Toàn bộ cao tầng trên đại lục cũng đều chấn động, không vì chuyện gì khác ngoài, đối với sự biến thái của Cuồng Long quân đoàn mà cảm thấy bất khả tư nghị, bất quá chỉ có xuất động mấy vạn người, và nương dựa theo địa hình, trái che phải ngăn, cứng rắn ngăn cách hơn trăm vạn đại quân, cho dù đoạn đường có hai trăm dặm, năm mươi vạn bộ đội tinh nhuệ của hai đại đế quốc, còn có hơn một ngàn chiếm hạm trợ trận, tựa như bị chia cắt bởi thiên sơn vạn thủy, thật không thể hội họp ở cùng một chỗ.
Sức chiến đấu như vậy thật sự là quá khủng bố. Gò đất vô danh (vô danh khâu) và Lan Lô là hai địa phương nhỏ xíu, cũng bởi vì tác động này mà tinh lực cao tầng trên đại lục đều ngắm về hai tràng chiến này mà bắn, khiến cho đại lục đều biết. Cho nên tên tuổi của Cuồng Long quân đoàn lại gần như tạo ra một kỳ tích trong trận chiến làm cho người ta ngưỡng mộ đến cao độ.
Tất cả mọi người sau khi nhận được tin tức điều ôm địch ý đối với thế lực của bần đạo, và cũng hít một ngụm lương khí thật to, rất nhiều tiểu quốc gia không có trực tiếp xung đột về lợi ích với ta đã bắt đầu sáng suốt hướng đến ta tỏ vẻ thiện ý, thế cho nên ở trên quan đạo tất cả đều là đặc phái viên thường xuyên lui tới Đại Hán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Bên trong Đại Hán gồm có mười hai vị lĩnh chủ cũng cùng nhau thức thời giải tán bộ đội, đồng thời phái sứ giả mang theo tín thư nguyện ý trung thành và nhiều lễ vật hướng quốc vương bệ hạ thỉnh tội. Sứ giả Tứ lĩnh phương Bắc cũng rất nhanh hiện diện ở Vương đô Đại Hán, về phần bộ đội biên cảnh của bọn họ sớm đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ngay cả Ngõa Nạp cũng phái Đặc sứ đến, nói là môi hở răng lạnh gì gì đó, phải trợ giúp chúng ta đối kháng với Liên quân các quốc gia, ái chà chà. Vô sĩ ta đã gặp qua, nhưng mà không có thấy qua quốc gia vô sĩ a, không có khí độ như thế, rõ ràng không phải là phong cách của Nữ Vũ Thần, tất nhiên đây không phải là chủ ý của nàng. Bất quá, nhưng thật ra Thất công chúa đã mang theo bộ đội của nàng đến biên cảnh Đại Hán và biến mất.
Cho dù đại chiến qua đi đã lâu lắm rồi, nhưng mà mọi người trên đại lục vẫn còn say sưa đàm luận đến chuyện hai tràng chiến trận quá tuyệt vời, trong đó, từ ngữ được nhắc đến nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là Huyết Sắc Song Kỳ.
Trong lịch sử chiến tranh ở đại lục đều ghi lại rằng cái đồ vật khủng bố này mỗi một lần xuất hiện đều là hơn trăm năm, mà từ trước đến nay được mệnh danh là lấy ra tất thắng, bởi vì không có một quan chỉ huy nào nguyện ý lấy cái đầu của mình ra mà đùa giỡn được, không phải là dựa vào tất thắng thì là gì?
Nhưng, hiện tại lại là lần đầu tiên trong cuộc đời nó nếm mùi thất bại ở trước mặt Cuồng Long quân đoàn, chuyện này ngay lập tức trở thành chuyện chê cười nhất ở trên đại lục, nếu không có Âu Dương Nhược Lan luôn khuyên nhủ, thì chỉ sợ người sáng tạo ra chuyện chê cười này là quan chỉ huy liên quân Tháp Ba Tư các hạ sớm đã tự sát lâu rồi.
Nhưng, hiển nhiên kiếp sống quân sự của hắn đã hoàn toàn chấm dứt, mà tuổi của hắn cũng đã nhiều rồi, không thể nghi ngờ là không vượt qua được vô số tiếng cười nhạo, có thể nhìn thấy được kết cục của hắn là ngoài cách tự sát ra tuyệt đối không còn có con đường thứ hai nào có thể đi, cái này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kỳ thật, không chỉ có Tháp Ba Tư đáng thương kia khó chịu, những quân nhân của hai quốc gia liên minh cũng đều có cảm giác không thể ngẩng đầu lên được ở trước mặt người khác, cảm giác của bọn họ chính là diễn viên ở trong hí kịch, là chuyên môn phụ trợ cho Cuồng Long quân đoàn cường hãn thêm, cũng khiến cho bọn họ nén giận nhiều hơn, hơn là buồn bực.
Mà lần điểm sáng lớn nhất của trận chiến này là, bên trong Cuồng Long quân đoàn xuất hiện một vài tân siêu cấp chủ lực, không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm nhất mà mọi người thảo luận, vô luận là quý tộc nhàn rỗi trong dân chúng, hay là quân nhân của các quốc gia chuyên nghiệp cũng đều đọng lại ở trên miệng của bọn họ. Cuồng Long thiết kỵ là vương bài bộ đội của ta, danh tiếng hiện tại đã bị tân bộ đội dần dần đuổi theo kịp và vượt qua. Đáng thương nhất chính là bộ đội Dực Nhân, đã hoàn toàn tách biệt thành trinh sát binh, đại chiến như vậy, không ngờ bọn họ đều không tham gia phân tranh, thật sự làm cho các tướng lĩnh cao cấp đứng ngoài mà nhìn.
Thật ra, các thực quyền cao đẳng trên đại lục lại quan tâm đến Cuồng Long quân đoàn như thế, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, thì phải là, bọn họ thông qua lần quyết đấu này của ta, cùng với phân tích sự kiện Mễ Nặc Á vẫn duy trì điều tra chuyện Giáo đình làm ra những việc không hợp pháp, v.v… sau lại phân tích và cho ra một cái kết luận kinh người là, ta cùng với Giáo đình có một mâu thuẫn to lớn, rất có khả năng dẫn đến một cuộc đại chiến, dù sao việc này rất rõ ràng, căn bản giấu diếm không được đám cáo già này.
Nếu là trước kia, các quốc gia tuyệt đối không một chút do dự đứng về phía Giáo đình và đá ta văng xuống giếng, nhưng mà hiện tại, sau khi kiến thức qua sự cường hãn của Cuồng Long quân đoàn, lập tức bọn họ ý thức được, tựa hồ có một thế lực và địa vị cường đại có thể đứng ngang hàng với Giáo đình nên trong bất tri bất giác chấp nhận trong lặng yên.
Mặc dù ở bên ngoài nhìn vào, ta bất quá chỉ bại lộ ra ngoài mấy chục vạn bộ đội dị tộc mà thôi, bình thường mà nói, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngũ đại quân đoàn Giáo đình, nhưng khi Song Túc Phi Long xuất hiện, lại khiến cho sự tình khó bề phân biệt được, mọi người đều biết, Song Túc Phi Long là tọa kỵ đặc thù của Thú Nhân, căn bản bên trong Tinh Linh Chi Sâm không thể sản sinh ra được.
Hơn nữa kỵ sĩ trên lưng Phi Long đã được nhiều người chứng thực chính là Thú Nhân. Như vậy, hiển nhiên bọn họ đích xác là bộ đội Thú Nhân đế quốc, vì cái gì bộ đội Thú Nhân giúp ta đánh giặc? Lập tức cao tầng của các quốc gia liền liên tưởng đến chuyện ta bị phái đi Ma Thú Chi Sâm. Hiện tại chuyện này không còn là chuyện bí mật nữa rồi, vì nó đã sớm được người ta truyền ra ngoài.
Rất tự nhiên cao tầng các quốc gia đều cho ra kết luận, Giáo đình phái Long Thanh Thiên đến Ma Thú Chi Sâm là muốn mượn đao Thú Nhân giết chết hắn, nhưng nằm ngoài dự kiến là, ngược lại Long Thanh Thiên và Thú Nhân đạt thành hiệp nghị, cùng nhau đối phó với Giáo đình. Cho nên thái độ của các quốc gia trở nên do dự, Giáo đình là không dễ chọc, còn Thú Nhân kia cũng không vừa gì? Toàn bộ bọn họ đều là người mưu trí khôn khéo và cáo già. Bọn họ đương nhiên biết được kết cục chọn sai sẽ có bao nhiêu thê thảm.
Huống chi Giáo đình đối với các quốc gia cũng không phải hữu hảo gì, bọn họ thường xuyên tìm cớ can thiệp vào nội chính quốc gia, còn muốn hàng năm phải nộp lên Giáo đình một phần mười thuế ruộng đất, khiến cho quân chủ các quốc gia cũng vì phiền muộn điều này muốn chết đi được.
Đừng quên, thần quyền tranh đấu với quân quyền đến mấy ngàn năm lận, mặc dù hiện tại quân chủ của các quốc gia đều bị sự bức bách cường đại của Giáo đình, nên không thể không kiên định đi theo sau Giáo đình, nhưng mà trong lòng bọn họ không lúc là không nghĩ biện pháp thoát khỏi trói buộc của Giáo đình.
Rốt cục hiện tại có một quốc gia, có thể chính diện chống lại Giáo đình, thì các quốc gia này làm sao có thể nguyện ý vì Giáo đình mà xung phong? Cho nên tâm lý của bọn họ đều có đồng tâm tư, thì phải là khiến cho bần đạo hung hăng liều mạng với Giáo đình, sau đó là lưỡng bại câu thương, các quốc gia này cũng chiếm được rất nhiều tiện nghi. Nếu không cũng có thể ở thời khắc cuối cùng nhảy ra cứu trợ lấy lòng tân chủ tử, đây là kỹ xảo mà bọn họ đã quen dùng rồi.
Sau khi đưa ra quyết định này, Liên quân và bần đạo đàm phán dị thường thuận lợi, tất cả mọi người đều có ý cầu hòa, cũng đều biết thế lực to lớn của đối phương là điểm mấu chốt nhất, cho nên rất nhanh đạt thành hiệp nghị, đầu tiên, Liên quân chính thức giải tán, các quốc gia đều thừa nhận toàn bộ lãnh thổ Tạp Đặc thuộc về Đại Hán là hợp pháp, đừng quên là toàn bộ đó, nói cách khác, Tạp Đặc từ nay về sau, dù cho là diệt vong đi nữa cũng hoàn toàn được Đại Hán thâu tóm.
Thứ hai, bộ đội các quốc gia, yêu cầu bộ đội các quốc gia di chuyển, trợ giúp Đại Hán phong tỏa đường biên giới, phòng ngừa vương thất Tạp Đặc chạy trốn ra hải ngoại, nếu để cho bọn họ chạy được, về sau sẽ mang đến phiền toái to lớn lắm đây. Hoặc là nếu như bị Giáo đình lợi dụng trong lời nói, rất có thể bọn họ quay lại trả thù, và ảnh hưởng đối với thống trị chiếm lĩnh khu, cho nên, diệt cỏ phải diệt tận gốc mới được.
Thứ ba, Đại Hán đưa cho các quốc gia mười vạn chiến mã không hoàn trả, sau này hàng năm khi đã bình ổn được giá cả ít nhất cũng bán cho các quốc gia một vạn chiến mã, hắc hắc, ta ăn thịt, như thế nào cũng phải cho bọn họ uống chút cháo chứ? Lần này bọn họ tổn thất rất nhiều chiến mã, đây cũng nhu cầu cấp bách, ta chỉ muốn giá cả ở thời điểm bán ra, ai ai cũng mua được hết.
Thứ tư, các quốc gia thừa nhận Đại Hán là đế quốc thứ tư trên đại lục, đồng thời Tam đại đế quốc cũng nguyện ý ký kết hiệp nghị hòa bình cùng Đại Hán, hiệp nghị quy định lấy lãnh thổ hiện có của tứ đại đế quốc làm cơ sở chuẩn trong năm mươi năm. Không được công phạt lẫn nhau, nếu như có vi phạm, Tam đại đế quốc còn lại hợp cùng nhau thảo phạt.
Kỳ thật, loại hiệp nghị này căn bản là đi lừa gạt tiểu hài tử, tuyệt đối không có khả năng trong năm mươi năm sẽ bị phá hủy. Bất quá, hiệp nghị này của Tam đại đế quốc chỉ là chống đỡ lấy lệ đối phó với Giáo đình mà thôi. Sau này nếu Giáo đình bức bách Tam đại đế quốc đánh Đại Hán, chính là chứng cớ tốt nhất không xuất binh.
Hiệp nghị này tiến hành đúng là rất thuận lợi, thế cho nên đàm phán không đến mười ngày thời gian thì hoàn tấc, sau đó đưa cho hoàng đế Tứ đại đế quốc ký lên đó, mới chính thức có hiệu lực, nhưng tứ quốc luân phiên chuyển một vòng cũng mất đến vài tháng, nhưng ta thì không chờ đợi được, Liên quân cũng không đợi chờ được? Quân phí là chính do bọn họ móc ra, cho nên, trên thực tế hiệp nghị này sớm đã bắt đầu có hiệu lực rồi.
Thật ra ở trong đó còn bỏ đi một số chi tiết, ở một phương diện nào đó không có viết vào, tỷ như: năm vạn tù binh Hoắc Phúc đế quốc, ta cũng hào phóng đưa trả về, một đồng tiền chuộc cũng không có, mà không có viết vào trong đó, nói cách khác, rất đồng cảm với tự tôn của bọn họ.
Hơn nữa, còn có chỉnh sửa một số chuyện, thì phải là Quan chỉ huy Liên quân Tháp Ba Tư các hạ, thân suất đại quân, dũng cảm công chiếm một số Vô Danh Khâu (gò đất vô danh), ài chà chà. Đương nhiên, bộ đội Đại Hán ở nơi đây sớm đã nhận được mệnh lệnh. Vừa thấy Liên quân tiến lên, lập tức chạy mất dạng.
Vì thế, cuối cùng Quan chỉ huy Liên quân Tháp Ba Tư các hạ cũng đã bảo vệ thành công vinh dự Huyết Sắc Song Kỳ. Đương nhiên, cách làm tự lừa dối mình một cách ngây thơ như vậy khiến cho người ta buồn cười, càng làm cho mọi người cười nhạo Tháp Ba Tư hơn, nhưng là không có lối thoát nào nữa, hắn chết cũng không sao, chẳng lẻ nói hơn ngàn quan quân thủ hạ của hắn cũng đều thắt cổ đi theo hắn sao?
Kỳ thật Tháp Ba Tư là một người mạnh mẽ, vì thủ hạ, hắn mới không thể không diễn một màn này. Cho nên, sau khi hắn tự mình đi lên Vô Danh Khâu, thừa dịp không có người nào chú ý, lập tức tự sát. Di ngôn sau cùng là, dùng Huyết Sắc Song Kỳ bao bọc di thể hắn và mai táng ở nơi này, hành vi cuối cùng dám làm dám chịu đã vãn hồi được danh dự của hắn, mọi người không có tái cười nhạo hắn nữa, ngược lại khen ngợi hắn không hổ là một quân nhân chân chính.
Dâng lên tình cảm đau xót đến vị anh hùng Quan chỉ huy Liên quân Tháp Ba Tư. Nhưng người xui xẻo nhất nhận lấy thóa mạ của mọi người chính là Âu Dương Nhược Lan. Cho dù ở trong cuộc chiến tranh này biểu hiện của nàng là rất xuất sắc. Nhưng chiến tranh luôn tàn khốc, nó cho tới bây giờ chỉ có luận thắng bại mà thôi, Liên quân hao binh tổn tướng đến hai trăm vạn người, đại bộ phận đều bị bao vây, cuối cùng còn bị bức bách ký kết một hiệp nghị mất mặt và phẫn nộ như thế, mới có thể bảo mệnh mà trở về.
Chỉ cần không phải là người mù, ai ai cũng đều có thể nhìn thấu được Liên quân thảm bại được bao nhiêu, cho nên Âu Dương Nhược Lan thân là Thống soái đã bị người ta bêu xấu khắp nơi. Nói nàng không có bổn sự như Thất công chúa mà cũng đòi lĩnh suất quân? Làm hại các quốc tổn thất thảm trọng. Còn nói là nàng đã cấu kết với Long Ngũ thiếu gia, và còn nói nàng chính là một người ngu đần. Tóm lại, một đống nước bẩn hướng nàng mà hắt đến. Thế cho nên sau này khi Liên quân đàm phán cũng không có mặt của nàng, nàng sớm đã bị bức bách trở về nước phục mệnh, bằng không nếu có nàng hiện diện, ta cũng không chiếm được nhiều tiện nghi như vậy a.
Hắc hắc, bần đạo phải thẳng thắn thừa nhận rằng, ta có tội nha, mấy thứ nước bẩn này là ta bảo mọi người hắt đến nàng, mà người thất bại này, giống như Đại, Tam hoàng tử vì mặt mũi chính mình mà ra tay trợ giúp. Giúp ta làm cho toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên trên người của nàng, đến cuối cùng mới làm cho Âu Dương Nhược Lan thất thế.
Sau khi không có nàng, cơ hồ ý tứ đàm phán đều dựa theo suy nghĩ của ta, ai có dị nghị gì, là ta nện cái bàn thật mạnh vào mặt, trên cơ bản, thanh âm không hài hòa gì đó toàn bộ biến mất không thấy tăm hơi. Ai không phục lập tức bị đánh, ha ha, cho nên cũng đều thành thật, lúc này đàm phán mới thuận lợi như thế.
Chẳng qua, việc lớn của quốc gia thì thuận lợi, nhưng đối với trong nước làm ta buồn bực. Bởi vì Tam đại đế quốc không thu lễ, mà Tạp Đặc không có ngốc đưa công chúa đến. Vốn dựa theo ước định, sau khi thu phục quốc thổ sẽ gả chồng ba vị công chúa sang, nhưng hiện tại xem ra, chính là người ta đang cân nhắc a? Mà tam đại đế quốc không cần, có người nôn nóng sốt ruột.
Quốc vương của ta tự mình phái nội thị đến, nói với ta là muốn có tam tỷ muội Tử La Lan, ta kháo, ta và Liên quân ở thời điểm đàm phán đều lảng tránh về vấn đề này con không kịp, mà hắn còn muốn ta thương lượng với người ta. Thật sự là ngu như heo, con gái chưa xuất giá đã hoàng tử chính là hoàng tử phi, ít nhất về chuyện này mọi người trên đại lục đều biết, ta có thể nói gì với người ta đây, tất cả đem đám hoàng tử phi giao ra sao? Điều không khỏi nhắm mặt người ta mà tát sao?
Còn nữa, ba vị cô nương này lại không có gì sai, nhưng ta không muốn cấp cho loại giống lợn hư đó. Đối với việc này ta làm bộ như không hề nghe đến, đợi cho đến lúc ta an bài xong, dù sao cũng không tiện nghi cho bọn họ.
Tại Hoắc Phúc đế quốc, bộ đội sau khi an táng chủ soái liền trở về nước phục mệnh. Đại hoàng tử Kham Mạt Tư đế quốc cuối cùng cũng có thể trở về, nhưng mà bộ đội của hắn phải đợi cho Hoắc Phúc đế quốc đi hết mới có thể đi được.
Bọn họ đi rồi mới tới Mỹ Cách Lam. Nếu như hơn một trăm vạn Liên quân đồng thời tồn tại ở trên địa bàn của ta, ai biết được mấy tên gia hỏa ăn hết bao nhiêu. Và làm ra một chút gì đó? Làm ta cân nhắc hơn. Toàn bộ thế lực bên ngoài đã tống đi khỏi, nhưng thế lực bên trong sẽ để lại, bên trong vương quốc Tạp Đặc còn hơn bảy mươi vạn quân đều chịu sự bao vây của Thanh Long quân đoàn, mấy tên gia hỏa này đều phải tước vũ khí. Dưới sự trợ giúp của Mỹ Cách Lam đế quốc, chúng ta mới bắt giữ tất cả quan quân cao cấp, trong đó một tên ăn không trả tiền là Nhị vương tử, sau một hồi, chúng ta đã thành công làm cho tất cả quan quân của đại quân Tạp Đặc nộp giao vũ khí.
Lại nói, có thể được dễ dàng như vậy, phải nói đến công lao của Âu Dương Nhược Lan. Bởi vì Liên quân bị vây chặt một giọt nước cũng không tràn ra, căn bản Nhị vương tử không biết được tin tức gì ở bên ngoài, chỉ có Âu Dương Nhược Lan có thể có được một ít tin tức, cái này cũng là do ta cố ý tung ra, khi nàng tìm được báo cáo của Tháp Ba Tư, sau khi nhận được Cuồng Long quân đoàn xuất hiện, ngay lập tức hiểu được kết cục của trận chiến tranh này.
Cho nên tại cái thời điểm bắt đầu kia, liền chạy đến Tam hoàng tử bắt đầu lừa dối Nhị vương tử ngu ngốc Tạp Đặc, thực sự hắn không tìm được một chút tin tức nào, tất cả đều là sử dụng một ít tin tức giả để lừa dối hắn, căn bản tên ngu ngốc đáng thương này không biết tí nào, chính minh hữu của mình đang tính kế bán đứng mình.
Cho đến khi bị Tam hoàng tử bắt sống, đưa cho ta, lúc này Nhị vương tử mới hiểu được, đáng tiếc mọi việc đã không thể vãn hồi nữa rồi. Hắn sẽ như món lễ vật được ta tống sang cho đoàn trưởng Ngân Hồ quân đoàn, nói vậy là ta sớm chờ ngày này để làm quà cho nhạc phụ?
Bảy mươi vạn đại quân đã buông bỏ vũ khí, thực là lao lực a, nhưng làm thế nào để an bài nó lại khiến cho đau đầu một hồi, giết toàn bộ - ta không hạ thủ được, làm nô lệ - cũng là một cách quá tàn nhẫn, giam vào ngục lao – lại không có nhiều chỗ như vậy, nói chung không thể nuôi không được? Bảy mươi vạn người đó, còn chưa có ăn là ta đã chết rồi?
Cuối cùng, ta xem như là một chủ ý sau cùng, triệu tập toàn bộ quan quân cấp bậc từ Vạn phu trưởng trở lên, sau đó đưa tin đến Tạp Đặc nói là Tạp Đặc bán tin tức cho các quốc gia, sau đó là chiêu hàng.
Cũng may danh dự con người của ta cũng không đến nỗi nào, người trong cuộc biết được sự tình thì không thể vãn hồi được, đồng ý đầu hàng, số khác muốn nhận một ít tạ ơn về quê, và thề rằng cả đời này sẽ không suất quân phản loạn, mà ta cũng không sợ bọn họ gây loạn cho ta, liền tha bổng ngay đương trường.
Nói như vậy, số người còn lại đối với ta rất tín nhiệm, với lại từ khi bọn họ bị bắt cho đến lúc biến thành đầu hàng, bên trong mấy vị quan quân này đều có thân nhân ruột thịt, thậm chí còn có gia đình con cái đầy đủ.
Và cũng không bao hàm do dự của bọn họ, đừng quên, sau khi ta chiếm mười ba hành tỉnh Tạp Đặc nhưng lại hung hăng chèn ép giai cấp đại quý tộc giàu có, vạn nhất ta muốn tái hiện cướp bóc quý tộc một trận nữa, bở vậy bọn họ liền ở bên ta nói tốt không ngớt a, ít nhất cũng bảo hộ được thân nhân trong nhà của mình.
Huống chi bọn họ lại rất sợ ta, chỉ cần thế lực của ta còn tồn tại, bình thường cũng không trở về phản loạn, lại nói, ở bên trong tân chiếm lĩnh khu, cũng đều có một quân đội đóng giữ, với lại có bọn họ dẫn đường ta muốn tấn công Tạp Đặc một lần nữa, thật quá đơn giản.
Cho bọn hắn vài ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó tuyển ra ba mươi vạn bộ đội tinh nhuệ, thay cờ hiệu Đại Hán, làm tiên quân hướng Vương đô Tạp Đặc xuất phát, bần đạo mang theo ba mươi vạn Thanh Long thiết kỵ, mười vạn Chu Tước quân đoàn và ba mươi vạn Ngân Hồ quân đoàn đi ở sau cùng. Hắc hắc, với số lượng ba mươi vạn bộ binh này cũng không dám giở trò gì, nhiều nhất là khi đến được Tạp Đặc thì chỉ có mấy người đào binh mà thôi, số đó thì ta không cần.
Về phần phụ thân, cũng chỉ có thể cùng gia gia cùng nhau thủ Tạp Tháp thành, dù sao Tam hoàng tử và bộ đội còn lại của Tạp Đặc vẫn còn đó, vạn nhất nhiễu loạn thì có thể không tốt, cũng may trên tay hai người bọn họ lại không hề thiếu bộ đội, lại chiếm cứ giám thị thành, chỉ ở bên ngoài thành gây rối mà thôi, tưởng nghĩ muốn công thành cũng không dễ dàng gì, lại nói, ta dám chắc rằng Tam hoàng tử không nắm trọng trách này, bằng không đại quân của ta chỉ một đêm là đến đây, hắn chỉ có chết tới chết. Bất quá, muốn phụ thân đóng giữ ở Tạp Tháp thành chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi.