Thanh Liên theo lệnh của Trần Lĩnh chạy lên rồi chạy xuống núi năm lần, lần này không hấp thu linh khí nữa mà để nó trôi chảy vào đan điền một cách tự nhiên. Cô bé vừa vừa vừa ngẫm nghĩ, cảnh tượng mình làm Trần Lĩnh không vui lúc đó cứ quanh quẩn trong đầu.
“Rốt cuộc từ khi nào ta lại muốn như thế nhỉ?” Chính bản thân Thanh Liên khi ao ước trở thành một linh sư là để có cuộc sống tốt đẹp hơn, được ăn ngon hơn mà thôi, từ khi nào cô bé lại có ý nghĩ trả lại những khuất nhục mà mình đã chịu đựng bọn họ.
Mẫu phi cô bé đánh đập không để trong lòng, đám người hầu hạ trong phủ khinh rẻ, chèn ép, bắt nạt Thanh Liên cũng chưa từng so đo. Rốt cuộc từ khi nào, cô bé đã thay đổi?
Thanh Liên ngẫm lại những việc mình đã làm từ khi rời khỏi phủ, sinh hoạt vẫn rất bình thường, sáng học tập, tối đọc sách, khuya thì thổi sáo và ăn ngon.
Đột nhiên Thanh Liên bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Phải rồi, là ăn.” Từ khi vào Quang Huy tông, Thanh Liên không ngừng được ăn những món ngon mà bảy năm sống trên đời cô bé chưa từng ăn, thịt có, cá có, bánh bao, kẹo... Nhìn qua thì rất bình thường nhưng lí giải sâu hơn thì khác.
“Bảy năm qua ta toàn ăn cháo nhão, rau nhạt chứ chưa từng ăn nhiều thịt đến vậy.” Thanh Liên từng đọc trong một cuốn sách ẩm thực và y dược lúc còn ở phủ, rằng vạn vật đều có nguyên tố kể cả thức ăn, thịt, cá mang bản chất nóng của hỏa, trong khi đó các loại rau, củ, quả thì mang bản chất tươi mát của nước.
“Có lẽ vì ăn quá nhiều thịt đã ảnh hưởng tới chính mình.” Thanh Liên dâng lên quyết tâm, từ nay sẽ hạn chế món thịt lại để bình ổn tâm tình, có như thế mới không làm thúc thúc khó chịu.
Thanh Liên không hề để ý rằng, có một lực lượng vô hình từ bản thân đang tản ra xung quanh, khiến một vài con côn trùng ngạt thở.
Răng rắc! Răng rắc!
Có một vài gốc cây già nua bởi vì lực lượng này chèn ép mà gãy đổ, tạo ra những âm vang khiến Thanh Liên giật mình: “Có chuyện gì vậy?” Thanh Liên bất giác lùi lại phía sau, cùng lúc đó, một bóng đen đáp xuống cạnh cô bé.
“Thật không ngờ, con thức tỉnh sớm hơn ta tưởng.” Trần Lĩnh vuốt râu cảm khái.
“Đây là chuyện gì thế thúc thúc, là con làm sao?” Thanh Liên kinh ngạc xen lẫn khó hiểu nhìn Trần Lĩnh, mong chờ ông giải thích.
Trần Lĩnh nhìn cô bé, cười nói: “Ha ha, không phải chuyện xấu đâu, là do con đã thức tỉnh tinh thần lực của chính mình thôi.” Ông cũng hơi ngạc nhiên, năm xưa ở tuổi này ông đã thức tỉnh sớm hơn, thế nhưng đó là do sinh sống ở xã hội tầng thấp, ngươi lừa ta gạt, phải luôn để ý rất nhiều chuyện nhưng Thanh Liên lại là một công chúa ngày ngày sống trong phủ đê an toàn, đâu phải bôn ba.
“Đáng hận, ta phải trừng phạt bọn chúng mới được.” Đẩy một tiểu khả ái chân thiện thế này hình thành ma tính, thức tỉnh tinh thần lực sớm hơn bình thường nữa.
Nhìn Thanh Liên, Trần Lĩnh ẵm cô bé lên đỉnh núi trở lại. Đặt Thanh Liên ngồi xuống, ông thở ra một hơi, nói: “Muốn trở thành luyện trận sư, việc tối quan trọng nhất là thức tỉnh tinh thần lực của bản thân, việc này con đã làm được.”
Thanh Liên kinh ngạc nhìn Trần Lĩnh, tỏ ý hỏi từ lúc nào mình lại làm được. Đột nhiên cô bé nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì vỡ lẽ, chẳng lẽ... là lúc đó sao.
Trần Lĩnh đọc được ý nghĩ của Thanh Liên qua ánh mắt, ông gật đầu nói: “Đúng như con đoán đấy, là tinh thần lực. Giờ hãy dùng niệm tế ra tinh thần lực một lần nữa, đập vỡ khúc gỗ này cho ta.”
Trần Lĩnh lấy một khúc gỗ để trước mặt Thanh Liên. Thanh Liên làm theo lời ông, hít thở một hơi, phóng xuất tinh thần lực. tinh thần lực vừa phóng ra thì gây cho khúc gỗ một vết hằng, dù rất nhỏ.
“Khà, rất tốt, giờ hãy hội tụ tinh thần lực đánh vào điểm này.” Trần Lĩnh chỉ chỉ một điểm trên khúc gỗ. Thanh Liên lại lần nữa động niệm, tinh thần lực phóng ra nhưng không như ý muốn, nó lại gây ra vết hằng khác.
Thanh Liên không chịu thua, cô bé tập trung lần nữa, không thành. Lần nữa, lần nữa rồi một lần nữa. Lúc này khuôn mặt Thanh Liên có chút mệt thì Trần Lĩnh hô: “Dừng ở đây thôi, con chỉ mới thức tỉnh tinh thần lực, vẫn chưa thể hội tụ nó được nên tinh thần lực phóng ra đã tản thành một vùng lớn, tiêu hao tinh thần rất nhiều.”
“Luyện trận sư khi luyện trận phải luôn khống chế tinh thần của bản thân, tinh thần hội tụ càng nhỏ thì vẽ trận càng chính xác.” Nói rồi Trần Lĩnh lấy ra một đống binh khí, trong đó có kiếm, có đao, thương, rìu...
Trần Lĩnh bắt đầu nói: “Để điều khiển tinh thần lực một cách chính xác, ít hao tổn nhất, ta đã nghiệm ra một cách thức luyện tập khả năng hội tụ tinh thần lực tốt nhất, đó là sử dụng binh khí.”
Trần Lĩnh cầm một thanh kiếm trong đống binh khí lên, ông hướng về tảng đá lớn đằng xa đâm kiếm ra. Thanh Liên có thể thấy rõ, từ lưỡi kiếm, một thứ xuất ra với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đâm xuyên qua tảng đá.
Rắc! Rắc! Rắc!
Từ giữa vết đâm, tảng đá dần dần nứt ra, Thanh Liên cho rằng chỉ cần đụng nhẹ lúc này, nó sẽ vỡ vụn luôn.
“Cái người đời gọi là kiếm ý, đao ý, thương ý gì đó chỉ là ý niệm bản thân phóng ra, nó chính là những tia tinh thần lực được hội tụ tại một điểm. Bởi vậy mới nói điều kiện của luyện trận sư quá mức hà khắc, cái gì cũng phải thật tinh, trong khi đó đọc sách nghiên cứu thì chán chiến linh sư, còn chiến linh sư lấy chiến đấu làm tôn chỉ thì lại ít đọc sách nghiên cứu.”
“Luyện đan sư, luyện khí sư chú trọng lí thuyết cùng luyện chế cũng chỉ giới hạn trong trường phái chính mình, cùng lắm thì học thêm chút chiến đấu nhưng muốn thành luyện trận sư bắt buộc phải tinh, thứ gì cũng phải tinh, phải viên mãn.”
Ông đang tự cảm khái thì chợt nhớ ra là Thanh Liên còn ở đây, liền cười nói: “Ha ha, ta nói hơi nhiều rồi. Đây, trong đám binh khí, thứ này dùng để luyện tập tinh thần lực tốt nhất.”
Trần Lĩnh đưa cho Thanh Liên thanh kiếm trong tay, còn dặn dò Thanh Liên: “Tốt nhất con nên sớm thành thạo điều khiển tinh thần lực, có như vậy mới không gây nguy hiểm cho chính con và người xung quanh. Việc bộc phát tinh thần lực này không phải hiếm, thậm chí xảy ra rất thường xuyên, rất nhiều linh sư không khống chế được tinh thần lực mà vô tình đả thương người khác.”
Thanh Liên gật đầu, cô bé ngoan ngoãn cầm kiếm, luyện tập phóng thích tinh thần lực vào khúc gỗ. Trần Lĩnh có việc gì đó rời đi, để lại một mình Trần Lĩnh luyện tập tại đây cho đến tối.
Vù... ù... ù...
Gió đêm se lạnh thổi qua đỉnh núi.
“Hộc hộc!” Lúc này Thanh Liên đã thấm mệt vô cùng, liên tục sử dụng tinh thần lực nhiều như vậy làm cô bé rã rời cả người, thế nhưng kết quả vẫn như thế, cô bé vẫn không thể ngưng tụ tinh thần thành một điểm. Dục tốc bất đạt, Thanh Liên biết rõ như thế thì dừng lại đây, cô bé tự giác đi vào trong căn nhà, trèo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, bỗng nhiên cô bé nhớ lại cảnh tượng sáng nay khi mình nói chuyện làm cho Trần Lĩnh khó chịu, cảnh tượng ấy cứ canh cánh trong lòng, khiến cô bé không sao ngủ được. Gần nửa canh giờ trôi qua, Thanh Liên thử nhắm tịt mắt, lăn qua lộn lại, đi lại, đổi đầu cũng không ngủ nổi.
Thế là bất chấp sự cấm đoán của Trần Lĩnh, cô bé vẫn lấy cuốn cổ tích ra, lật đến trang truyện Tấm Cám, còn lấy thêm cả giấy bút để ghi chú. Cô bé đọc tới đâu, ghi lại những điểm quan trọng tới đó, nào là chi tiết chiếc yếm đỏ, con cá bống, hạt thóc...
Thanh Liên suy nghĩ vô cùng chăm chú, rốt cuộc cô bé đã có lí giải của bản thân. Những thứ Tấm đạt được trước khi bị hại chết chỉ là những lợi ích, giá trị thuộc về vật chất. Dù bị mẹ con Cám chiếm đoạt cũng chưa đến mức gây ra mâu thuẫn lớn, có thể nhịn cho qua.
Nhưng khi trở thành hoàng hậu, đổi đời, có được tất cả hạnh phúc mà mình hằng ao ước thì bị hại chết, đây chính là phạm vào lợi ích tinh thần của bản thân. Tinh thần của một người mang theo ý niệm sống, lí tưởng sống và tồn tại của người đó bị mạo phạm, dẫn đến mâu thuẫn không chết không thôi, từ đó mới có hàng loạt những hành động phía sau.
Trần Lĩnh vùa đọc những gì ghi trên tờ giấy, vừa nhìn Thanh Liên đang ngủ ngon thì lắc đầu, thở dài cười khổ, lẩm bẩm: “Tuy không đến mức cực đoan nhưng lại có gì đó quá thực dụng, đây chỉ là câu chuyện nói về thiện ác thường tình mà thôi.”
Trần Lĩnh đắp mềm cho Thanh Liên, ông không khỏi nghĩ đến bản thân lúc nhỏ sống trong những huyện nghèo đói, ngày ngày giành giật thức ăn, phòng bị khắp nơi để sinh tồn, thiện ác lúc đó với ông mà nói là một điều gì đó quá mơ hồ.
Con người sống trên đời, ở xã hội này quả thực gắn kết với nhau bằng lợi ích, nhưng có nhiều lúc lợi ích không phải tất cả, tỉ như giữa tri kỉ với nhau, giữa người nhà, người thân trong gia đình...
Nghĩ tới đây, trong đầu ông xuất hiện hình bóng của một người. Trần Lĩnh nhìn qua khung cửa sổ, muốn mượn trời sao mà hoài niệm ký ức xưa cũ, ông lẩm bẩm một mình:
“Ở trên đó, hẳn là bà đang sống rất tốt nhỉ...”