Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 246: Chung chưởng Thanh Long





Quả nhiên, ở thời điểm thúc tổ đang còn đắc ý, thình lình gia gia ta đột nhiên lủi đến, một cước hung hăng đá vào bụng thúc tổ, làm cho thúc tổ đang cuồng tiếu trực tiếp bay đi, sau đó gia gia cầm lấy quyền trượng cấp tốc vũ động, trăm ngàn bóng trượng thẳng tắp giống như tường thành đổ ập xuống nện nửa trên người của thúc tổ. Cơ hồ trong nháy mắt làm cho đấu khí hộ thể bị phá vỡ, lại lại đập xuống da thịt, vang lên âm thanh ba ba, sự tình quá đột ngột làm thúc tổ không kịp phòng bị.

"Ngươi *** lại âm mưa ta" Đây là âm thanh tràn đầy tuyệt vọng vang lên lần cuối, giống như đã bị đả kích lôi đình ập xuống.

"Ha ha hả hả" Gia gia thích chí cười to, sau vài cái hít thở, miệng lại một mực cười toe toét, cười ha hả trở lại ngồi trên xe lăn.

Sau đó hai người chúng ta cùng nhau thưởng thức kiệt tác. Bộ dáng của thúc tổ, ai nha! Quá thảm thiết? Hiện tại tóc trên đầu hắn giống như kiểu tóc của Phật Tổ Như Lai, đầu đầy khối u, mặt mũi bần dập thì không phải nói, quần áo trên thân bị cường lực của gia gia đả kích thành những mãnh vải vụn, hiện tại hắn giống như một gã khuất cái ở trên đường phố không sai biệt lắm. Nhìn thấy cái bộ dáng này, ít nhất ở vài cái hô hấp công phu gia gia đã đập xuống hơn ngàn cái.

Lại nói, trình độ của bọn họ tuyệt đối là người nửa cân kẻ tám lạng, gia gia ta mặc dù hơn một chút, nhưng nghĩ muốn thắng thúc tổ tuyệt đối không dễ dàng như vậy được, đánh đến một ngày thì có thể, nhưng không có dáng vẽ thống khoái như bây giờ? Thúc tổ thua đích thực rất oan. So với Đậu Nga(?) còn oan hơn. Chỉ sợ hắn chết đến nơi cũng không biết chừng, một người tàn phế một chân sao có thể đứng lên đạp hắn một cước được chứ?

"Ha hả ha hả!" Từ khi gia gia ngồi trở lại ghế nhưng miệng không có khép lại. Cáo già ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chính là vì một cái tâm nguyện nhưng mà đi khắp đại lục tìm người lao lực như vậy, chỉ sợ trên thế gian này không quá năm người, hắn còn tưởng rằng khiếp này không hy vọng được nữa, như thế nào không thể làm cho lão già vui vẻ được?

"Hừ hừ!" Thúc tổ chậm rãi đứng lên, câu nói đầu tiên là dùng ngữ khí bi phẫn hướng ta mắng to: "Xú tiểu tử, ngươi là người chẳng thành thật gì. Biết chân của lão già này lành lặn cũng không nói cho ta biết, làm cho ta bị đánh tơi bời, trời ạ"

"Ha ha! Ta cùng gia gia cười cười muốn vỡ bụng.

"Xứng đáng, ai bảo ngươi đối ca ca ta vô lễ như vậy, lớn tiếng kêu nữa còn đánh ngươi" Gia gia sau khi cười xong, nhìn hắn uy hiếp nói.

"Thúc tổ a, oan uổng cho ta mà, ta nào có biết cái chân của gia gia đã lành đâu" Ta nhanh nhạy biện hộ. Dẫu sao lão già này cũng không phải đèn cạn dầu, có thể không nên đắc tội mà cũng không nhận tội là tốt nhất. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thúi lắm. Ngươi nếu không biết, ta sẽ đánh chết hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không giở trò trước mặt người khác?" Thúc tổ cả giận nói: "Ta đối lão già này rất hiểu biết, hắn thật sự quá âm hiểm, có cái gì cũng cất cất giấu giấu. Tuyệt đối không dễ dàng cho người khác biết. ***, còn muốn gạt ta sao"

"Ngươi câm miệng lại cho ta" Gia gia trừng mắt, lập tức thúc tổ im miệng. Gia gia không để ý tới hắn, nhìn ta cười nói: "Tiểu Ngũ, lợi hại a. Nhanh như vậy tìm được thân đệ đệ của ta trở về. Thật sự là ngoài ý muốn của ta, ha ha"

"Tìm ta có chuyện gì?" Không đợi ta lên tiếng. Thúc tổ kêu lên: "Tìm ta trở để đánh một trận sao hả?"

"Ai!" Gia gia thở dài nói: "Trong gia tộc không có một siêu cấp cao thủ tọa trấn thì không được"

"Sặc!" Thúc tổ bất mãn nói: "Không phải ngươi sao? Chẳng lẻ ngươi sắp chết?"

"Ngươi nói gì đó?" Gia gia trừng mắt nghiêm nghị nhìn thúc tổ.

"Ta" Thúc tổ vốn sắc mặt đang cười đột nhiên biến đổi, bừng tỉnh nói: "Chân ngươi đã lành hẳn, chẳng lẽ nói ngươi muốn đi tìm tên A Nhĩ Bá Đặc ngu ngốc kia tính sổ sao?"

"Nói nhảm! Hiện tại mới nghĩ tới sao hả, chẳng lẻ bảo đầu của ngươi bị ai đó đánh cho đần độn sao?" Gia gia lạnh lùng nói.

"Ngươi muốn?" Thúc tổ giọng bất mãn nói, sau đó hắn đột nhiên nói: "Ta xem ngươi hay là thôi đi?"

"Vì cái gì?" Ta tò mò hỏi.

"Ta đã vài lần đi tìm A Nhĩ Bá Đặc, mặc dù ta cùng hắn miễn cưỡng đánh ngang tay mà quay trở về. Nhưng mà ta xem ra thực lực của ngươi bây giờ không thể chống đỡ được hắn" Thúc tổ dõng dạc nói.

Ta cùng gia gia không nói lời nào, cùng nhau nghiền ngẫm xem xét ánh mắt của hắn.

"Trời ạ!" Nhìn ánh mắt của hai chúng chúng ta, thúc tổ bất mãn nói: "Thực là một đôi hồ ly, lão tử ta thừa nhận bị hắn đánh cho chạy trối chết là được chứ gì?"

"Cảm tạ huynh đệ" Đột nhiên Gia gia nói lời cảm động: "Bất quá, đây là chuyện của ta nên ta tự mình đến"

"Ai! Quên đi, ta cũng không khuyên ngươi nữa, biết khuyên nữa cũng không ăn thua" Thúc tổ một trận buồn bực nói: "Ngươi từ nhỏ đã rất mạnh mẽ rồi, cả đời cũng chưa từng trải qua thất bại, duy nhất lần đó ngươi trúng phải độc kế của A Nhĩ Bá Đặc, thê tử ly tán thân lại tàn phế, nổi nhục này ngươi có thể chịu đựng được đến bây giờ đã không dễ dàng rồi. Chỉ mong sao ngươi có thể làm thịt hắn mà thôi"

"Nhất định" Trả lời xong, gia gia lại thở dài nói: "Ai! Gia quy của phụ thân ta không thể đổi được, ngươi không thể tiến vào gia môn Long gia được, ngươi xem ngươi có yêu cầu gì khác không, nếu có thể ta nhất định không từ chối"

"Tiểu tử ngươi nói đi" Thúc tổ ngượng ngùng nhìn ta nói.

"Ha hả!" Vì vậy ta cười cười nói ra lời yêu cầu của thúc tổ cho gia gia nghe.

"Ha hả! Ngươi còn là đứa nhỏ 17 tuổi sao" Gia gia cười lớn đối thúc tổ nói: "Ta mặc dù biết người là lão bất tu, nhưng không nghĩ tới ngươi còn có hoa tâm… ? Ha ha. Bây giờ còn có thân mật với người ta và mang thai nữa a?"

"Khụ khụ" Thúc tổ tức giận nói: "Phí lời, ngươi đây là đố kỵ ta, nói rõ đi, đồng ý hay không đồng ý?"

"Ha ha, đồng ý, đồng ý" Gia gia cười nói: "Sau này bọn họ là người của Long gia, ta nói là huyết mạch chi trưởng đã lưu lạc bên ngoài, có chu toàn không?"

"Rất chu toàn!" Thúc tổ hưng phấn reo lên.

Sau đó gia gia quay đầu nhìn ta nói: "Đã nửa đêm như vậy mà ngươi vẫn còn đến tìm ta, chỉ sợ không phải chỉ chuyện mang lão già đến đây a?"

"Đúng vậy. Quân tình khẩn cấp" Nói đến chính sự, ta liền nhanh chóng nghiêm túc. Đem những chuyện thu thập được tại Tạp Đặc nhất nhất kể lại cho gia gia nghe.

"Ai nha nha! Thật không tốt" Gia gia nghe xong lập tức khẩn trương lên.

"Làm sao vậy?" Ta vội vàng hỏi.

"Tên phụ thân ngu ngốc của ngươi, hắn mười ngày trước vụng trộm trở về rồi" Gia gia tức giận nói: "Ta lúc ấy cũng vừa lúc thu thập được một số dấu vết gây rối mà Tạp Đặc để lại, cho nên tàn nhẫn đuổi hắn trở về, và đã điều động nhân thủ trong gia tộc đi giúp hắn"

"Trách không được đám thủ vệ đã được ngài thay đổi" Lúc này ta mới nhớ tới lúc vào cửa gặp được, sau đó cũng sốt ruột nói: "Nhất định lần này Phùng Tu Tư sẽ sử dụng ám chiêu để đối phó phụ thân, bằng không hắn sẽ không hợp tác với giáo đình cùng hành động, với ý đồ hạn chế tổ mẫu đại nhân đến trả thù. Làm sao hắn chạy đi vậy? Ta không phải đã nói qua, toàn bộ oán niệm trên người tiêu trừ mới có thể phóng xuất sao?"

"Đáng chết" Gia gia có hối hận cũng đã không kịp, ảo não nói: "Lão ba ngu đần của ngươi sau khi đánh ngã mấy tên mà ta phái đi giám hộ hắn, rồi đoạt Thiết Giáp Thú bỏ chạy, lúc ta biết được đã chạy hơn mấy giờ rồi, mà tốc độ của Thiết Giáp Thú không phải ngươi không biết, chiến mã bình thường căn bản không đuổi theo kịp"

"Chuyện đã xảy ra mười ngày trước sao?" Ta xác định lần nữa.

"Không sai, hắn đã đi được mười ngày rồi" Gia gia nói.

"Xem ra ngày mai ta phải hoạt động chân tay rồi đây, chỉ mong còn kịp lúc" Ta bất đắc dĩ nói.

"Có nắm chắc không?" Gia gia đột ngột hỏi một câu.

"Đương nhiên" Bần đạo ngạo nghễ cười nói: "Phùng Tu Tư còn mạnh hơn cả Ni Cổ Lạp Tư sao? Bất quá, chỉ là phụ thân. Ai ui" Ngụ ý chính là không kịp nữa rồi.

"Cái này cho ngươi" Gia gia giao cho ta một lệnh bài được làm bằng vàng ròng, nói: "Hy vọng lúc ngươi trả lại cho ta, có thể cùng mang theo Phùng Tu Tư đến đây. Ta muốn nhìn nhìn hắn là cái thứ gì? Mà dám khinh thường người Long gia chúng ta"

Ta duỗi tay nắm lấy lệnh bài này, trong lòng không khỏi dâng lên một trận kích động, Kim Long Lệnh - đây là Gia chủ lệnh, cái này có nghĩa là, bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ Thanh Long quân đoàn đều nằm ở trong tay ta. Năm mươi vạn đại quân đó, kể cả quân đoàn trưởng là phụ thân cũng ở trong số này, từ nay về sau chịu sự chỉ huy của ta.

"Ta sẽ mang Phùng Tu Tư đến gặp ngài a" Ta nói lời kiên định bảo đảm.

"Ha ha! Vậy là tốt rồi" Gia gia cười lớn ngồi xe lăn trở về phòng nghỉ ngơi.

Chúng ta một đường đi ra, tại cửa lại đụng phải lão Đao, nhìn thấy hình dáng của thúc tổ, hắn nhịn cười không được liền cười lên ha ha. Ta thì thầm, hỏng rồi. Quả nhiên, thúc tổ lắc mình một cái xuất hiện trước mặt lão Đao, lão Đao còn chưa kịp phản ứng đã nhận hơn một ức bàn chân, trực tiếp bị đá bay đi xa ơi là xa.

"Đao thúc" Ta nhanh chạy tới nâng đỡ hắn lên, nói: "Ngài không sao chứ?"

"Khụ khụ" Lão Đao ho khan vài tiếng nói: "Lão già này là ai vậy?" Trong giọng nói còn mang theo vài phần kính sợ. Thân thủ của thúc tổ hiển nhiên đã thuyết phục được hắn.

"Ta không thể nói được, hay là ngài đi hỏi gia gia đi ha" Ta an ủi nói: "Đừng nói là ngài, cho dù là cha ta, hắn cũng bị đánh như thường. Hơn nữa ta không dám nói thêm cái gì nữa, ngài là người thông minh mà?"

"Ân!" Lão hiểu được, đã chân chính biết là ai rồi.

Một cước này của thúc tổ có thể giết một người răn trăm người. Từ nay về sau, ở trong trang viện này địa vị của hắn vô cùng đặc thù, dù sao hắn không chút kiêng nể ai cùng ẩu đả người tâm phúc bên cạnh gia gia, người khác còn dám tìm hắn gây rối sao?

Thúc tổ đánh người, tiêu tan nỗi bực bội, ta cũng được thơm lây, và cũng bớt đi tìm ta phiền toái một hồi. Nhanh trở về nghỉ ngơi thêm một chút, sáng sớm ngày mai chạy đi Thanh Long thành. Ai nha! Đời này của bần đạo chẳng lẻ trời sinh ra để lao lực sao?