìn nghịt người quỳ a. Không có lời của Tiên Nhã, bọn họ quỳ cho đến chết cũng không thể đứng lên. Bất quá, lúc bần đạo quan sát đám khổ tu sĩ, lại pháp hiện tất cả bọn họ không một người quỳ xuống, cái này giải thích rằng, địa vị của bọn họ ở trong giáo đình thật sự đủ cao. Điều này làm cho ta nhìn bọn họ với cặp mắt khác trước.
"Quân đoàn trưởng Mễ Lạp Tác các hạ. Tiên Nhã ở nơi này trước hành lễ ngài ha" Tiên Nhã sau khi khôi phục tĩnh tâm, đầu tiên lướt qua toàn trường sau đó bảo mọi người đứng dậy, mà đối với trạng thái ẩn thân của Mễ Lạp Tác nói một câu như vậy. Đây là nói mát a, Tiên Nhã tỏ vẻ bất mãn đối Mễ Lạp Tạp.
Cùng lúc ánh mắt Tiên Nhã đột nhiên lóe ra một đạo hào quang bay đi ra ngoài, tức thì Mễ Lạp Tác đang tránh ở sau lưng Mã Kỳ Nạp không thể ẩn thân được nữa, trong không khí xẹt ra vài đạo gợn sóng, Đại Ma Đạo Sư Mễ Lạp Tác chật vật hiện thân. Ngân quang vừa rồi là do Tiên Nhã sau khi có được Long Linh Thảo kích phát Long tộc dị năng – Chân Thực Chi Nhãn. Chỉ có Ngân Long nhất tộc mới có pháp thuật đặc hữu này, có thể nhìn thấu rõ thuật ẩn thân hay là ngụy trang. Thuật Ẩn Thân của Mễ Lạp Tác rất lợi hại, nhưng mà dưới tác dụng chiếu sáng của Chân Thực Chi Nhãn ngay lập tức mất đi hiệu lực.
"Vô cùng xin lỗi" Mễ Lạp Tác sợ hãi đối Tiên Nhã nói: "Thỉnh ngài tha thứ cho tội mạo phạm của ta. Nộ Long Chi Bào Hao của Long lĩnh chủ thật sự quá lợi hại. Ta là vì tự bảo vệ lấy mình mà thôi? Bất đắc dĩ nên không hướng ngài thi lễ"
Tiên Nhã hiện tại là Thánh nữ địa vị cao cao tại thượng, cho dù Giáo hoàng thấy nàng cũng thi lễ trước, càng đừng nói đến những người khác. Mới vừa rồi Mễ Lạp Tác không tỏ vẻ kính ý đối với Thánh nữ, mà còn muốn ẩn thân bất động, nếu Tiên Nhã cứng rắn muốn bảo hắn có ý đồ gây rối, ý đồ ám sát Thánh nữ cũng không quá phận. Cho dù không là như thế, ít nhất đối với hành vi vô lễ với Thánh nữ cũng khẳng định quy vào tội xúc phạm mà xử lý. Hắc hắc. Tội kia chính là muốn đi vào Dị Đoan Tài Phán đó. Cho nên Mễ Lạp Tác mới khẩn trương như thế.
"Không sao, Mễ Lạp Tác quân đoàn trưởng các hạ xin đứng lên, mọi người cũng đều đứng lên đi" Không ngờ Tiên Nhã làm cho sự tình trôi qua một cách nhẹ nhàng như vậy. Ta choáng, thật sự rất tiện nghi cho bọn này quá.
"Tạ ơn Thánh nữ" Mọi người đồng loạt hô lên, sau đó mới đứng dậy.
"Chuyện xảy ra nơi này ta đều đã nghe qua" Tiên Nhã nói: "Ta cùng Giáo hoàng nhất trí cho rằng, vì chuyện này mà làm cho năm đại quân đoàn đấu đá nhau thật không nên. Các ngươi lui đi ha?"
"Thỉnh Thánh nữ vì hài tử của ta mà chủ trì công đạo" Mã Kỳ Nạp bi phẫn khóc lóc kể lễ: "Dựa theo hiệp nghị của chúng ta, trong lúc chiến đấu hài tử của ta tuyệt đối không muốn chết. Hai hài tử của ta đã bị đòn hiểm của Á Liên Na, gia tộc của ta cho đến bây giờ cũng không nói gì? Không ngờ gia tộc bọn họ lại làm cho sự việc tầm trọng hơn, là đánh chết tươi hài tử của ta. Ta thỉnh cầu Thánh nữ dựa theo quy cũ của chúng ta, bảo Á Liên Na phải trả nợ bằng máu"
"Ta không phải là người của hai nhà các ngươi? Nhưng mà hiện ta ta sẽ nói lời công đạo" Tổ mẫu đại nhân của ta ở phía sau đứng dậy, nói: "Đầu tiên, hài tử của các ngươi thật sự hơi quá đáng, sự việc cụ thể đã qua tất cả mọi người điều rõ ràng không cần ta nói ra nữa. Còn có, Á Liên Na rõ ràng là ngộ thương, tuyệt đối không cố ý lấy mạng của hắn. Về điểm ấy thỉnh Thánh nữ minh tra. Cho nên, ta cho rằng Á Liên Na không đáng tội chết"
"Đúng là như thế" Tiên Nhã đạo: "Ta cùng Giáo hoàng cũng cho rằng như vậy, Á Liên Na có tội, nhưng mà không phải là tội cố ý. Như vậy đi, ta cùng Giáo hoàng thương lượng qua một lần nữa, chúng ta đưa ra quyết định hợp lý, vận dụng đặc quyền của Thánh nữ đặc xá một phần tội lỗi của nàng. Đuổi Á Liên Na ra khỏi Thánh đô, vĩnh viễn không được trở về. Mã Kỳ Nạp quân đoàn trưởng, người xem như vậy có được không?"
"Được rồi, ta đồng ý" Mã Kỳ Nạp sau khi trưng cầu ý kiến với Mễ Lạp Tác và Đông Nhi, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Hiện tại đây là cách giải quyết duy nhất. Bằng không sẽ là một trận đại chiến được nổ ra, mà nói như thế nào cũng lưỡng bại câu thương mà thôi.
"Quân đoàn trưởng La Nạp Đa các hạ?" Tiên Nhã lại hỏi.
"Đa tạ Thánh nữ đặc xá lỗi của tiểu nữ. Ta không có gì đáng nghi" La Nạp Đa hướng Tiên Nhã cúi mình vái chào thật sau, thật lòng nói.
"Như vậy thì tốt rồi, làm lớn như vậy giờ cũng tan hết đi" Tiên Nhã cười nói.
Một hồi đại chiến cứ như vậy mà tan bay đi. Bần đạo tương đối buồn bực. Bất quá ngẫm lại, đây là mâu thuẫn nội bộ của giáo đình người ta, lại không khả năng biến thành một trận sống mái với nhau, dù sao lão Giáo hoàng đang đứng ở phía sau bức màn này. Có hắn hiện diện thì sự mâu thuẫn sẽ bị hắn cường thế áp đảo. Có thể cho ra kết quả này, đã rất không sai lầm rồi. Đầu tiên, xem như hoàn toàn giải thoát cho Á Liên Na. Tiếp theo, ta cùng Cuồng Tín quân đoàn lại có quan hệ chặt chẽ đến một trình độ nhất định. Còn có, Tiên Nhã thông qua sự kiện lần này càng thêm hiểu rõ sự đen tối trong giáo đình. Thu hoạch cuối cùng chính là, ở trong giáo đình nội bộ phân chia đã là không thể vãn hồi được. Chiếu theo tình hình phát triển đi xuống, chỉ cần cây đại thụ Giáo hoàng đổ ngã xuống, liền mất đi người áp chế năm đại quân đoàn, tất nhiên sẽ bạo phát ra một cuộc nội chiến, ta hiện tại chỉ cần dùng tiểu đao cứa đổ cây đại thụ của giáo đình. Không cần gấp a, mà chậm rãi tiến hành mà thôi.
Sau khi mọi người đã đi về hết cả, ta cùng Tiên Nhã nói lời tạm biệt cuối cùng. Vì lúc nàng biết được nguy cơ của Đại Hán, không có ở lại cùng ta nữa mà thúc dục ta nhanh chân chạy trở về. Chúng ta một hàng bốn người ba thú, bao nguyên một chiếc thuyền lớn, giương buồn rời bến. Đương nhiên, sau khi hóa trang xong mới đi về.
Kỳ thật, không phải ta không nghĩ nhanh nhanh trở về. Nếu muốn nhanh, chỉ cần dụng Không Gian Môn của Cái Thứ là có thể. Đương nhiên địa phương đến là không thể được, do cái tọa độ tại Thánh đô ta đã được thu hồi, bởi vì sau khi chúng ta đã đi khỏi, nơi đó sẽ là chỗ ở của người khác, mà ta cũng không thể tùy tiện xông vào phòng của người ta? Lại nói, lúc ấy làm sao biết được sẽ trở về chứ? Hiện tại tọa độ không gian chỉ có ba điểm, một cái ở mật thất gia tộc tại Vương đô Đại Hán, một cái tại thư phòng của ta ở Bác Lạp Tư thành, cái cuối cùng chính là ở sơn động của Thanh Long tiểu thư Khắc Lệ Tư Đề Na. Ngay cả cái ở Tinh Linh chi đô cũng được ta bảo thu hồi, tọa độ này nắm giữ lấy ma lực của Cái Thứ, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tổng thể thực lực của Cái Thứ. Ai nha, Không Gian Môn của hắn nếu muốn đi đâu đến đi thì thật quá tốt a, hiện tại ta đây cũng không bận rộn lắm.
Lần nữa đi ngang qua Tạp Đặc thật đúng là bất đắc dĩ a. Ta vốn không có ý định như vậy, vốn là sau khi tiếp nhận Ái Liên Na sẽ tìm đến một địa không ai biết, thông qua Không Gian Môn mà đi vào. Dù sao thúc tổ ta cũng đã biết, Ái Liên Na cùng Lệ Phù Nghê cùng còn tín nhiệm đáng gia. Ái Liên Na lại cần nhờ ta bảo mệnh, không cũng không có khả năng bán đứng ta. Nhưng ai biết được là không có cơ hội chứ, Ái Liên Na vừa mới ra khỏi nhà đã bị người ta theo dõi, sau đó là một hồi ác chiến, thiếu chút nữa làm cho nội bộ giáo đình chém giết nhau mà thôi. Ta cuối cùng không thể ở trước mắt bao người, cướp lấy người mà đường hoàng theo Không Gian Môn rời đi? Ta đây muốn ẩn dấu vũ khí bí mật sao lại phải dùng vào cái rắm này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Không Gian Môn của Cái Thứ là cấm chú pháp thuật cấp 12, cần phải tiêu hao rất nhiều ma lực của hắn, hơn nữa thời gian kiên trì được tính bằng giây, ít một cách đáng thương a. Mà ở trên biển thì không có Thổ hệ ma lực để bổ sung. Một khi Cái Thứ thi triển thành công liền tiêu hao một lượng lớn ma lực, nếu ở sử dụng lâu một chút lại mất đi sức chiến đấu, ta thật luyến tiếc a. Hiện tại sắp xảy ra đại chiến, ở thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào hắn nữa chứ. Cho nên, chúng ta đành phải ngồi thuyền đi tới Vương đô Tạp Đặc.
Một khi đã đến đây cũng không muốn lãng phí cơ hội này. Ta quyết định ở lại nơi này vài ngày. Chỉ có một cái mục đích a, chính là thu thập tin tức tình báo liên quan đến Tạp Đặc phát động chiến tranh. Ta liền phân công công việc, Lệ Phù Nghê đi đến các thị trường, tửu điếm thu thập tin tức giá cả liên quan đến vật tư quân dụng. Nếu có thể, thì tận lực tìm hiểu một chút về điều động bộ đội của Tạp Đặc. Mà thúc tổ của ta Thiên Sát, hắc hắc! lại được ta ký thác hy vọng rất nhiều đây. Là một trong năm đại cường giả trên đại lục, là một sát thủ đệ nhất trên đại lục, đối với chuyện bí mật lẻn vào thật sự như ăn bữa sáng. Có hắn công tác, chính là lấy được bản kế hoạch tác chiến lần này của Tạp Đặc cho ta xem một chút.
"Cái gì?" Vị thúc tổ sau khi nghe ta nói xong, thiếu chút nữa chết đi vì tức giận. Cả giận nói: "Ngươi đang hoang tưởng ấy à? Ta nói cho ngươi biết, cho ngươi thêm chút kiến thức, ý tưởng này *** có hai phần, một là tại Hoàng cung, một là tại quân đội. Mà hai địa phương này, vô luận lúc nào cũng có mấy ngàn người thủ vệ, ma pháp cảnh báo bẩy rập nơi nơi đều có. Mà lão tử có là con bò đi nữa, cũng không có gan đi vào nơi này?"
"Ta nhớ rõ là ngài từng ám sát qua nguyên soái thậm chí là cả quốc vương mà?" Ta kỳ quái hỏi.
"Ngu ngốc!" Vị thúc tổ nổi giận mắng: "Tại khi bọn hắn đi ra khỏi hai cái địa phương đó, ta mới dám ám sát"
"Sặc!" Nhưng ta còn chưa từ bỏ ý định, nói: "Ngài thật sự không dám đi sao?"
"Nói nhảm. Cái vấn đề này không phải là có dám hay không" Thúc tổ mắng: "Thủ vệ ở hai địa phương này rất sâm nghiêm đến nỗi ngươi không tưởng tượng nỗi, mặc dù ta am hiểu tiềm hành, nhưng mà pháp sư cung đình sẽ bày ra ma pháp kết giới ở nơi nơi, cái ý tưởng này của ngươi bảo ta là một chiến sĩ như thế nào đột phá được để mà trộm chứ, đến pháp sư cũng khó nữa là. Chỉ cần cảnh báo rung lên, nhiều nhất là vài giây đồng hồ, ngươi sẽ đối mặt hơn trăm pháp sư, hơn ngàn cao thủ, quân cận vệ hơn vạn. Đừng nói là ta, chính cái tên Kiếm Thần ngu ngốc A Nhi Bá Đặc cũng chỉ chạy trối chết mà thôi, nhưng lại nhất định không có thể chạy trốn được. Dù sao, chúng ta cũng là người, cũng không phải có thể đại diện Đàn Thương pháp sư. Bị tập thể một ngàn người vây công, chúng ta chỉ có mấy siêu cấp chiến sĩ đối phó cực hạn rồi. Đã biết rồi chứ? Ngu ngốc"
Trời, đây là ngươi đần, sao lại mắng ta ngu ngốc chứ. Xem ta như thế nào thực hiện ý tưởng này cho ngươi xem. Đến lúc đó ta nện vào mặt ngươi, sau đó trắng trợn cười nhạo ngươi vô năng cùng nhu nhược. Hắc hắc!