Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 127: Lại là ân tình




Du Tiểu Mặc do dự một chút mới đi qua, trong lòng cũng đang rất kinh ngạc.



Trong ấn tượng của hắn, thái độ của ngũ sư huynh từ xưa tới nay đều không mặn không nhạt, quan hệ của hai người họ cũng tuyệt đối chẳng thân thiết tới mức cùng ngồi ăn cơm nói chuyện này nọ, huống chi còn là ngũ sư huynh tự mình gọi hắn qua.



Sau khi Du Tiểu Mặc đi qua, Triệu Đạt Chu liền bảo một người ngồi cùng qua bàn khác, lại còn nói ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, vị sư huynh kia dùng vẻ mặt quái dị nhìn Triệu Đạt Chu một cái, trước khi đi cũng liếc Du Tiểu Mặc, ánh mắt kia dường như có chút mất hứng.



Du Tiểu Mặc buồn bực phát hiện, hình như hắn lại bị kéo cừu hận rồi, mà người này cũng là sư huynh của hắn.



“Ngũ sư huynh, gọi đệ có việc gì sao?” Du Tiểu Mặc ngồi xuống rồi mới hỏi.



Nghe hắn nói thế, Triệu Đạt Chu cũng tặng cho hắn một cái nhìn kỳ quái, “Chẳng lẽ ngươi tới phòng ăn không phải để ăn cơm sao?”



Du Tiểu Mặc sửng sốt, có chuyện gì đang xảy ra thế này, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng là tới ăn cơm.” Nhưng cái đó và chuyện ngươi kêu ta thì liên quan gì chớ?



Có vẻ như Triệu Đạt Chu cũng nhìn ra nghi ngờ của hắn, có chút không được tự nhiên mà giải thích: “Bây giờ là giờ cao điểm của phòng ăn, ngươi không tìm được chỗ trống đâu, mà bên ta cũng trùng hợp còn chỗ, dù sao thêm ngươi cũng không chiếm diện tích.”



Nói xong, lỗ tai Triệu Đạt Chu từ từ đỏ lên.



Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm, sau khi thấy người ta sắp thẹn quá hóa giận, hắn mới phản ứng được, thì ra vị ngũ sư huynh này thấy hắn không có chỗ ngồi, cho nên mới gọi hắn tới, không hổ là thiếu niên không được tự nhiên nhất trong bảng xếp hạng của hắn nha, rõ ràng muốn làm thân với hắn, lại còn kiếm cớ, nhưng cũng hơi hơi mừng thầm một chút!



“Vậy thì cảm ơn ngũ sư huynh nha, bây giờ đệ đi lấy đồ ăn đây.” Du Tiểu Mặc cười híp mắt, đứng lên trong ánh nhìn thẹn quá hóa giận của Triệu Đạt Chu.



Vất vả xếp hàng một lúc lâu, hắn mới bưng được đồ ăn trở lại, kinh ngạc phát hiện ngũ sư huynh vậy mà vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, thức ăn trước mặt cũng không còn bao nhiêu, hắn còn tưởng là Triệu Đạt Chu ăn xong phải ra về rồi chứ.



Triệu Đạt Chu liếc nhìn đồ ăn trong tay hắn, thức ăn và thịt có chút ít, còn cơm chỉ có mỗi một chén, không kiềm chế được mà hỏi: “Bình thường ngươi chỉ ăn có một chút vậy thôi hả?”



Du Tiểu Mặc vừa ngồi xuống, vừa gật đầu xác nhận, “Đúng thế!”



Khó trách nhìn gầy như thế, Triệu Đạt Chu do dự một lát vẫn không nhịn được, khuyên nhủ, “Ta khuyên ngươi về sau vẫn nên ăn nhiều một chút, ăn ít như vậy, sau này sẽ không có sức luyện đan, đến lúc thất bại cũng đừng khóc nhè đó.”



Du Tiểu Mặc sững sờ một chút mới phản ứng được ngũ sư huynh đang quan tâm tới mình, liền tặng lại một nụ cười tươi rói: “Ngũ sư huynh yên tâm, nếu đệ thấy đói sẽ ăn, không để mình bị đói đâu.”



Triệu Đạt Chu góp ý, “Buổi tối phòng ăn không làm cơm đâu.”





Du Tiểu Mặc mỉm cười: “Đệ biết mà, lần trước xuống núi đệ có mua một vài loại linh quả cùng điểm tâm, đều để trong túi trữ vật, lúc nào cũng có thể ăn được.” Nhưng thật ra là để trong không gian cơ.



Triệu Đạt Chu há miệng nhìn Du Tiểu Mặc nửa ngày, vậy, vậy là mình đang quan tâm một tên tham ăn sao? Nghĩ vậy, Triệu Đạt Chu lập tức ngậm miệng, nếu còn quan tâm đến tên này ăn không đủ no thì mình đúng là kẻ ngốc.



Du Tiểu Mặc thấy ngũ sư huynh không nói gì, cũng chẳng nói thêm, vùi đầu vào ăn cơm.



Kết quả là chưa ăn được mấy miếng, phía đối diện đột nhiên vang lên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, “Thất sư đệ, chuyện, chuyện lần trước, cám ơn ngươi!”



Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, “Cái gì?”




Cám ơn hắn? Chẳng lẽ hắn lại vô tình làm việc tốt gì hả?



Triệu Đạt Chu ngượng đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, còn cho là Du Tiểu Mặc không nghe rõ, liền không được tự nhiên lặp lại: “Ta nói, cám ơn ngươi về chuyện lần trước, nếu như không có mấy lời chỉ điểm của ngươi, ta cũng không tiến bộ lớn như vậy rồi, cho nên cám ơn ngươi!”



Sau ngày hôm đó, lúc trở về Triệu Đạt Chu cũng thật sự áp dụng mấy cách mà Du Tiểu Mặc bày cho mình, tuy từ đầu vẫn thất bại, nhưng cố thử thêm mấy lần, hắn cũng phát hiện sự ảo diệu trong đó rồi, từ ngày ấy trở đi, xác xuất luyện đan thành công của hắn cũng tăng lên vùn vụt, hơn nữa còn có thể thuần thục rèn luyện linh thảo tới hai lần.



Với Triệu Đạt Chu mà nói, đó là một việc vô cùng tốt, sau khi cha hắn biết, còn khen ngợi hắn, lần ấy, cũng là lần đầu tiên hắn được cha khen ngợi.



Cũng nhờ mấy lời này, Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, đúng là có chuyện như vậy.



Nhưng mà lúc đó hắn cũng chỉ thuận miệng nói lại kinh nghiệm của mình thôi, hoàn toàn không ngờ được Triệu sư huynh sẽ tiếp thu lời đề nghị của hắn, lại còn áp dụng, dù sao có tiến bộ là tốt rồi, hắn cũng không ngại giúp đỡ các sư huynh của mình.



Du Tiểu Mặc cười khẽ: “Ngũ sư huynh không cần cám ơn đệ đâu, đệ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, quan trọng vẫn ở sự lĩnh ngộ của huynh, lại nói tiếp, đây là nhờ vào cố gắng của huynh mới đúng.”



“Dù sao thì, ta vẫn muốn cám ơn ngươi.” Triệu Đạt Chu biết rõ Du Tiểu Mặc đang khách khí.



Du Tiểu Mặc thấy vậy cũng chỉ cười.



Sau một lát, Triệu Đạt Chu đột nhiên cắn răng, thì thầm nói với hắn, “Thất sư đệ, nếu như ngươi dùng hết linh thảo tháng này rồi, ta có thể phá lệ đưa thêm cho ngươi nửa tháng linh thảo nữa.”



Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn ngũ sư huynh một cái, sau nửa ngày mới lắc đầu, cẩn thận từ chối: “Sao có thể làm vậy được, dù sao Đô Phong cũng đã có quy định rồi, nếu như bị người khác phát hiện ra, đến lúc đó huynh sẽ bị trách phạt đó, đệ không thể hại huynh được.”




Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy ngũ sư huynh chỉ vì báo ân mà làm việc nguy hiểm như vậy



“Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, sẽ chẳng ai phát hiện cả.” Triệu Đạt Chu nhíu mày.



Du Tiểu Mặc vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được, trong thời gian ngắn thì có lẽ không phát hiện, nhưng đệ nhớ rõ Linh Thảo Đường mỗi tháng đều kiểm kê sổ sách một lần, đến lúc đó sẽ bị phát hiện thôi.”



Triệu Đạt Chu nói: “Cái này ngươi không cần lo, đến lúc đó ta sẽ có cách.”



Du Tiểu Mặc thấy ngũ sư huynh quyết tâm như vậy, có chút bất đắc dĩ, đành phải viện ra một lời nói dối: “Ngũ sư huynh, đệ biết huynh có ý tốt, nhưng mà đệ không muốn giấu diếm huynh, thực ra ngoại trừ linh thảo lần trước, trong túi trữ vật cũng không thiếu linh thảo cấp hai đâu, mấy hôm trước không phải đệ đã xuống núi sao, lúc đó đã đem linh đan luyện được bán hết, sau đó lại mua linh thảo cấp hai, đến bây giờ vẫn chưa dùng hết nè.”



Triệu Đạt Chu mở to mắt, khó trách mãi vẫn không thấy Du Tiểu Mặc tới lĩnh linh thảo, thì ra là đi bán linh đan.



Thế nhưng mà một chút linh đan như vậy bán đi cũng có được bao nhiêu tiền đâu? Chỉ là thấy cái vẻ mặt thành thật của Du Tiểu Mặc, Triệu Đạt Chu cũng không nghi ngờ, đúng là Đan Hệ trước nay vẫn có không ít đệ tử vì cần tiền mà dùng cách này, ngay cả chính hắn cũng lâu lâu sẽ xuống núi bán linh đan để mua linh thảo.



“Ngươi… thật sự không gạt ta chứ?” Triệu Đạt Chu nói.



“Thật không có!” Trán Du Tiểu Mặc đã nhỏ ra một giọt mồ hôi lạnh rồi nè, tuyệt đối đừng có bắt hắn thề đó!



“Vậy được rồi, nhưng mà sau này nếu ngươi thật sự muốn, ta có thể giúp ngươi.”




Ngữ khí của Triệu Đạt Chu vẫn có vẻ chưa từ bỏ ý định, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động giúp đỡ người khác, mà cái ‘Người khác’ kia lúc giúp đỡ hắn còn không đòi hỏi đền đáp gì, bởi vì dùng thân phận của hắn, lúc người khác đối xử tốt với hắn đều có mục đích khác cả.



Du Tiểu Mặc cười gượng một tiếng, thật là phục vị ngũ sư huynh này, chỉ vì đáp tạ hắn mà còn tình nguyện vi phạm quy định của Đô Phong, tuy rằng người ta có ý tốt, nhưng nếu như bị phát hiện, thì hắn cũng sẽ bị liên lụy.



Nghiêm túc mà nói, tuy hắn không phải thủ phạm, nhưng trong mắt người khác, hắn tuyệt đối là tòng phạm, thậm chí có thể sẽ biến thành hắn dụ dỗ người ta phạm tội.



“Đúng rồi, ngũ sư huynh, ba tháng nữa là thời gian Thiên Đường Cảnh mở ra rồi, huynh có muốn đi không?” Du Tiểu Mặc sợ Triệu Đạt Chu còn muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng lảng qua chuyện khác.



Lại không ngờ, Triệu Đạt Chu đột nhiên yên lặng.



Ngay lúc Du Tiểu Mặc còn cho là mình lỡ miệng nói sai gì, Triệu Đạt Chu đột nhiên lên tiếng.




“Cha ta không muốn cho ta đi.”



Thực ra hắn rất muốn đi, ai cũng biết chuyến đi tới Thiên Đường cảnh là một cơ hội lớn, nói không chừng nếu hắn may mắn, còn có thể khế ước được một yêu thú không tệ, hoặc tìm thấy linh thảo trung cấp hoặc cao cấp, mà dù có là linh thảo cấp thấp hắn cũng sẽ rất vui vẻ, chỉ là không hiểu sao cha lại sống chết không chịu để hắn đi.



“Vì sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.



Triệu Đạt Chu bĩu môi: “Còn không phải là lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm sao, bởi vì cơ hội luôn đi kèm nguy hiểm ấy, mà bảo địa như Thiên Đường Cảnh, nguy hiểm tiềm ẩn rất nhiều, cha ta chỉ có một mình ta thôi, cho nên mới lo lắng.”



Nếu như cha chịu để cho hắn đi, dùng thân phận của cha, nhất định sư phụ sẽ đồng ý cho hắn vào danh sách.



“Vậy thì thật đáng tiếc!” Du Tiểu Mặc cảm thán, nhưng mà hắn cũng rất hiểu suy nghĩ của Triệu sư bá, nếu như hắn cũng chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là hắn không muốn nhìn thấy con mình đi vào chỗ nguy hiểm rồi.



“Thất sư đệ, ngươi muốn đi không?” Triệu Đạt Chu nhìn Du Tiểu Mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi.



“A? Đương nhiên là muốn rồi!” Du Tiểu Mặc ngơ ngác một chút mới phản ứng được.



“Vậy đi, ta sẽ đi cầu cha, để cho cha nói với sư phụ cho ngươi một suất, nhưng mà trong ba tháng này ngươi phải gấp rút trở thành đan sư cấp ba đó.” Triệu Đạt Chu vội nói.



Du Tiểu Mặc có chút dở khóc dở cười, sao nhiều người thiếu ân tình của hắn thế này, lại còn muốn trả cho bằng được, nhưng mà nghe ngũ sư huynh nói như vậy, hắn vẫn rất cảm động, thực ra ngũ sư huynh cũng là một người tốt.



“Ngũ sư huynh, thật sự không cần đâu, đại sư huynh đã nói sẽ giúp đệ rồi.” Du Tiểu Mặc nói.



Triệu Đạt Chu giương mắt nhìn hắn, sau nửa ngày mới nhả ra một câu mang theo vài phần chua chua, “Đại sư huynh đối với ngươi thật tốt quá.”



Du Tiểu Mặc cười hì hì, đúng thế, hắn cũng nghĩ vậy, tuy sư phụ không cần hắn, nhưng hắn lại có đại sư huynh lúc nào cũng đối tốt với mình, như vậy là đủ rồi, hơn nữa còn có một vị ‘đại sư huynh’ khác cũng rất tốt với hắn, chỉ là ngoài miệng chưa bao giờ nói ra mà thôi.



Sau một phút, hai người cơm nước xong xuôi rốt cuộc cũng chia tay mà ra về.



Qua lần nói chuyện này, quan hệ sư huynh đệ của bọn họ lại thân thiết thêm không ít.