Khoảng thời gian Lục Thời Miễn ở Mỹ, Đinh Mật nhận thêm hai công việc, bận bịu xong xuôi thì cũng đến cuối tháng. Căn hộ trước kia Đinh Mật muốn cho thuê lại đã tìm được khách, đối phương định sang năm mới chuyển đến. Ký hợp đồng và nhận tiền cọc từ khách thuê xong, Đinh Mật thu dọn hết đồ đạc còn dư lại, kéo vali đóng cửa.
Vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại đổ chuông, Chu Thanh gọi tới.
Đinh Mật vừa đi vừa nghe: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Chu Thanh cười: “Con đến Bắc Kinh ăn Tết phải không? Mẹ chuẩn bị cho con ít đồ mang đi, lần đầu tiên gặp phụ huynh nhà trai, không thể thiếu sót cấp bậc lễ nghĩa.”
Đinh Mật mím môi, cúi đầu nhìn mặt đất: “Không cần đâu, con với Lục Thời Miễn đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.”
Chu Thanh lặng im mấy giây, thở dài: “Vậy thì tốt, có Tiểu Lục rồi mẹ cũng yên tâm.” Bà đoạn ngừng, “Tiểu Mật, khi nào từ Bắc Kinh trở về con hãy dẫn Tiểu Lục đến đây ăn một bữa cơm mừng năm mới.”
“Vâng.”
Đinh Mật đồng ý. Cô biết Chu Thanh vẫn luôn muốn bù đắp những sai lầm năm ấy, nhưng chuyện đến hôm nay, quan hệ mẹ con hai người đã nhạt như nước, rất khó thân thiết lại. Song dẫu sao bà vẫn là mẹ cô, cô vẫn sẽ đi thăm bà vào dịp lễ tết, đầy đủ nghĩa vụ nên có.
Buổi tối, Đinh Mật nấu sủi cảo, trò chuyện qua video với Lục Thời Miễn.
Lục Thời Miễn vừa ngủ dậy, anh đặt điện thoại trên bàn, tóc hơi rối, thần sắc uể oải, cặp mắt một mí cong cong cực kỳ quyến rũ. Đinh Mật ôm Quýt Béo cọ mặt, cười tít mắt: “Lục Thời Miễn, em nhớ anh rồi.”
Lục Thời Miễn vén chăn ra, nhếch môi cầm điện thoại đến. Anh liếc nhìn, khuôn mặt ngố tàu của Quýt Béo chiếm hết hơn nửa màn hình, Đinh Mật chỉ lộ được đôi mắt, bèn nói: “Em đặt Quýt Béo xuống.”
Đinh Mật mù mờ: “Sao vậy? Em cho anh gặp nó mà.”
“Mặt quá to, không nhìn thấy em.”
Anh lười biếng đáp, cầm điện thoại đi vào nhà tắm.
Đinh Mật cười khúc khích, đặt Quýt Béo mặt to xuống bên cạnh. Ừm, thế này là ổn rồi chứ.
Anh đánh răng rửa mặt cạo râu, Đinh Mật vẫn luôn dán mắt nhìn, nói líu lo không ngừng. Anh đáp ngắn gọn mấy câu, bỏ khăn mặt xuống, đoạn cúi đầu quay người, đột nhiên liếc cô: “Tắt máy đi.”
Đinh Mật vẫn chưa nói xong: “Tại sao?”
Lục Thời Miễn cười xấu xa: “Hay là em muốn nghe tiếng nước?”
Đinh Mật: “…”
Đỏ mặt tắt máy.
Ai thèm xem anh tiểu chứ…
Sáng ngày hôm sau, Đinh Mật mở máy tính tìm kiếm, cô tìm thấy video phỏng vấn của Lục Thời Miễn, đều từ truyền thông nước ngoài. Anh mặc Âu phục đen, tuấn tú cao lớn, hơi cúi đầu nhìn về phía ống kính. Ống kính đột nhiên quét đến tay anh, tay người đàn ông thon dài sạch sẽ, khớp đốt rõ ràng, nhưng không có nhẫn.
Phóng viên hỏi: “Anh Lục vẫn chưa kết hôn?”
Lục Thời Miễn dùng giọng Mỹ đúng chuẩn đáp: “Chưa. Nhưng tôi có vợ sắp cưới rồi.”
Đinh Mật tròn xoe mắt, cô thăng cấp thành vợ sắp cưới rồi á? Ngẫm nghĩ, đối mặt với truyền thông, có lẽ vợ sắp cưới nghe chính thức hơn, đáng tin cậy hơn, cũng có lợi cho hình tượng một người đàn ông thành công hơn.
Cô vui vẻ chấp thuận.
Khi Lục Thời Miễn trở về, Đinh Mật ra sân bay đón anh, hai người xa cách gần nửa tháng, cô đứng giữa dòng người tấp nập, kiễng mũi chân, từ xa trông thấy hai người đàn ông cao lớn đi ra.
Lục Thời Miễn cũng đã nhìn thấy cô, mắt ngậm cười đi tới.
Từ Khiên liếc nhìn, mím chặt môi.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, Đinh Mật cười hớn hở ngẩng đầu nhìn anh. Lục Thời Miễn vò tóc cô, ôm vai cô nhìn sang Từ Khiên: “Bọn tao tiễn mày nhé?”
Từ Khiên mím môi: “Không cần, tao bắt xe về.”
Đinh Mật nhìn anh, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Mấy ngày trước tớ đã đi chuyển đồ với Minh Vy.”
Từ Khiên cụp mi che giấu sự mệt mỏi và mất mát nơi đáy mắt: “Tôi biết, cô ấy đã nhắn tin cho tôi.”
Anh không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Đinh Mật ngoái đầu nhìn anh, mấy giây sau, bị một bàn tay to lớn phủ lên đầu kéo về.
Người đàn ông ôm vai cô, dồn một nửa trọng lượng cơ thể lên cô: “Về nhà thôi, mệt muốn chết.”
Bận bịu mười mấy ngày rồi lại ngồi máy bay mười mấy tiếng, đằng trước có hai đứa trẻ ồn ào suốt, anh căn bản không nghỉ ngơi được chút nào, thực sự rất mệt. Lên xe, anh ngả ghế về phía sau và hạ thấp một chút, uể oải tựa lưng vào.
Đinh Mật nắm vô lăng, vươn tay sờ tóc anh, rất mềm.
Lục Thời Miễn túm tay cô kéo một cái, Đinh Mật ngã vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Thời Miễn cúi đầu liếc cô, Đinh Mật cười sấn đến hôn lên môi anh: “Lục Thời Miễn, anh nhớ em không?”
Anh không trả lời, Đinh Mật hừ một tiếng, vừa định ngồi về chỗ thì bị anh đè giữ sau gáy, hôn càng thêm sâu.
Về đến nhà, anh lại đè cô lên cửa hôn một hồi, Đinh Mật bị hôn đến độ mềm nhũn người, khe khẽ thở gấp: “Không phải anh mệt sao?”
Người nọ vùi trên cổ cô, khẽ cười thành tiếng, đoạn đứng thẳng dậy đi tắm rửa, ngủ một giấc bù lệch múi giờ.
Ăn tối xong không lâu, Đinh Mật ôm Quýt Béo làm tổ trên sofa, cùng anh xem chương trình ghi hình lần trước. Lúc chiếu được một nửa, Đinh Mật xáp đến hôn anh một cái, sau đó bị anh giữ lại không buông.
Ai nói anh không nhớ cô?
…
Mồng 7 tháng 2, trước giao thừa một tối, hai người thu dọn đồ đạc để sáng hôm sau bay đến Bắc Kinh.
Đinh Mật ngồi trên thảm sắp xếp quần áo, điện thoại đặt bên cạnh, nhóm chat trên weixin đổ chuông không ngừng. Sắp đến Tết, lớp 11(1) lại huyên náo thảo luận chuyện tụ tập năm nay.
Tào Ngụy: Đinh Mật và Lục Thời Miễn làm lành rồi nhỉ? Nên tụ tập chúc mừng cái chứ.
Tưởng Tân Tử: Người ta làm lành liên quan gì đến cậu, cần cậu chúc mừng chắc.
Tào Ngụy: …
Song vẫn rất nhiều người tán thành tụ tập. Họp lớp thì năm nào cũng có, nhưng sau khi Lục Thời Miễn chia tay với Đinh Mật, anh chỉ tham gia đúng một năm đầu, mục đích là ép mọi người xóa video say rượu kia đi, còn mấy năm sau anh đều không tham gia nữa.
Lục Thời Miễn có khả năng kêu gọi nhất định trong lớp, anh không đi, nhiều người cũng không đi, họp lớp mấy năm qua khá buồn tẻ.
Trương Luân: Thống kê xem có bao nhiêu người tham gia nào.
Có người hỏi: Đinh Mật và Lục Thời Miễn đâu?
Đinh Mật xếp quần áo vào vali, đoạn nhìn Lục Thời Miễn đang viết chương trình: “Anh tham gia họp lớp không?”
Lục Thời Miễn gõ bàn phím, không quay đầu, thờ ơ hỏi: “Em muốn đi?”
Đinh Mật lắc đầu: “Em không biết…”
Mọi người trong nhóm đã bắt đầu ồn ào, dường như biết chắc Đinh Mật và Lục Thời Miễn nhất định sẽ tham gia, rất nhiều người báo danh. Hầu hết các bạn trong lớp đều tham gia, chỉ thiếu mấy người họ.
Qua một lát, Đỗ Minh Vy nhắn trong nhóm: Tôi đi.
Đinh Mật ngẩn ra, nhắn tin riêng cho Đỗ Minh Vy: Mày đi à?
Vừa chia tay với Từ Khiên không lâu, hai người gặp nhau liệu có lúng túng? Liệu có khó chịu? Đinh Mật hơi lo lắng.
Đỗ Minh Vy gửi một cái mặt cười đáp: Đều ở Giang Châu, có thể trốn cả đời không? Càng trốn càng khó xử, chi bằng cứ thoải mái một chút.
Đinh Mật thoáng nhẹ nhõm, đáp trong nhóm lớp: Tớ với Lục Thời Miễn báo danh.
Thẩm Giai gia nhập cuộc trò chuyện, cuối cùng quyết định họp lớp vào mồng Sáu Tết. Nhưng ăn ở đâu lại là vấn đề. Ăn ở đâu bây giờ? Mọi người đang bàn tán ầm ĩ, Bành Oánh bình thường rất ít khí nói gì bỗng nhắn một tin: Đến quán tớ mở đi, tớ mời các cậu ăn cơm.
Trong nhóm thoáng lặng thinh.
Thẩm Giai gõ một chuỗi dấu chấm hỏi: Bành Oánh, cậu mở nhà hàng á? Tớ tưởng cậu làm giáo viên tiểu học?
Bành Oánh: Tớ từ chức rồi, mới mở nhà hàng năm ngoái. Các cậu đến đi, tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn trước, năm mươi suất.
Nhóm lớp: …
Tần Dạng đột nhiên nhảy ra: Bành Oánh nấu ăn ngon lắm, tháng trước tôi ra ngoài làm nhiệm vụ vô tình vào quán cậu ấy. Nhưng mà tận 50 người á? Lớp mình chỉ có 45 người thôi mà?
Thẩm Giai: Cả thầy cô nữa.
Bành Oánh: Ừm!
Thẩm Giai gửi một biểu cảm lo âu: 50 người, Bành Oánh, cậu… làm được không?
Bành Oánh: Được!!
Hai dấu chấm than trông tràn đầy hăng hái. Đinh Mật không nhịn được bật cười, đáng yêu thật. Cô bất giác mong chờ lần họp lớp này.
…
Hồi lớp 12 điền nguyện vọng xong, Đinh Mật từng nói với Lục Thời Miễn, cô rất muốn biết cảm giác sống ở tứ hợp viện nằm trong một con ngõ nhỏ ở Bắc Kinh là thế nào. Sau nhiều năm, Lục Thời Miễn hiện thực hóa ước mong của cô năm ấy.
(*) Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phí bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. (Nguồn: vienamese.cri.cn)Ông bà ngoại Lục Thời Miễn là người gốc Bắc Kinh, vẫn luôn sống trong tứ hợp viện nằm nơi ngõ hẻm.
Ra khỏi sân bay, Lục Thời Miễn lái xe về ngõ.
Trên đường, Đinh Mật không nhịn được nói: “Lục Thời Miễn, anh nói mấy câu tiếng Bắc Kinh cho em nghe đi.”
Lục Thời Miễn cầm vô lăng, liếc cô một cái, không thèm để ý.
Đinh Mật cũng không buồn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô ở Bắc Kinh một năm, nhưng Bắc Kinh quá rộng lớn, vẫn còn rất nhiều nơi cô chưa từng đến, càng không thân quen.
Lục Thời Miễn coi như nửa người Bắc Kinh, lại từng sống ở Bắc Kinh nhiều năm, anh rất quen thuộc nơi này. Lái xe vào ngõ khoảng mấy trăm mét thì không vào được nữa, anh tìm một nơi đỗ xe, đoạn xách hai chiếc vali lớn xuống, một vali quần áo, một vali quà cáp.
Đinh Mật nhìn quanh, ngoài cổng các ngôi nhà ở đây đều treo đèn lồng đỏ, trên cổng dán chữ Phúc, kéo dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ, ngập tràn không khí mừng vui.
Trẻ con trong ngõ hết chạy tới chạy lui nô đùa rồi lại vây quanh một sạp mứt quả di động. Đinh Mật đứng cạnh xe nhìn xa xa.
Lục Thời Miễn bước đến bên cạnh cô: “Đi thôi.”
Đinh Mật: “Em xách giúp anh một cái.”
“Không cần.”
“Cần chứ, không thì anh lấy đâu ra tay nắm tay em.”
Cô giành lấy một chiếc, nắm tay anh đi.
Lục Thời Miễn cười bất đắc dĩ, đi theo cô. Lúc đi đến trước sạp mứt quả, Đinh Mật thoáng dừng lại, anh cúi đầu hỏi: “Muốn ăn?”
Đinh Mật dán mắt vào chúng: “Ăn một xiên.”
Cô thích ăn cái này.
Lục Thời Miễn đi tới, lấy ví: “Tôi lấy một xiên, bao nhiêu tiền?”
Anh nói tiếng Bắc Kinh, Đinh Mật không kìm được vui vẻ, chẳng phải không chịu nói cho cô nghe ư?
Đồ nói một đằng làm một nẻo.
Lục Thời Miễn không thích ăn thứ đồ vừa chua vừa ngọt ngấy này, kéo cô đi: “Em tự ăn đi.”
Đến trước cổng, Đinh Mật vừa hay ăn hết xiên mứt quả, cô mím môi, hơi căng thẳng.
Lục Thời Miễn đẩy cổng, trong sân có hai cụ già mặc áo lông đang ngồi trên ghế, họ nghe tiếng nhanh chóng quay sang, cười nhìn hai người: “Tiểu Miễn về rồi à.”
Dứt lời liền đứng dậy.
Hiển nhiên là cố ý ở ngoài sân đợi họ.
Đinh Mật ló đầu ra sau lưng anh, mím môi cười. Lục Thời Miễn cười chào ông bà ngoại, đoạn cúi đầu nhìn cô: “Em chào đi.”
Đinh Mật ngoan ngoãn chào: “Cháu chào ông bà ạ.”
Hai ông bà tươi cười niềm nở, bà kéo tay cô, quan sát cô, cười gật đầu: “Cô bé xinh thật, trông rất phúc hậu.”
Cửa nhà đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên cao gầy, mắt một mí, mình đầy khí chất đứng đó.
Lục Thời Miễn ôm vai Đinh Mật: “Mẹ ạ.”
Đinh Mật vội chào: “Cháu chào cô ạ.”
Đây là lần đầu tiên Đinh Mật gặp mẹ anh. Lục Thời Miễn khá giống mẹ, nhất là đôi mắt một mí cong cong kia, trông có vẻ lạnh nhạt, không dễ thân cận lắm.
Đinh Mật giật thót.
Tăng Du nhìn cô, gật đầu: “Vào trong ngồi đi, ngoài trời lạnh.”
Họ đến không sớm không muộn, cơm tất niên đã được chuẩn bị xong, đầy một bàn ăn lớn mang hương vị thuần Bắc Kinh, rất phong phú.
Hồi nhỏ Đinh Mật từng theo Chu Thanh đến nhà họ Tiết mừng năm mới một lần, sau này thì toàn ở nhà một mình, căn bản không có cơ hội thân quen với bề trên, thế nên trước mặt họ cô thường rất thận trọng.
Bà ngoại cười nheo mắt kéo cô ngồi vào bàn tròn, nói: “Tiểu Mật à, mấy ngày trước bà với ông thấy cháu trên TV rồi, trong mấy cô gái đó, cháu xinh xắn nhất đấy.”
Đinh Mật được khen đỏ mặt: “Cảm ơn bà ạ.”
Lòng thầm thở phào, bà ngoại hình như rất thích cô.
Ông ngoại gọi: “Nào, ăn cơm đi, hai đứa đói rồi nhỉ.”
Lục Thời Miễn lấy một miếng bánh phở cuốn với vịt quay rồi đưa cho cô, Đinh Mật nhận lấy, lại đưa cho bà ngoại ngồi bên cạnh: “Bà, bà ăn đi ạ.”
Bà ngoại cười càng vui vẻ: “Cháu ăn đi, răng bà không tốt, không ăn nổi cái này.”
Đinh Mật thoáng nhìn Lục Thời Miễn, cúi đầu tự ăn.
Đinh Mật ăn bữa cơm này cực kỳ vui vẻ, mấy năm qua cô chỉ có một mình, đã rất lâu không được mừng năm mới náo nhiệt như thế, dần buông lỏng sự câu nệ. Ông bà ngoại Lục Thời Miễn tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Tăng Du ít nói chuyện, nhưng hình như cũng không ghét cô.
Ừm, vậy là đủ rồi.
Tốt hơn Lục Hào một mực muốn tác hợp cho Lục Thời Miễn và Khương Khả Du rất nhiều.
Ăn xong, Tăng Du hỏi họ: “Tối nay hai đứa ở đây hay qua chỗ Tiểu Miễn?”
Lục Thời Miễn có một căn hộ ở Bắc Kinh, anh vốn định đưa cô về bên đó, nhưng liếc sang Đinh Mật đang trò chuyện xem TV với ông bà ngoại, anh lại cười nói: “Tối nay bọn con ở đây.”
Phòng ngủ đã được thu dọn sạch sẽ.
Ông bà ngoại đã cao tuổi, xem đêm mừng xuân đến hơn mười giờ thì không chịu được nữa phải đi ngủ. Tăng Du nhìn họ, cũng quay về phòng.
Đinh Mật ngồi trên sofa, đến lúc chắc chắn không còn ai nữa mới dám thả lỏng cơ thể tựa đầu vào vai anh, thở hắt ra: “Căng thẳng chết em mất.”
Lục Thời Miễn vò tóc cô, cười xì: “Trông bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, đã bảo em không cần căng thẳng còn gì.”
Đinh Mật bĩu môi, nói: “Mẹ anh có vẻ nghiêm.”
Lục Thời Miễn cúi đầu liếc cô: “Em sợ?”
Đinh Mật lắc đầu rồi lại gật đầu: “Hơi hơi.”
“Sợ gì, đâu ai ăn thịt em.”
“…”
Đinh Mật nghĩ bụng: Không phải anh gặp phụ huynh, anh đương nhiên không sợ.
Đêm khuya, Đinh Mật nằm rúc trong lòng Lục Thời Miễn, mơ mơ màng màng: “Lục Thời Miễn, sáng mai anh nhớ gọi em dậy sớm nhé.”
Lục Thời Miễn cúi đầu: “Em muốn làm gì?”
Đinh Mật ngáp dài: “Bài ngoại bảo sáng mai gói sủi cảo, anh phải nhớ đấy.”
“Ừ.”
Đinh Mật thỏa mãn nép mình trong lòng anh ngủ yên ổn.