Nhìn thấy Nam Hoa chĩa kiếm, cả đám đệ tử bên dưới không tự chủ tản ra hai bên, chỉ duy nhất một mình Thanh Liên vẫn đứng yên đó. Thanh Liên nhíu mi, khó chịu nhìn thẳng vào Nam Hoa.
“Hôm nay là khảo hạch cuối năm rồi, ngươi cũng nên cho mọi người thấy bản lĩnh của mình đi chứ?” Nam Hoa nói bằng giọng điệu khiêu khích, phải, nàng ta muốn khiêu chiến với Thanh Liên, ở đây đánh bại một công chúa chẳng phải sẽ khiến bản thân trở nên rực rỡ hơn sao?
“Ngọn núi thứ năm chưa từng có đệ tử, nàng ta lại là người ở lại lâu nhất...”
“Nếu nàng ta thật sự được Trần sư bá chọn lựa, chắc phải có điểm nào nổi bật chứ?”
“Ta không tin một năm qua nàng ta chỉ lêu lỏng ở Quang Huy tông này mà không bị ông ấy đuổi đi...”
“Nếu nàng ta còn danh dự và liêm sỉ thì nên lên đài đi...”
Từng tiếng nghị luận to nhỏ về Thanh Liên, đa phần là chê trách cô bé lười nhác tu hành, tu vi mãi dậm chân tại chỗ, làm mất mặt Vương tộc, thua kém cả lứa đệ tử bình dân nữa...
Ở bên lôi đài số hai bỗng trở nên ồn ào hấp dẫn ánh mắt của đám trưởng lão, cả Võ Cực Lạc cũng thế. Chí Nam ở bên lôi đài số ba nghe phong phanh thì cũng chạy sang, sợ lỡ mất náo nhiệt.
“Lão Trần, đệ tử của ông sắp đánh nhau to kìa.” Võ Cực Lạc quay sang chỗ Trần Lĩnh đứng, bỗng bà không thấy ông đâu cả, trên ghế ngồi của bà có một tờ giấy, ghi rằng: Có việc, ta về ngọn núi của ta trước.
“Lão già này...” Võ Cực Lạc tặc lưỡi, vừa hay, nếu ông ở đây có lẽ sẽ ngăn cản Thanh Liên. Bà thừa biết là Trần Lĩnh đã nhận Thanh Liên làm học trò, xưa nay ông chưa từng đối xử với ai tốt như thế, khả năng rất cao cô bé đã học được gì từ chỗ ông ấy rồi. Như vậy trận đấu này có thể xem như đệ tử của hai người so tài, Nam Hoa là đại diện của bà còn Thanh Liên là đại diện của Trần Lĩnh, thật đáng mong chờ đấy.
Thanh Liên đứng ở giữa đoàn người, hai bên xì xầm to nhỏ, trong đầu cô bé đang suy nghĩ gì đó thì nói: “Ta không phải đệ tử của ông ấy.” Trái ngược với lời nói, Thanh Liên bước lên lôi đài, đối diện với Nam Hoa.
“Dũng cảm đấy. Vì một năm nay ngươi chẳng tu hành gì cả nên ta sẽ áp chế linh lực của mình xuống Linh Đồ nhất tinh, tránh cho bọn họ nói ta bắt nạt ngươi.” Nam Hoa vô cùng tự tin nói.
Nàng ta cũng quan sát bước di chuyển của Thanh Liên, không hề có một chút phòng bị nào, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhìn Thanh Liên thế này nàng ta đã chắc mẩm rằng mình có thừa sức đánh bại, dẫu sao nàng ta có chưởng môn truyền cho Đoạn Thiên kiếm pháp, kiếm thuật bậc nhất Quang Huy tông này, sao có thể thua được.
Nam Hoa áp chế linh lực trong người. Hai bên cùng thi lễ, bỗng nhiên Thanh Liên ngước mắt lên nhìn Nam Hoa, cái nhìn lạnh lẽo sắc bén làm nàng ta lùi một bước, tay tự nhiên vung kiếm ra trước ánh mắt khó hiểu của bao nhiêu người.
Một giây sau đó nàng ta ý thức được mình thất thố, vội vàng làm bộ đưa kiếm về, ngón tay trái vân vê lưỡi kiếm, cảm khái nói: “Kiếm thật sắc, không biết chém vào ngươi sẽ có cảm giác gì?”
Cảm giác nguy hiểm vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác thôi, nàng ta là linh Đồ tứ tinh mà, sao có thể bị cái đồ nhất tinh này đe dọa chứ. “Để chắc ăn, đòn đầu tiên này nên dồn toàn lực đánh bại nàng ta.” Nam Hoa nghĩ thầm.
Thanh Liên chẳng hề để tâm tới lời khiêu khích ấy, cô bé vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia nhìn Nam Hoa. Khi lão sư học đường hô bắt đầu, Nam Hoa là người tấn công trước, nàng ta sử dụng Đoạn Thiên bộ pháp tiếp cận Thanh Liên như những đệ tử kia, tiếp theo đó chính là vung kiếm từ phía dưới lên, tạo một đường Đoạn Thiên Thiểm một đòn đánh bại đối phương.
Khoản cách gần thế này Thanh Liên vẫn chưa động, khi Nam Hoa rơi vào vị trí tấn công Thanh Liên lập tức ngả người mặt đối mặt với Nam Hoa. Nam Hoa kinh hãi trong lòng, hành động của Thanh Liên không hề nằm trong tầm suy diễn của nàng ta lẫn đám đệ tử kia.
Thế kiếm Đoạn Thiên Thiểm sắp vung ra theo bản năng, mũi tay phải của Thanh Liên tập trung linh lực đánh về phía tay cầm kiếm của Nam Hoa, xoay nửa người vung tay trái về phía vai của nàng ta.
Cả hai người cùng ngã ra đất, cùng lúc đứng dậy, Nam Hoa không ngờ được Thanh Liên lại có thể khóa chặt công kích của mình, trong người bỗng nhiên nổi lửa giận. Thanh Liên vừa phủi bụi trên vai thì bị Nam Hoa đâm tới, cô bé linh hoạt né tránh.
Nam Hoa bị lửa giận mờ mắt liên tục tấn công Thanh Liên nhiều hơn nhưng tốc độ lẫn uy lực xuất kiếm đã giảm đi đáng kể, các đệ tử bị Nam Hoa đánh bại cũng cảm thấy điều đó. Nhưng có một điều nan giải với Thanh Liên, Nam Hoa là linh Đồ tứ tinh, dù áp chế tu vi nhưng cơ thể vẫn là chuẩn tứ tinh, muốn tránh né những công kích ấy Thanh Liên phải sử dụng linh lực gia trì tốc độ bản thân.
Nếu không phải mỗi ngày Thanh Liên đều chạy bộ e rằng bản thân đã bị Nam Hoa chém trúng rồi, sao có thể nhanh nhẹn thế được. Một năm này Thanh Liên liên tục cọ xát với Chí Nam, cô bé quan sát vô cùng kỹ càng, mỗi một cái xoay chân, lật cổ tay của Nam Hoa hiện giờ đều mang đến cho Thanh Liên thông tin lớn.
Mọi ý định tấn công, lùi bước, chuyển hướng của Nam Hoa đều bị Thanh Liên nắm rõ. Thanh Liên liên tục áp sát Nam Hoa khiến cho mọi thế kiếm nàng ta muốn xuất ra đều bị vô hiệu hóa, chỉ có thể dùng những chiêu căn bản nhất là đâm, vung, chém, bổ... quá đơn điệu, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng chậm.
Mỗi lần chém hụt Thanh Liên, trong lòng Nam Hoa càng nổi lửa, cảm thấy vô cùng mất mặt, chiêu thức cũng trở nên rối bời như thể lần đầu học kiếm pháp. Tâm loạn, kiếm pháp cũng loạn.
Thanh Liên phát hiện sơ hở, cô bé vừa lúc áp sát Nam Hoa vừa dùng ánh mắt nhìn nàng ta như lúc ban đầu khiến ý thức của Nam Hoa dâng lên cảnh giác với nguy hiểm, bản năng bảo vệ vung kiếm ra phía trước. Thanh Liên né tránh, tay phải dồn toàn bộ linh lực đánh về phía ngực Nam Hoa khiến nàng ta ngã ra đất.
Nam Hoa ngã xuống đất với vẻ mặt không thể nào tin được, nàng ta thế mà thua sao? Nhưng lão sư học đường chưa tuyên bố thua cuộc, cú đánh vừa rồi của Thanh Liên cũng chỉ là linh Đồ nhất tinh, chỉ làm nàng ta ngã đổ ra chứ không hề có lực sát thương lớn.
Tóc tai Nam Hoa rối bời, nàng ta bật dậy, nhìn Thanh Liên với ánh mắt đầy lửa giận, nghiến răng nói: “Phế vật, lần này ta sẽ đánh thật.” Nàng ta bị mất mặt thế này cũng chẳng còn nể nang gì mà gỡ bỏ áp chế, lại trở về là một linh Đồ tứ tinh, linh lực mạnh mẽ hơn Thanh Liên rất nhiều.
“Ta bỏ cuộc.”
Thanh Liên chẳng để tâm tới Nam Hoa, lạnh lùng quay lưng đi. Cả cuộc chiến cô bé đã dùng linh lực để thân pháp mình bắt kịp tốc độ của Nam Hoa rồi cộng thêm đòn tấn công cuối cùng đã tiêu hao hết, đánh thêm chẳng có ý nghĩa gì cả, chắc chắn thua cuộc.
Nhìn sự việc ở trên lôi đài số hai này càng làm Võ Cực Lạc thêm rửa mắt: “Đứa bé này đúng là quái vật...”
“Vừa vào đã sử dụng công kích tinh thần làm đối thủ dâng lên cảnh giác. Quan sát đối thủ vô cùng kỹ lưỡng, vừa phá giải Đoạn Thiên Thiểm vừa đánh vào kinh mạch quan trọng ngay lần đầu tiên...” Nhịn trưởng lão ở gần nói, ánh mắt ông ta nhìn về phía Thanh Liên cũng giống Võ Cực Lạc lúc này, như kiếm được viên trân châu.
“Đoạn Thiên Thiểm lúc đầu được Nam Hoa sử dụng toàn lực khiến cả cơ thể căn cứng, đánh vào kinh mạch lúc này chẳng khác nào mượn lực đánh lực, khiến cho cơ thể nội thương. Ngay từ đầu, đệ tử Nam Hoa này đã thua rồi...” Tam trưởng lão vuốt râu nói, ông luôn quan sát lôi đài bên này bởi đây là sân diễn của kiếm phái, còn nhị trưởng lão thì để mắt đến cả hai lôi đài hai và số ba, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này. Trong nhóm trưởng lão chỉ có ba người bọn họ quan sát được một màn vừa rồi.
Trong lứa đệ tử năm nay, thập nhất vương tử Mộc Kỳ có tu vi đệ nhất rất tốt, Nam Hoa có kiếm pháp vượt xa đồng bạn, Đại Lực, Lưu Triệt... đều là những cái tên nổi bật nhất trong lứa này. Nhưng từ khi bọn họ quan sát xong cuộc chiến giữa Thanh Liên và Nam Hoa, trong lòng mỗi người đã có một vị trí đứng đầu tất cả.
Thanh Liên chỉ là linh Đồ nhất tinh, không nhằm nhò, cô bé có thứ mà những đứa trẻ năm nay không hề có, thậm chí là những lứa lâu năm. Khả năng quan sát đối thủ vô cùng nhạy bén, điều động linh khí điêu luyện, phán đoán hành động của đối thủ lẫn phản xạ không hề có sai lệch, mọi kỹ năng đều đạt đến mức độ hoàn hảo không hề kém những linh sư chiến đấu lâu năm.
Bên cạnh đó, cảm xúc không hề lay chuyển khi đấu với một đệ tử mạnh hơn xa mình, trong cuộc chiến vẫn luôn bình tĩnh, không chút vội vã nào, vô cùng thong dong. Tâm tính bậc này... cô bé này thật sự chỉ mới bảy, tám tuổi thôi sao?
“Võ Cực Lạc, bà đã có Nam Hoa rồi, cô bé này lão phu muốn thu nhận...” Nhị trưởng lão bá đạo mở miệng, không hề hỏi han gì cả.
“Ha ha, nhị huynh, chưởng môn tỉ tỉ à, làm người đừng quá tham lam, hai người đã có ái đồ của mình rồi, chi bằng nhường cô bé cho ta.” Tam trưởng lão khép hờ mắt, vuốt râu cười nói.
“Ha...” Võ Cực Lạc cười khẩy một tiếng, nói: “Các ngươi không thể nhận cô bé làm đệ tử, kể cả ta.” Ánh mắt của Thanh Liên luôn hướng về Trần Lĩnh, bà nhìn Thanh Liên sinh hoạt nơi đó như thể đó là nhà của mình mà không phải như một đệ tử, học thành tài rồi rời đi. Mặc dù bà rất thích Thanh Liên nhưng bà cũng tôn trọng lựa chọn của cô bé, bởi những cảm xúc đó không hề giả tạo. Cô bé đang ở nhà của mình, có ai lại muốn rời đi chứ.
“Hử, chẳng lẽ lão già kia đã nhận cô bé này rồi...” Cả nhị trưởng lão lẫn tam trưởng lão đều kinh ngạc. Nếu là lão già kia thu nhận, với tiêu chuẩn cực cao của lão, thì thiên phú của cô bé này phải mạnh tới mức nào chứ.
Võ Cực Lạc lắc đầu, nói: “Ông ấy không nhận đệ tử, chỉ là con bé muốn ở lại nơi đó thôi.” Bà không biết vì sao Trần Lĩnh phải giấu diếm việc này, thế nhưng ông làm vậy chắc chắn có mục đích, chưa phải lúc tiết lộ bà cũng sẽ giữ im lặng.
Nam Hoa ở trên lôi đài nhìn bóng lưng Thanh Liên bằng ánh mắt hận thù, mọi vinh quang nàng ta lấy được đều bị Thanh Liên phá nát hết rồi, làm sao nàng ta còn mặt mũi nhìn bọn họ đây.
Lão sư học đường tuyên bố nàng ta thắng cuộc cũng chẳng nghe lọt tai nữa, nàng ta triệu tập linh lực, hướng về Thanh Liên bắn ra một đoàn hỏa diễm rực lửa trước sự kinh hãi của tất cả.
“Coi chừng...”
Những tiếng quát lớn đằng sau Thanh Liên vang lên, cô bé không hề quay lại, trên môi nở một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.