Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 388: Liên tràng đại chiến





Không chỉ như thế, khi năng lượng trong phi kiếm tăng cao, Tam Muội chân hỏa cũng bắt đầu bùng nổ. Bắt đầu đổi khách làm chủ, cứng rắn đoạt đi những năng lượng do Hỏa Diễm Trùng khống chế.

Thật ra việc này giống như chỉ huy quân đội, hắn rõ ràng chỉ có thể chỉ huy năm ngàn người, lại mang theo 1 vạn năm ngàn người ra trận, đụng phải bần đạo là đại tướng quân có thể chỉ huy thiên quân vạn mã, trước thu phục một vạn người hắn không cách nào hoàn toàn nắm trong tay, lại dùng một vạn này đánh năm ngàn của hắn dĩ nhiên rất dễ dàng.

Cuối cùng, Nguyên thần bần đạo bám vào phi kiếm chui loạn trong cơ thể hắn, rốt cuộc tìm được vị trí của ma hạch. Sau đó phi kiếm của ta biến thành một đạo thanh quang, bao vây ma hạch lại, dùng Tam Muội chân hỏa tế luyện hung khô, ma hạch hắn cuối cùng hòa tan bên trong thanh quang, lại hóa hình một lần. Hóa thành một thanh phi kiếm mới, từ dưới bụng Hỏa Diễm Trùng chui ra.

Hiện tại thanh phi kiếm đã dài tới hai thước, trên thân kiếm lửa cháy rực, thỉnh thoảng hiện lên một mảnh hỏa quang. Hắc hắc, phẩm cấp ít nhất tăng lên gấp đôi. Hơn nữa bởi vì thời gian cấp bách, đây chỉ tế luyện kiếm phôi còn thô, ngày sau rảnh rỗi tinh luyện xuống còn có thể cường thịnh lên không ít.

"Rống, ngươi làm thế nào? Làm sao ngươi có thể cướp đoạt lực lượng nguyên bản thuộc về ta?" Hỏa Diễm Trùng suy yếu gục trên mặt đất hỏi. Nó bị phi kiếm tiến vào thân thể, phải bận rộn khống chế ma lực rối loạn trong cơ thể mình, vẫn không nhúc nhích nổi, hiện tại ma hạch đã bị ta cưỡng đoạt, cho nên hắn mất đi một thân ma lực, coi như triệt để xong đời rồi.

"Ha hả, ngươi phải hiểu được, lực lượng chỉ có thể nắm trong tay mới thuộc về một mình ngươi. Những thứ khác, coi như bị ngươi hít vào bên trong mà thôi, là năng lượng vô chủ, ta tại sao không thể dùng đây?" Bần đạo cười nói: "Thật sự đa tạ ngươi cung cấp nhiều năng lượng như vậy giúp ta luyện kiếm, không có ngươi giúp đỡ, ta không biết phải tốn bao lâu mới có khả năng luyện nó đến trình độ này."

"Ta còn không rõ?" Hỏa Diễm Trùng không hiểu nổi, lại hỏi: "Tại sao năng lượng ta hút vào thân thể còn không phải thuộc về ta?"

"Sâu róm không thể giảng giải như người được, không nhiều lời với ngươi, cho ngươi ở trong buồn bực chết đi." Bần đạo cười âm hiểm nói: "Hắc hắc, ai kêu ngươi không sớm đầu hàng."

"Trên người của ta có linh hồn khế ước với đại chủ quân, không cách nào đầu hàng mà?" Hỏa Diễm Trùng cầu khẩn nói: "Ta còn không muốn bị hủy diệt, cầu ngươi cứu ta. Cứu cứu ta. Chỉ giữ lại linh hồn cũng tốt."

"Cái này hả?" Bần đạo suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, trước thu linh hồn ngươi, xem một chút sau này có cơ hội giúp ngươi không!" Nói xong, ta lấy ra một khối ma tinh thạch Hỏa Hệ, hút linh hồn của hắn vào, khà khà, đưa cho Đức Lỗ Y là xong thôi. Bọn họ nếu có người có khả năng biến hóa được, ngay cả lợi hại bằng một nửa hắn, ta cũng rất cao hứng.

Cuối cùng còn lại thân thể của hắn, ngay cả Cái Thứ dùng Thú Vương Bào Hao Đạn đánh cũng không phá, là đồ tốt, không thể ném đi. Không gian giới chỉ chứa không nổi, bần đạo chỉ đành ném vào Phật tổ kim liên. Sau đó cỡi Cái Thứ, chạy qua chỗ Khắc Lý.

Trận chiến này, ta thật ra có chút không thoải mái. Không có Cái Thứ hỗ trợ, ta căn bản không cách nào đến gần hắn, dù có tiếp cận cũng phá không nổi bức tường ma pháp của hắn. Hơn nữa không có phi kiếm để Nguyên Thần ta bám vào, ta cũng không hấp thu được ma hạch trong thân thể hắn. Bất kỳ một bước nào không ổn, ta cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.

Thật ra phương pháp này đã có chút mùi vị tà phái, ta khi đó không những dùng năng lượng của hắn luyện kiếm, thậm chí có thể hấp thu vào trong cơ thể mình, tăng thực lực lên. Nhưng nếu cứ như vậy thì so với công pháp tà ác cướp đoạt công lực của người khác không có gì khác nhau. Như thế sẽ tiến nhập ma đạo, bần đạo tự nhiên khinh thường chuyện đó, hơn nữa hôm nay nếu không phải bị chèn ép, hơn nữa tên này thật sự không phải thứ tốt, ta thà rằng không dùng loại phương pháp này đối địch, thật sự là tổn thương thiên hòa, nhân giả không nên làm.

Mới vừa rồi Tam Muội chân hỏa luyện kiếm mặc dù sử dụng năng lượng Hỏa Diễm Trùng, linh lực của ta cũng tổn thất thảm trọng, cho nên tốc độ độn thổ cũng chậm đi. Chỉ đành cưỡi Cái Thứ lên đường, ta ở trên lưng hắn đả tọa khôi phục nguyên khí. Cũng may thân thể Cái Thứ rất lớn, tốc độ chạy vẫn rất nhanh. Hắn mới tiêu hao ma lực cũng thất thất bát bát thành rồi, nếu lại không đánh ngã được Hỏa Diễm Trùng, có thể chính hắn hạ gục xuống không chừng. Hiện tại một đường chạy như điên, hắn lại càng mệt mỏi muốn chết.

Thời điểm chúng ta thật vất vả đuổi tới đó, từ xa xa đã nghe được từng tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, bất chợt truyền đến tiếng Cự Long rống giận, hiển nhiên Khắc Lý đã phải triệu hồi Hắc Ám Long trong Hắc Ám long cốt trượng đi ra. Xem ra trận chiến này hắn đã phải toàn lực ứng phó. Đợi đến khi chúng ta chân chính nhìn thấy tràng diện kia, mới biết được cái gì gọi là rung động.

Địa phương hai người bọn họ chiến đấu không phải là rừng rậm, mà là trong phương viên hơn mười dặm toàn là hố to, trong hố khắp nơi đều là xương trắng buồn thiu, Khắc Lý tiêu sái đứng ở trên một đống xương trắng, chung quanh hắn khắp nơi đều là Cốt Long, ước chừng vài chục con, bọn chúng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế phi phàm. Trên đỉnh đầu Khắc Lý lại là vô số oan hồn khóc thét, lở lửng ở chung quanh hắn.

Đối diện Khắc Lý, con muỗi thủy tinh kia cũng không nhiễm một hạt bụi, dễ dàng tránh né Hắc Ám Long Hồn tập kích, rồi lại sử dụng Phong Nhận tập kích Khắc Lý. Phong Nhận của nó vô cùng lợi hại, mấy cái đánh tới đã có thể tiêu diệt một Cốt Long, nhưng nếu muốn xuyên qua nhiều Cốt Long phòng hộ như vậy để thương tổn Khắc Lý, cơ hồ là vô vọng. Chỉ có thỉnh thoảng đánh lên hai ba cái, phá không nổi ma pháp phòng hộ của Khắc Lý.

Hồn phách Hắc Ám Long được năng lượng Khắc Lý gia trì, vốn là trạng thái linh hồn, được Khắc Lý dùng pháp lực ngưng kết thành Thủy Thể, sau đó không ngừng đuổi theo con muỗi thủy tinh. Hiển nhiên, hắn chỉ cần đến gần con muỗi là được, thi thể Bạo Tạc Thuật tuyệt đối đủ cho con muỗi no đòn, con muỗi mấy lần xuất Phong Hệ pháp thuật chặt đứt Hắc Ám Long, xé nát, thậm chí đánh tan thành bọt nước, nhưng đó là Thủy Thể có nát thì sao đâu, Khắc Lý vẫy tay một cái lập tức theo quy tắc tập chung lại một chỗ, cho nên xem như hoàn toàn vô dụng.

Mặc dù tốc độ Hắc Ám Long đuổi theo con muỗi không được, nhưng nó đuổi gấp quá nên lão muỗi không có dừng chân lại được chút nào, làm cho nó rất căm tức. Không dừng lại chuẩn bị làm sao phát ra đại chiêu? Khiến cho con muỗi thủy tinh vô cùng buồn bực, hắn cũng từng liều mạng cho lá chắn bảo vệ ngăn cản Hắc Ám Long công kích, sau đó tập kích Khắc Lý, mấy cái hố to trên mặt đất chính từ uy lực kinh khủng của pháp thuật con muỗi, nhưng Khắc Lý cái lão giảo hoạt này, rất là tự nhiên nhàn tản dùng chiêu Ám Ảnh Di Động né qua một bên.

Rồi bản thân con muỗi lại bị Hắc Ám Long tự bạo, thiếu chút nữa nổ tan xác, nếu không phải hắn sớm cảnh giác trước, dựa vào tốc độ như tia chớp bay ra khỏi phạm vi tự bạo mạnh nhất, hiện tại em muỗi kia có thể thiếu cánh tay thiếu chân gì đó rồi. Hai người hiện tại cứ giằng co như vậy, ai cũng không có biện pháp bắt được ai. Bọn họ đang nhìn xem ai hao sạch ma lực trước, hắc hắc, dù sao bần đạo nhìn Khắc Lý hình như không có ý tứ đó, bởi vì hắn đang không ngừng hấp thu tử khí trên đầu các oan hồn kia, chuyển đổi thành ma lực. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Phải biết rằng Hắc Ám long cốt trượng của hắn tồn trữ oan hồn có tới trăm vạn, do hắn nhiều năm trước ở trên chiến trường thu được, tiếp tục như vậy, ma lực của hắn cơ hồ vô cùng vô tận. Mặc dù phương thức như vậy vẫn không bù kịp sự tiêu hao của hắn. Dù sao triệu hoán Cốt Long cũng không phải nhẹ nhàng như thế, nhưng Khắc Lý lại có ưu thế khác, đó chính là dùng dược.

Khắc Lý hiện tại chỉ cần ma lực... không ... đủ, lập tức uống một lọ tễ thuốc khôi phục xuống, dùng thủy nguyên tố luyện chế khôi phục tễ thuốc, tốc độ khôi phục ma lực thật sự là quá nhanh. Cơ hồ trong nháy mắt hắn lại tiếp tục sinh long hoạt hổ. Không trách được người này tin tưởng đến như vậy, chỉ cần hắn có thể ngăn trở con muỗi tấn công, tạo thành cục diện hao tổn ma lực, hắn coi như thắng hơn phân nửa rồi. Người này, hắn một ngụm uống xuống đều là khoản tiền lớn trên trăm vạn nha, quay đầu lại không bắt hắn phun ra bần đạo không phải là tam hại rồi.

Thế nhưng nhìn thấy Khắc Lý không có việc gì, bần đạo cũng không nóng nảy đi ra, ta và Cái Thứ trốn dưới mặt đất từ từ khôi phục sức khỏe, dù sao hai người chúng ta thân là thương binh, nếu tùy tiện đi ra ngoài không cần biết có chỗ dùng hay không, nhiều nhất chỉ hù dọa con muỗi kia chạy trốn mà thôi. Con muỗi thủy tinh này nếu muốn chạy, chúng ta không có một ai đuổi theo nó nổi, nó phi được quá nhanh đi, tốc độ y như thuấn gian di động rồi. Căn bản chợt lóe vài cái là mất tích ngay.

Hơn nữa thỉnh thoảng hắn còn đang vận dụng pháp thuật tập kích Khắc Lý, hủy diệt Cốt Long bên cạnh Khắc Lý. Khắc Lý thì bị hủy một thì lại gọi ra một, hiện tại dưới chân hắn đã chất thành một ngọn núi xương rồi, có thể thấy được tên này ít nhất đã gọi ra trăm đầu Cốt Long. Cốt Long dùng thân hình cao lớn bảo vệ Khắc Lý bốn phía nghiêm mật. Ngay cả trên đầu cũng có, cho nên con muỗi không giết sạch Cốt Long thì không thể thương tổn Khắc Lý .

Bần đạo cứ như vậy nhìn hai người kéo dài hao tổn hơn hai giờ, cho đến khi trời sắp tối. Ta mới cảm thấy gần được rồi, tốc độ con muỗi đã chậm đi không ít, hơn nữa hiệu suất giết chết Cốt Long cũng giảm thấp rất nhiều. Mấu chốt là trải qua thời gian điều tức, ta và Cái Thứ đã khôi phục bảy tám thành công lực, đủ để chơi âm chiêu với nó rồi.

Bần đạo đầu tiên báo cho Khắc Lý để hắn phối hợp. Biết được ta tới, Khắc Lý vui mừng quá đỗi, hắn thật ra nhịn không được từ sớm rồi, dược thủy hắn đã uống mười mấy bình. Hiệu quả khôi phục đã bắt đầu giảm xuống. Hắn hiện tại cũng đã là cung bắn hết đà, ma lực phần lớn dùng để triệu hồi Cốt Long rồi, có là người sắt cũng chịu không nổi.

Khi Khắc Lý đã có ý định, điều khiển Hắc Ám Long không biết mệt mỏi xua con muỗi đến địa phương ta ẩn thân, hơn nữa tận lực bức bách hắn nhích tới gần mặt đất, công việc này rất khó hoàn thành, Hắc Ám Long nỗ lực rất nhiều lần mới thành công. Thời điểm con muỗi bay đến cách mặt đất chưa đầy mười thước, nhất thời một loạt bẫy rập bần đạo chuẩn bị từ trước nhất tề phát động.

Cái Thứ phóng ra Trọng Lực Thuật trong nháy mắt đè nó xuống, tuyệt đối là âm chiêu được chọn lựa đầu tiên, chiêu này trên căn bản không khả năng không trúng. Rồi khi nó trúng chiêu này, đột nhiên bị gia tăng thể trọng mười lần, tuyệt đối sẽ chậm lại tốc độ hành động. Tiếp theo, bần đạo xuất ra phi kiếm, lấy tư thế sét đánh không kịp che tai đâm thẳng đến bộ vị trước ngực con muỗi, bởi vì nơi đó khí tức ma pháp nồng nặc nhất, hiển nhiên là chỗ của ma hạch hắn, hắn cường đại như vậy, không giảm bớt lực lượng bản nguyên của hắn, hắn tùy thời đều có thể chạy mất.

"A." Con muỗi quả nhiên không kịp phản ứng, mọi chuyện thật sự quá đột ngột, toàn bộ tinh thần hắn đều đặt trên người Khắc Lý, căn bản không nhận ra có người ẩn núp dưới chiến trường, sau khi bị Trọng Lực Thuật dính trên thân, lại muốn tách rời khỏi phi kiếm bần đạo thì đã quá muộn, cho nên hắn bị ta một kiếm xuyên ngực. Hắc hắc, nói đến thật là đúng dịp, nếu không phải phẩm cấp phi kiếm tăng lên, hắn vừa vặn lại khổ chiến một ngày ma lực giảm đi không ít, lấy bản lãnh của ta hiện tại không nhất định có thể đột phá Ma Pháp Hộ Thuẫn ngoài thân nó.

Một kiếm của ta quá mạnh, con muỗi cảm thấy nơi ngực giống như bị thiêu đốt nóng bỏng, hắn thất kinh liều mạng tụ tập ma lực, muốn bay lên khỏi mặt đất, tuy nhiên nó đột nhiên phát hiện ma lực của mình không thể khống chế, một dòng năng lượng Hỏa Hệ đang cường đại cố gắng bao vây ma hạch của mình. Con muỗi bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, hắn lập tức bỏ qua ý định chạy trốn, toàn lực xua đuổi năng lượng hỏa hệ kia. Nếu ma hạch bị năng lượng người khác bao vây, một thân ma lực bản thân coi như phế đi, nếu cứ như vậy chạy trốn thì còn ý nghĩa gì nữa?

Mà lúc này, trên mặt đất đột nhiên dâng lên vô số cây cỏ to bằng bàn tay, giống như rắn nước bắt trói thân thể nó, sau đó kéo xuống mặt đất. Con muỗi vội vàng tụ tập toàn bộ ma lực hóa thành Phong Nhận, chặt đứt toàn bộ cây cỏ. Lúc này, tình huống trong cơ thể hắn đã có chuyển biến tốt đẹp, ma lực của hắn dù sao thì so với ta cao hơn rất nhiều, cho nên cương quyết bức lui Tam Muội chân hỏa của ta. Gia hỏa này tinh thần lực hiển nhiên mạnh hơn con trùng tử kia nhiều, lực khống chế đối với ma lực trong cơ thể rất mạnh, ta không có biện pháp đối phó hắn giống con sâu kia.

Chẳng qua bần đạo quấy rầy mang đến cho hắn phiền toái không nhỏ. Cho nên hắn không thể chạy trốn, hiện tại nếu muốn đi thì đã muộn. Bởi vì một khắc trì hoãn này, Khắc Lý ở bên kia đã chuẩn bị xong, Hắc Ám Long vẫn theo đuôi con muỗi rốt cục chạy tới, nó bổ nhào vào người con muỗi, hóa thành từng sợi xích trói chặt con muỗi lại.

"Cảnh cáo ngươi không nên lại từ chối nữa." Khắc Lý bay đến bên người chúng ta, cười âm hiểm nói: "Đàng hoàng để cho chủ nhân ta phong ấn ma lực của ngươi. Nếu không ta liền nổ ngươi thành mảnh nhỏ."

"Đáng giận, ba người các ngươi đánh một, lại đi đánh lén." Con muỗi lớn tiếng kháng nghị: "Ta không phục."

"Ít nói nhảm, không phục thì chết." Bần đạo khinh thường nói: "Ta có thể thu thập đầu con rệp kia xong mới đến, nói bốn đánh bốn, ta không thể hỗ trợ sao? Chúng ta tuyệt đối không có chơi xấu."

"Tên ngu ngốc kia." Con muỗi nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng mắng.

"Mau để ta phong ấn ma hạch ngươi, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết." Bần đạo cười nói: "Nếu không, chúng ta phải động thủ rồi." Ta vừa nói xong, Khắc Lý liền giơ Hắc Ám long cốt trượng lên. Cái Thứ cũng chuẩn bị xong Thú Vương Bào Hao Đạn.

"Các ngươi nói là phải nhớ đó." Con muỗi buồn rầu nói.

"Nói nhảm, ta nếu muốn giết ngươi, hiện tại chỉ cần nổ tung năng lượng cho rồi, ngươi ý kiến cái gì." Bần đạo cười lạnh nói.

"Đúng đấy, xiềng xích ngoài thân ngươi đã đủ nổ tung hài cốt rồi." Khắc Lý cười nói: "Mau đầu hàng đi. Chúng ta tuyệt đối không muốn giết ngươi."

"Èo!" Con muỗi bất đắc dĩ thở dài, hạ thanh âm nói: "Ta thua thật oan uổng nha!" Nhưng ngay sau đó liền buông tha rồi, tùy ý Tam Muội chân hỏa của ta bao vây ma hạch hắn, triệt để chặt đứt sự khống chế ma hạch của hắn. Cứ như vậy, hắn mất đi một thân ma lực. Biến thành một con dã thú bình thường. Sau đó hắn chậm rãi rơi xuống mặt đất, ủ rũ đứng ở một bên.

"Đại công cáo thành." Bần đạo thu hồi thanh phi kiếm, thuận tay trị liệu cho con muỗi. Vừa cười cười nói với Khắc Lý.

"Thật là chuyện tốt, đại nhân, lần này thật sự cám ơn ngài, hôm nay nếu không phải ngài tới, ta không nhất định thu thập được hắn." Khắc Lý cảm kích ta.

"Hừ, nếu không phải ta và ngươi đánh rất lâu, ma lực tổn thất hơn phân nửa, ta làm sao bị các ngươi đánh lén đắc thủ?" Con muỗi không phục nói.

"Hừ, nếu không phải Khắc Lý muốn bắt ngươi làm tọa kỵ. Ta làm sao tha cho ngươi sống đến hiện tại?" Bần đạo khinh thường nói: "Được làm vua thua làm giặc, ngươi tu luyện nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút đạo lý như vậy cũng không hiểu sao?"

"Hừ, ta có chết cũng không làm thú cưỡi cho người khác." Con muỗi tức giận quát lên.

"Ha ha." Bần đạo cùng Khắc Lý nghe được là ầm ĩ cuồng tiếu, tên ngu ngốc này nói chuyện, quả thực quá không có đại não liễu.

"Cười cái gì mà cười, ta nói thật đó." Con muỗi cả giận quát lên.

"Ha hả, ta biết ngươi rất nghiêm túc, thế nhưng, ta cũng rất chân thành nói cho ngươi biết, ta là một Vong Linh vu sư, ngươi dù có chết cũng chạy không thoát vận mệnh làm tọa kỵ cho ta." Khắc Lý buồn cười nói.

"Cho nên, bất kể ngươi sống hay chết, cũng tuyệt đối làm tọa kỵ cho hắn, thật ra thì ngươi chết cũng đúng lúc, một Vong Linh vu sư nếu không cưỡi Vong linh tọa kỵ, chẳng phải để cho người ta chê cười?" Bần đạo cũng cười nói.

"Đúng đúng, đại nhân nói quá đúng." Khắc Lý cười nói: "Xem ra con muỗi này chết chắc rồi."

"Các ngươi đã nói không giết ta mà." Con muỗi cơ hồ muốn khóc lắm rồi.

"Ta nói rồi sao?" Bần đạo cười hì hì hỏi Khắc Lý.

"Đại nhân, ta không nhớ rõ nhaa..a?" Khắc Lý giả ngu nói: "Hình như không có thì phải?"

"Các ngươi, quá vô sỉ đi." Con muỗi bi phẫn mắng ầm lên.

"Hắn mắng ta." Bần đạo làm bộ tức giận nói.

"Đại nhân yên tâm, sau khi hắn chết, ta sẽ cẩn thận giáo huấn linh hồn hắn một chút." Khắc Lý vội vàng phối hợp: "Người xem, để cho linh hồn của hắn bị tiểu Thánh Viêm đốt mấy năm, thế nào?"

"Chưa đủ." Bần đạo bất mãn nói: "Còn phải cộng thêm vài nguyền rủa thống khổ sâu sắc chút, dùng pháp thuật vĩnh cửu gia trì cho linh hồn hắn, cho hắn vĩnh viễn không có giây phút nào không cảm nhận thống khổ gấp mười lần."

"Ngươi, các ngươi, các ngươi quá tà ác đi? Ta không nói qua gì hết, được chưa? Ta sai lầm rồi, các ngươi tha cho ta đi, ta nguyện ý làm thú cưỡi mà." Con muỗi cơ hồ khóc nức nở nói ra. Hắn bây giờ đã triệt để hỏng mất, sau khi nghe viễn cảnh chết còn bị thống khổ vĩnh viễn, hắn rốt cục bắt đầu hiểu được chỗ đáng sợ của Vong Linh vu sư, sau khi chết cũng không được an bình, van xin sự khoan dung của Khắc Lý.

"Hắn cầu xin tha thứ rồi, đại nhân người xem có thể tha thứ hay không?" Khắc Lý nhìn ta cười nói.

"Ngươi là một Vong Linh pháp sư. Lại đi cưỡi thú không phải là Vong Linh, hình như không xứng đôi lắm?" Bần đạo làm bộ gây khó khăn.

"Như vậy đi, nhìn biểu hiện của hắn ra sao, nếu để cho ta hài lòng, ta đây sẽ liều mạng bị người ta nhạo báng. Cần phải không thể khiến ta hài lòng thì… không có biện pháp. Vẫn nên biến hắn biến thành Vong Linh đi thôi." Khắc Lý sau đó nói với con muỗi: "Ngươi xem thế được không?"

"Ta nhất định biểu hiện thật tốt. Nhất định biểu hiện tốt mà." Lớn con muỗi gật đầu lia lịa nói.

"Ha hả. Vậy thì tốt, tùy ngươi đi." Bần đạo cười nói: "Mau ký kết khế ước, tinh thần lực hắn mạnh hơn ngươi không ít, ngươi phải cẩn thận nó cắn trả ngươi nha?"

"Hắc hắc, đại nhân yên tâm, Vong Linh vu sư chúng ta chủ yếu là triệu hoán Vong Linh mà, dễ như ăn cơm, không giống với pháp sư bình thường ký khế ước sủng vật, chúng ta ký kết chính là tử vong khế ước. Cũng có Minh thần đứng ra bảo đảm, trừ phi tinh thần lực của hắn có thể mạnh hơn Minh thần, nếu không tuyệt đối không thể làm phản ta." Khắc Lý hưng phấn nói. Sau đó bắt đầu ký kết khế ước với con muỗi. Nghe hắn nói như vậy, bần đạo coi như thả tâm.

"Đại nhân." Khắc Lý ký kết hoàn khế ước xong xuôi, mặt liền biến sắc. Rất phiền não nói với ta: "Trên người hắn vẫn còn có một đạo chủ tớ khế ước, thì ra hắn đã sớm là nô bộc của người khác chuyện. Cái này, cái này là xảy ra chuyện gì?"