"Còn nữa, sủng vật và thú cưỡi của mọi người cũng phải để ở trong Thiên Không Thành, bọn chúng quá mạnh mẽ, nếu xuất hiện rất dễ bị lộ ra sơ hở." Vong Ưu nói.
"Của ta Đại Địa hùng vương có thể ngụy trang mà?" Bần đạo vội vàng nói.
"Chớ có đùa giỡn, chàng từng thấy qua đạo tặc cưỡi Ma Hùng không?" Vong Ưu cười nói: "Chàng thích hợp nhất với sủng vật đại loại như chim bồ câu."
"Ha ha." Chúng nữ lại cười lớn lên.
"Nhưng chúng ta làm sao đi đường ? Hành trình xa như vậy, không thể một đường đi bộ chứ?" Bần đạo cười khổ nói.
"Chúng ta tiêu khiển hạng mục đầu tiên chính là bắt thú cưỡi, nơi đây là rừng rậm nguyên thủy có ma thú đông đảo, mọi người muốn loài nào thì tự mình đi bắt. Nhưng mà không được bắt ma thú vượt qua cấp bảy, quá cao sẽ bị người ta chú ý." Vong Ưu cười nói: "Có được chưa?"
"Tốt." Chúng nữ cùng nhau đáp ứng.
"Vậy còn chờ gì nữa, mau chóng thay quần áo đi." Vong Ưu vừa nói xong liền lao vào gian phòng của mình bắt đầu ngụy trang. Chúng nữ ngay sau đó gào thét lao theo sau.
Nữ nhân thay đổi y phục là phiền toái nhất, bần đạo thay trang phục một hồi, chờ đợi gần nửa ngày các nàng mới chậm chạp đi ra. Kết quả mỗi một người đều là mặc quần vàng áo bạc dây chuyền nạm ngọc, trang phục hoa lệ vô cùng. Bần đạo không nhịn được cười khổ nói: "Các lão bà nè, các nàng đi dạo phố hay là đi mở dạ hội hả?"
"Người ta không có y phục nào khác mà." Hương Hương buồn rầu nói: "Chúng ta chỉ có mấy bộ y phục cao quý thế này, các loại phục trang thích hợp mạo hiểm đã sớm vứt bỏ lâu rồi."
"Vậy đồ trang sức đeo ít một chút không được sao?" Bần đạo cười khổ nói: "Đeo một đống nữ trang như vậy giống y mấy bà quá phụ. Còn về phần vũ khí của các ngươi nữa, trời đất thánh thần ơi, thần khí ở chỗ này rất hiếm thấy đó. Ta nhìn thế nào cũng thấy giống như đi bán sỉ vậy ?"
"Nhưng mà những thứ này đều là phụ tùng ma pháp, có thể gia tăng lực chiến đấu và hộ thể." Phù Ni Nhã nói: "Chúng ta vốn không so được với các ngươi. Nếu như không có trang bị hỗ trợ không phải sẽ thể hiện kém cỏi hay sao?"
"Trời đất, nhưng cũng không nên đeo thần khí toàn thân chứ?" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Ngay cả công chúa một vương quốc cũng đeo không nổi nhiêu đó nha!"
"Không sai." Vong Ưu gật đầu đồng ý: "Vấn đề y phục đợi chúng ta ra ngoài tìm mua vài thứ thích hợp, về phần đồ trang sức và vũ khí, tất cả mọi người cất hết đi. Đến lúc cần hãy đeo vào, nếu cứ như vậy đi ra ngoài đúng là quá chói mắt !"
"Được rồi." Chúng nữ nghe thế đành phải tháo toàn bộ trang bị xuống, bần đạo trực tiếp lắc đầu than thở nhìn các nàng hành động, qua một hồi ta đưa các nàng xuống mặt đất, sau đó dời Thiên Không Thành vào trong không gian cầu.
"Mấy người Phù Ni Nhã và Thất công chúa tốc độ khá chậm, chúng ta trước tiên giúp các ngươi bắt một đầu thú cưỡi trở lại, được không?" Vong Ưu cười nói.
"Vâng, đa tạ tỷ tỷ." Phù Ni Nhã và Thất công chúa liền đáp ứng.
"Phu quân lưu lại bảo vệ các nàng." Vong Ưu mỉm cười nói với ta: "Ta sẽ bắt thú cưỡi tốt nhất cho các ngươi."
"A?" Bần đạo nhất thời có dự cảm bất thường định lên tiếng phản đối.
Nhưng mà Vong Ưu không cho ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp hô: "Đi thôi!" Sau đó tùy tiện tuyển chọn một phương hướng chạy đi.
"Đi." Sau đó đám người Lệ Nhược Nhã, Mân Nhi lập tức phân ra chạy theo sau.
"Ha hả. Phu quân, ta dự cảm chàng sẽ có một đầu thú cưỡi rất thú vị đó." Âu Dương Nhược Lan lưu lại cười ha hả nói với ta.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Thất công chúa cũng che miệng cười nói.
"Cơ hồ là khẳng định rồi." Phù Ni Nhã cũng nhìn ta lộ vẻ hả hê.
"Ha ha ha." Ba tỷ muội Tử La Lan ở một bên cười mãi không ngừng.
Bần đạo sợ nhất đúng là chuyện này, nghe các nàng nói như thế trong lòng ta nhất thời nguội lạnh nửa đoạn. Đối với việc Vong Ưu trêu cợt bần đạo cũng không thể làm gì được. Cũng may nàng chỉ là thiên tính nghịch ngợm, sẽ không làm quá mức, đối với tật bệnh này của nàng, ta không có biện pháp nào cả. Chỉ biết buồn bực nói: "Mặc cho số phận vậy. Chỉ mong nàng đừng quá đáng là được rồi. Ta cũng không muốn trở thành vị thần minh đầu tiên trong lịch sử vị cưỡi quái vật trần truồng hay lông lá gì đó."
Song nguyện vọng của bần đạo nhất định là không tưởng và hy vọng xa vời. Giống như trước đây, Vong Ưu chưa từng để cho người khác thất vọng lần nào, lần này cũng vậy, nàng hành động đủ thỏa mãn đám người Âu Dương Nhược Lan náo nức chờ đợi.
Ước chừng nửa giờ sau, Vong Ưu cưỡi một con Ngân Phi Mã cao lớn trở lại, phía sau nàng còn dắt theo ba con Ngân Phi Mã nhỏ hơn một chút. Hiển nhiên, nàng cưỡi chính là Phi Mã Vương. Bần đạo vừa thấy tình hình này, còn tưởng rằng nàng thay đổi tính tình, vội vàng chạy tới cười nói: "Lão bà thật là lợi hại, nhanh như vậy đã bắt được Ngân Phi Mã Vương nha!"
"Ha hả, bắt cho bọn họ đương nhiên phải có chút lòng thành." Vong Ưu đắc ý nói.
"Vậy bắt cho ta thì sao?" Bần đạo có ý tranh giành một con.
Nhưng ta lập tức bị Vong Ưu ngăn cản, nàng cười ha hả nói với ta nói: "Đây là cho nhóm muội muội, chàng không được tranh giành."
Nghe một câu này xong, những con Ngân Phi Mã bộ dáng hào hùng kia đã bị mấy cô bé nhanh tay đoạt đi, các nàng không cần phải tranh nhau, cuối cùng quyết định chia nhau giữ một con.
"Vậy ta tự mình đi bắt một con thú cưỡi vậy." Bần đạo lắc đầu thở dài.
"Không cần, người ta đã bắt cho chàng một con thú cưỡi, đã mất rất nhiều công sức đó, chàng không thể cô phụ một mảnh tâm ý của ta đó." Vong Ưu nhìn ta chằm chằm, ánh mắt long lanh nói.
"A?" Nghe nàng nói như thế, bần đạo nhất thời tuôn mồ hôi lạnh toàn thân.
"Ở chỗ nào?" Chúng nữ vừa nghe lập tức bu lại hỏi thăm: "Mau gọi ra xem nào!"
"Nó là một loại ma thú vô cùng uy mãnh, bởi vì tốc độ không có nhanh như Ngân Phi Mã, cho nên còn chạy ở phía sau, hẳn là sắp tới rồi." Vong Ưu cười nói: "A, đã tới, ta nghe thấy tiếng nó kêu rồi."
"Gâu gâu ~!" Theo một chuỗi thanh âm gào thét, một con ma thú hình thể cực to thoát ra khu rừng. Sau khi chạy đến trước mặt chúng ta nó cung kính quỳ xuống. Con thú này toàn thân da lông đen nhánh tỏa sáng, hình thể nhỏ hơn ngựa một chút, về phần bộ dáng hả? Ài, hoàn toàn giống một con chó!
"Ha ha." Chúng nữ vừa thấy được con chó sói này lập tức cười rào rào vang trời.
"Cục cưng!" Bần đạo không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng muốn để cho ta cưỡi chó săn?"
"Cái gì mà chó săn? Đây là Ma Khuyển Vương, coi như là ma thú cấp sáu đó. Hơn nữa còn là Hắc Ám hệ vô cùng hi hữu, chàng không hài lòng chỗ nào chứ?" Vong Ưu cười híp mắt nói.
"Này này …!"
Bần đạo thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt.
"Chúc mừng phu quân, ngài sẽ trở thành vị thần minh thứ nhất trong lịch sử vị cưỡi chó săn, đại danh của ngài sẽ được lưu danh vĩnh viễn trong sử sách." Âu Dương Nhược Lan cười xấu xa nói.
"Không, tuyệt đối không được." Bần đạo lập tức phản đối: "Ta không chấp nhận, có chết ta cũng không chịu."
"Nhị Lang Thần còn cưỡi Thiên Khuyển đó? Không phải là cưỡi chó săn hay sao? Vị thần tướng danh tiếng đệ nhất đó chàng còn không biết sao?" Vong Ưu cười nói.
"Thiên Khuyển mà là chó hả?" Bần đạo cười khổ nói: "Nó là thần thú mới đúng nha?"
"Bất kể, tâm ý người ta đổ ra chàng không lĩnh tình hay sao?" Vong Ưu lập tức đổi sang dùng công phu nhõng nhẽo.
"Đúng đấy, phu quân không được làm cho Vong Ưu tỷ tỷ thương tâm." Âu Dương Nhược Lan ở một bên hát đệm vào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Phu quân, nó là chó sói mà, chàng coi như cưỡi Ma Lang là được rồi." Thất công chúa cười nói.
Sau đó chúng nữ bắt đầu tiến hành vây công ta, một câu rồi lại một câu, thậm chí mấy người vừa trở lại cũng vội vàng gia nhập vào đội ngũ Vong Ưu. Bần đạo thật sự không chịu nổi các nàng, cuối cùng đành phải khuất phục đáp ứng.
"Tốt quá!" Âm mưu chúng nữ được như ý liền hưng phấn hét rầm lên.
"Được rồi, mọi người bắt đủ chưa, thú cưỡi có hết rồi chứ? Chúng ta mau lên đường thôi." Vong Ưu cười ha hả nói. Vừa nói nàng liền giương cờ đi đầu.
"Ừ." Chúng nữ đáp ứng một tiếng, thúc dục thú cưỡi đi theo phía sau Vong Ưu.
Ở trên đường đi, những cô nương này không có một khắc nào an bình, nói chuyện ríu ra ríu rít không ngừng. Mọi người giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng, vô cùng sung sướng tự do tung bay. Bần đạo nhìn thấy các nàng hưng phấn như thế, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, xem ra lần này tới đúng chỗ rồi.
Bởi vì chúng ta thu liễm khí tức, nơi đây cũng tương đối hoang vu, cho nên ở trên đường thỉnh thoảng đối diện một vài lần ma thú tập kích, đáng tiếc thực lực bọn chúng quá kém. Dựa theo ước định trước đó, người xuất thủ là Âu Dương Nhược Lan, Thất công chúa, Phù Ni Nhã và ba tỷ muội Tử La Lan, bọn họ dễ dàng xử lý toàn bộ.
Các nàng là lần đầu tiên tự mình giết chết nhiều ma thú như vậy, cả đám hưng phấn yêu cầu ta đi thu thập chiến lợi phẩm. Mấy thứ đồ hư này ta sớm nhìn không thuận mắt, nhưng mà các nàng cố ý yêu cầu, ta cũng không thể từ chối. Dưới tình huống bất đắc dĩ, ta đành cười khổ thu một đống thi thể vứt vào trong không một cái không gian giới chỉ. Chờ tiến vào thành thị sẽ mời nhân sĩ chuyên nghiệp động thủ, ta đây không có tâm tư giúp các nàng xử lý thi thể.
Chúng ta chậm rãi lên đường vui vẻ cười đùa, toàn bộ mọi người thích ý vượt qua mấy ngày. Vào buổi tối chúng ta tìm một địa điểm đốt lửa trại mở tiệc tối, loay hoay chạy chung quanh tìm thức ăn, vừa uống rượu vừa ăn thịt, còn có thể thưởng thức Hương Hương mỹ lệ múa nghệ thuật, thật là sung sướng vô cùng.