Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 314: Kiểm tra




“Ca ca, quả nhiên là huynh có qua lại với Du Tiểu Mặc.”



Đằng Tử Tâm lạnh lùng nhìn Đằng Tử Diệp, thật lâu sau mới mở miệng nói ra sự thật là bản thân nàng vừa thấy.



Nàng cứ cho rằng, sau khi Đằng Tử Diệp biết ân oán của mình và Du Tiểu Mặc, nhất định sẽ k liên lụy với hắn nữa, nhưng mới qua được bao lâu, quan hệ của họ đã thân thiết tới mức này rồi, nói thật, Đằng Tử Tâm rất thất vọng, rõ ràng là nàng và Đằng Tử Diệp mới là thân huynh muội.



Đằng Tử Diệp nhìn nàng, không hề nói gì.



Đằng Tử Tâm cũng không bất ngờ, nói tiếp: “Ca ca, huynh biết rõ muội sẽ không bỏ qua cho hắn, tại sao lại còn tiếp tận hắn, ca muốn giúp hắn sao?”



Đằng Tử Diệp khẽ nheo mắt lại, mở miệng nói: “Ở trong lòng muội, tiếp cận hắn chính là muốn giúp hắn sao? Ta và hắn chỉ có vài lần duyên phận mà thôi, chưa thể nói là thân thiết.”



Đằng Tử Tâm hơi ngơ ngác, trong mắt chợt hiện lên sự vui vẻ, vội vàng kiềm chế kích động: “Ca ca, chẳng lẽ huynh… Vì muội nên mới tiếp cận hắn sao?”



Đằng Tử Tâm không phủ nhận, cũng không thừa nhận, lúc đi qua người nàng mới khẽ nói: “Ta mặc kệ tại sao muội với hắn lại ồn ào tới mức nào, nhưng muội phải nhớ kỹ, mỗi câu nói của muội đều đại biểu cho Đằng gia.”



Đằng Tử Tâm nhìn bóng lưng y, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, với sự thông tuệ của nàng thì sao có thể không hiểu mấy câu này của Đằng Tử Diệp, rõ ràng là y đang chỉ trích nàng, chỉ trích những hành động của nàng trong khoảng thời gian qua đã làm Đằng gia mất mặt.



Cũng may, nàng đã xác thực được giữa Đằng Tử Diệp và Du Tiểu Mặc không có vấn đề gì, bởi vì Đằng Tử Diệp không cần phải nói dối, chính y đã nói chỉ có vài lần duyên phận thì nhất định là vậy.



Lúc Du Tiểu Mặc ra khỏi Sở Tu Luyện, đã là ba ngày sau.



Hắn còn định tới khu thẻ đỏ xem Lăng Tiêu còn ở đó không, nhưng lại nghĩ tới việc có muốn cũng không vào được, đành phải bỏ về.



Rời khỏi Sở Tu Luyện, hắn về thẳng phòng, vừa tới gần, hắn đã phát hiện ra trong phòng có người, ngoại trừ Lăng Tiêu, thì không ai có thể vào mà chưa được sự cho phép của chủ nhân.



Người nọ vừa bước ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc đã bổ nhào qua không chút nghĩ ngợi.



Lăng Tiêu sợ hắn ngã, vội vàng ôm lấy eo của hắn.



Du Tiểu Mặc khoác lên người y, hưng phấn nói: “Rốt cục thì anh cũng chịu đi ra rồi.”



Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Bởi vì không nỡ để em chăn đơn gối chiếc đó.”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn không nghĩ rằng câu thành ngữ này hợp với mình đâu.



Lăng Tiêu vuốt ve cơ thể hắn, đột nhiên nói: “Em lên cấp rồi, xem ra hiệu quả của Núi Trọng Lực không tệ, cơ thể cũng mềm dẻo hơn trước kia nhiều, nói không chừng sau này còn có thể làm thêm mấy tư thế hơi khó.”





“Anh đừng có sờ lung tung.” Du Tiểu Mặc bị y sờ tới mức mặt đỏ bừng, đặc biệt là chỗ nhạy cảm hai bên hông, nhưng nghe thấy y nói câu sau lòng, lập tức lườm y một cái.



Lăng Tiêu ôm hắn vào trong phòng, cười ha hả: “Gần đây có chuyện gì xảy ra không?”



Du Tiểu Mặc lập tức nhớ tới chuyện về Đằng Tử Diệp, cũng không do dự, lập tức kể chi tiết từng việc mình đã trải qua, “Em cảm thấy, chắc chắn Đằng Tử Diệp có biết tới chuyện giữa em và muội muội của hắn.”



Lăng Tiêu nói: “Chuyện đó huyên náo rất xôn xao, hắn không thể chưa từng nghe qua, chỉ là người này không giống Đằng Tử Tâm, thông minh lại bình tĩnh, là một người biết cách che giấu bản thân, nếu như thật sự phải đấu, em không đấu lại hắn được đâu, sau này cố gắng đừng tiếp xúc với hắn.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Thế nhưng mà em còn nợ ân tình của hắn.”



Lăng Tiêu nói: “Ân tình thì cứ lượng sức mà trả là được.”




Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Nếu như bây giờ hắn đưa ra điều kiện làm em khó xử thì sao đây?”



Lăng Tiêu trầm ngâm một chút, “Nếu thật sự như vậy, thì em cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”



Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn y, sao có thể làm như vậy được, cơ mà mấy câu này đúng là lời mà Lăng Tiêu sẽ nói, nếu như sau này thật sự xảy ra, có lẽ hắn sẽ nghe lời Lăng Tiêu.



Sau đó hắn còn kể chuyện bảng xếp hạng của đan sư.



Trước mắt thì từ giờ đến lúc thí luyện bắt đầu đã không còn xa nữa, rất nhiều người đã tìm được đan sư để hợp tác, tậm chí còn hoàn thành cả khế ước tạm thời rồi, ai cũng có đôi có cặp, quả thật đã kích thích nam nữ còn ‘độc thân’.



Gần đây, bên phía đài thi đấu cũng thường xuyên xuất hiện tổ hợp hai người, những trận đấu này chủ yếu là để tăng thêm sự phù hợp giữa hai người.



Lăng Tiêu hỏi, “Bảng xếp hạng của đan sư sắp xếp thứ hạng thế nào?”



Du Tiểu Mặc nói: “Hình như là phải rèn luyện được một cây linh thảo trong thời gian quy định, sau đó kiểm tra độ tinh khiết của linh thảo, nghe nói dụng cụ khảo nghiệm lần này còn chính xác hơn mấy lần trước nhiều, điểm tối đa là một trăm.”



Lăng Tiêu nói: “Vậy thì để thời gian đi kiểm tra một chút.”



Cách sắp xếp thứ hạng của bảng xếp hạng đan sư không khác mấy so với bên tu luyện giả, nếu muốn leo lên năm mươi hạngd dầu thì phải khiêu chiến, còn năm mươi hạng sau chỉ cần làm bài thi kiểm tra năng lực rèn luyện của đan sư là được, có điều phải tới điểm khảo nghiệm của học viện, nếu điểm cao hơn mười thứ một trăm là có thể leo lên rồi.



Ngày hôm sauy, Lăng Tiêu đi cùng Du Tiểu Mặc tới điểm khảo nghiệm.



Bình thường thì nơi này khá vắng vẻ, nhưng gần đây thì càng ngày càng đông đúc.




Lúc hai người chạy tới, bên ngoài điểm khảo nghiệm đã có không ít người, túm năm tụm ba, đa số đều đang thảo luận về chuyện thâm sơn thí luyện và bảng xếp hạng.



Cũng không lâu lắm, một vị trưởng lão đã đi ra.



Vị trưởng lão nọ vừa xuất hiện là tất cả mọi người lập tức yên lặng, dùng ánh mắt sáng quắc dõi theo.



“Quy củ ở nơi này chắc lão phu không cần nói nữa, bây giờ sẽ bắt đầu kiểm tra, mỗi lượt mười người, tự chọn một bệ đá rồi đứng đó.”



Trưởng lão vừa mở lời đã nói thẳng vào chính đề.



Du Tiểu Mặc nhìn đám đông xung quanh, những người tới để kiểm tra có hơn năm mươi sáu mươi người, nếu đợt lượt kế thì chắc sẽ rất lâu, cho nên sau khi trưởng lão vừa dứt lời, hắn nói với Lăng Tiêu một tiếng rồi đi về phía bệ đá gần nhất.



Trên bệ đá đã có lô đỉnh mà học viện chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn có một cây linh thảo cấp bảy.



Hắn đã từng gặp được cây linh thảo này trong linh thảo đồ giám của lão đầu, đây là một cây kim cương thảo, bề ngoài của nó rất đặc biệt, có màu vàng, bất kể là cành hay lá đều cực kỳ cứng rắn, đặc tính này không thêm không ít độ khó cho việc rèn luyện.



Du Tiểu Mặc đã sớm nghe nói qua, cách một thời gian ngắn học viện sẽ đổi qua một loại linh thảo khó rèn luyện như kim cương thảo để kiểm tra học sinh, năm nay là kim cương thảo, được xưng là linh thảo khó rèn luyện nhất trong số linh thảo cấp bảy, cũng là loại linh thảo có tỉ lệ thất bại cao nhất.



Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu, vì sao đến bây giờ chưa có ai được điểm tuyệt đối.



Đúng là rất khó, có thể được hơn chín mươi điểm hai không cũng là cả một vấn đề.



Khi cát trong đồng hồ bắt đầu chảy, cũng là lúc tất cả mọi người bắt tay vào làm, số điểm thấp nhất trên bảng xếp hạng là năm mươi ba, cho nên chỉ cần vượt qua số điểm này là họ có thể chen lên rồi, chỉ cần không phải là năm mươi hạng đầu, thì không có vấn đề.




Nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc lập tức gạt bỏ hết ý nghĩ dư thừa, bỏ cây linh thảo vào bên trong lô đỉnh.



Việc rèn luyện linh thảo chính là thử thách năng lực khống chế sức mạnh linh hồn của mỗi đan sư, chỉ xét về điểm này thì Du Tiểu Mặc có thể tự tin mình sẽ không thua người khác, từ sau khi hắn rèn luyện hơn một tháng ở Núi Trọng Lực, thì sự tự tin này càng lớn hơn.



Huống chi, sau khi thí nghiệm một thời gian, hắn đã học được một loại phương pháp rèn luyện có tốc độ cao hơn.



Chỉ là tạm thời thì phương pháp này chỉ thích hợp khi rèn luyện một gốc linh thảo.



Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức chia sức mạnh linh hồn thành hai phần, lần lượt bao phủ kim cương thảo trong lô đỉnh. Một nén hương, hai nén trương khôi qua… Khi thời gian lặng lẽ chạy tới một canh giờ rưỡi sau, mọi người đã lục tục thu tay lại rồi.



Du Tiểu Mặc cất bột linh thảo vào trong bình, lau lau mồ hôi trên trán, số lần rèn luyện linh thảo hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng cũng có bất ngờ, đó là bởi vì hắn rèn luyện tổng cộng chín lần, nhưng vẫn còn thừa thời gian, nếu như còn có thể lấy tạp chất ra được nữa, hắn vẫn còn muốn rèn luyện thêm một lần.




Sau khi nhóm đầu tiên kết thúc, nhóm thứ hai lập tức bước lên.



Còn Du Tiểu Mặc và những người khác thì đi tới bên cạnh để kiểm tra, người kiểm tra giúp hắn là một nam nhân trung niên, người nọ bảo hắn bỏ linh thảo vào trong dụng cụ.



Sau khi bấm nút, dụng cụ bắt đầu phát ra tiếng vang khe khẽ, cho tới khi con số phía trên đã đột phá mức bảy mươi, nhưng vẫn tiếp tục tăng, cả đám người vây xem đều nhìn sang, trong ánh mắt che kín bởi sự kinh ngạc.



Số điểm bảy mươi này đã có thể leo lên hạng bảy mươi rồi, nhưng con số kia vẫn không ngừng tăng lên, điều này cảm cho mọi người cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì thoạt nhìn Du Tiểu Mặc cũng không lớn lắm.



Con số vẫn tăng, mãi cho tới khi vượt qua chín mươi, lại tăng thêm vài lần, cuối cùng dừng lại ở chín mươi bảy, nam nhân trung niên nọ kinh ngạc nhìn dụng cụ, đã vài năm rồi chưa từng có người nào đạt được số điểm hơn chín mươi gần một trăm thế này.



Chung quanh cũng vang lên từng đợt tiếng bàn tán xôn xao, đã bao lâu rồi học viện không xuất hiện thành tích gần điểm tối đa.



Sau khi im lặng một hồi, nam nhân trung niên mới mở miệng nói: “Chín mươi bảy điểm, thứ hạng của mươi là năm mươi mốt.”



Du Tiểu Mặc gật đầu, sau này hắn không cần sốt ruột với việc lọt vào bảng xếp hạng nữa rồi, quả nhiên làm hai việc cùng một lúc thật là tốt, dù chưa đạt được tới một trăm, nhưng hắn đã rất hài lòng với số điểm này rồi.



Sau khi hắn đi, số điểm của những người khác không còn vượt trội được nữa rồi



Mặc dù có cảm giác một bước lên trời, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không biểu hiện quá sửng sốt.



Bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi điểm khảo nghiệm, đi thẳng tới điểm báo danh cho thí luyện.



Điểm báo danh không có nhiều người lắm, nhưng họ lại gặp được một đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo.



Du Tiểu Mặc giật mình phát hiện, hắn nhận ra cô gái kia, đúng là An Tâm Nhuế mà hắn đã đụng mặt hai lần, người còn lại thì hắn không biết, nhưng đã xuất hiện ở đây, hẳn là chuẩn bị báo danh rồi, cứ tưởng rằng nàng sẽ giãy giụa thêm một thời gian nữa chứ.



Lăng Tiêu nhìn theo tầm mắt của hắn, “Có gì hay mà nhìn?”



Du Tiểu Mặc nói: “Cái cô An Tâm Nhuế kia hình như không được tình nguyện cho lắm.”



Lăng Tiêu cười nhạo: “Không phải lúc trước em bảo là cô ta thích người khác hả, muốn khế ước với người mình không thích, sao có thể vui nổi, chắc làm vậy cũng là vì muốn người kia chú ý tới.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu.



Lăng Tiêu vừa nói xong câu đó, An Tâm Nhuế đã bước vào cùng đan sư kia.