Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 336: Thôn đào hoa




Thôn Đào Hoa là một nơi rất đẹp, xung quanh trồng rất nhiều cây đào, tháng ba hàng năm là tiết đào nở nộ, cánh hoa bay đầy trời, đúng là khung cảnh khó gặp, hấp dẫn rất nhiều du khách tới nơi đây tham quan, cho nên thời điểm này hàng năm, chính là lúc thôn Đào Hoa trở nên náo nhiệt nhất.



Tháng chín, trên cây đào kết đầy những quả đào ngọt ngào mê người, gần như khắp núi đồi đều có đào chín mọng, thôn dân của thôn Đào Hoa rất chất phác, ngoại trừ một số đào được mang đi bán, còn lại đều dùng để chiêu đãi du khách, việc này cũng khiến thôn Đào Hoa trở nên nổi tiếng.



Mẫu thân của Du Tiểu Mặc chính là một cô gái tuyệt sắc sinh ra ở thôn Đào Hoa, còn có danh xưng là ‘Thần Hoa Đào’, từng có vô số người theo đuổi, nàng có tên gọi rất dễ nghe, Giang Đào Nhi.



Giang Đào Nhi là một hiền tài sinh ra ở vùng đất thiêng, cũng là một cô gái dịu dàng xinh đẹp làm người ta động lòng, từ nhỏ tới lớn đều sống ở thôn Đào Hoa, gần như chẳng bao giờ bước ra khỏi nơi này một bước. Bởi vì phụ thân của nàng, cũng là trưởng thôn tiền nhiệm của thôn Đào Hoa đã bảo vệ nàng rất tốt, cái câu sinh ra từ bùn lầy mà không nhiễm bẩn, có lẽ là để hình dung người con gái như Giang Đào Nhi.



Đáng tiếc là sau biến cố kia, Giang Đào Nhi đã dần dần bị người ta quên lãng.



Ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh hoa đào bay đầy trời, có lẽ mọi người sẽ nhớ tới, có một ‘Thần Hoa Đào’ từng nhẹ nhàng khiêu vũ dưới cây đào năm ấy.



Cho dù Giang Đào Nhi đã là người xưa, nhưng người dân thôn Đào Hoa chưa từng quên chuyện đã xảy ra năm ấy, ấn tượng đã khắc quá sâu vào lòng họ.



Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rất dễ dàng thăm dò được chuyện xảy ra vào hai mươi năm trước.



Hai mươi năm trước, Giang Đào Nhi mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, với thế tục thì đây đã là lúc để lập gia đình, nhưng phụ thân của nàng, Giang Hải không nỡ đem con gái gả đi như vậy.



Khi Giang Hải bốn mươi tuổi mới có được con gái bảo bối là Giang Đào Nhi, mà bạn đời vì quá lớn tuổi, sau khi sinh Giang Đào Nhi xong thì bệnh triền miên, không bao lâu sau đã qua đời, chỉ còn lại hai cha con sống nương tựa vào nhau.



Giang Hải luôn nâng niu Giang Đào Nhi trong lòng bàn tay, cũng may mà Giang Đào Nhi không hề mọc lệch, ngược lại càng trổ mã càng duyên dáng, tính cách cũng làm cho người ta thương yêu, trong một năm ngắn ngủi khi nàng mười sáu đến mười bảy tuổi, không ngày nào là không có người tới cầu hôn.



Thế nhưng mà, bởi vì Giang Hải cứ từ chối những người tới cầu hôn mãi.



Cuối cùng chọc giận một vài kẻ xấu tính, những kẻ kia tìm người làm vướng chân Giang Hải, sau đó thừa cơ lừa Giang Đào Nhi ra khỏi thôn Đào Hoa.



Giang Đào Nhi rất ngây thơ, nàng cũng rất khao khát được biết tới thế giới bên ngoài thôn Đào Hoa, vì vậy đã bị dụ ra ngoài.



Chắc mọi người cũng đoán được sự tình phía sau, những người kia có ý đồ cưỡng gian Giang Đào Nhi.



Đáng tiếc là kế hoạch thất bại, vì nửa đường có một gã Trình Giảo Kim xuất hiện.



Người kia cứu Giang Đào Nhi, chỉ khôi hài ở chỗ, hai người vừa thấy đã yêu, sau đó gạt Giang Hải để ở bên nhau, mãi cho tới khi tình cảm bị che giấu bấy lâu bỗng lộ ra ánh sáng, lúc ấy Giang Đào Nhi đã mang thai con của người kia.



Việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, bởi vì thanh danh của con gái, Giang Hải đành bất đắc dĩ để cho hai người kết hôn.



Sau khi kết hôn trong, hai người rất ân ái, người nam nhân kia cũng có bản lĩnh, chính hắn đã phát triển du lịch cho thôn Đào Hoa, cuối cùng Giang Hải cũng thừa nhận tình cảm nữa con gái cưng và nam nhân nọ, chính thức coi hắn là một người của Giang gia.



Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sau khi Du Tiểu Mặc đẩy tháng thì nam nhân nọ đột nhiên mất tích, rồi bặt vô âm tín, không ai nhìn thấy hắn nữa.



Có người nói nam nhân kia chán ghét cuộc sống ở thôn Đào Hoa, cho nên vứt bỏ hai mẹ con Giang Đào Nhi, bởi vì vừa nhìn đã thấy người nam nhân kia là rồng phượng trong loài người, sao có thể ở mãi nơi bé nhỏ như thôn Đào Hoa này.



Có người nói nam nhân kia chỉ đang đùa giỡn Giang Đào Nhi thôi, chơi chán thì đi không lời từ biệt.



Nhưng cũng có người nói nam nhân kia đã chết, đủ các loại nguyên nhân, nhưng hắn thật sự đã không trở về.




Giang Đào Nhi sầu não uất ức, hai năm sau đã hương tiêu ngọc vẫn, một năm kia nàng mới hai mươi tuổi, vẫn mỹ mạo như hoa, thậm chí còn thêm chút tha thướt của người phụ nữ trưởng thành, dù người đã đi, nhưng nàng cũng kịp khắc sâu ấn tượng về mình trong lòng nhiều người nơi đây.



Còn lão trưởng thôn đau đớn vì mất ái nữ, bi thương quá độ cũng qua đời, chỉ để lại Du Tiểu Mặc bé nhỏ, cuối cùng được phụ thân của gia gia thu dưỡng, sống chung một nhà với đại bá của mẫu thân.



Quá trình hài kịch, kết thúc bi kịch.



Những người từng nghe tới cố sự này, sẽ thổn thức mãi không thôi.



Tưởng tượng tới năm ấy, nữ thần dưới cây hoa đào.



Lão nhân nhận luôi Du Tiểu Mặc, chỉ nghĩ phụ thân của hắn đã chết, cho nên từ nhỏ Du Tiểu Mặc đã được nghe, phụ thân và mẫu thân của hắn cùng mất, rất nhiều thôn dân của thôn Đào Hoa cũng coi như người nam nhân kia đã chết.



Lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hỏi thăm, bản được nghe nhiều nhất là… Người nam nhân kia đã chết!



Hắn còn định hỏi thăm nữa, nhưng còn cố hỏi thì nhất định sẽ nghe mấy cụ già chửi bới nam nhân nọ ầm ĩ cho em, bởi vì cái chết của Giang Đào Nhi có liên quan rất lớn tới người nọ, mà ấn tượng Giang Đào Nhi để lại trong lòng các cụ đã quá đẹp đẽ.



“Xem ra chỉ có thể đi tìm thái gia gia rồi.” Du Tiểu Mặc nản lòng.



Thực ra câu chuyện vẫn rất đẹp, ngoại trừ người nam nhân kia bỗng mất tích vô cớ, thì khi ở cùng Giang Đào Nhi, người nọ chưa bao giờ làm gì có lỗi với nàng.



Du Tiểu Mặc cảm thấy, một người đàn ông đối xử với vợ mình tốt như vậy, còn tận tâm tận lực chăm sóc nhà vợ, thì tuyệt đối không thể nào vô cớ thẳng tay vứt bỏ vợ mình được, chắc chắn là người này có nỗi khổ gì đó, mà nói không chừng nỗi khổ kia chính là đáp án mà hắn đang tìm.




Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Nên làm như vậy từ trước.”



Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi một cái, hắn sợ bị lộ tẩy nên mới không dám đi, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy thái gia gia bao giờ, nhỡ nhận nhầm thì tiêu đời.



Vì không lãng phí thêm thời gian nữa, hai người lập tức đi tới nhà đại bá của Giang Đào Nhi.



Nhà đại bá rất dễ nhận ra, bởi vì sau khi lão tôn trưởng qua đời, đại bá của Giang Đào Nhi được bổ nhiệm làm trưởng thôn mới.



Đào Hoa Viện cũng dễ thấy, trước viện có hai cây đào với lịch sử mấy trăm năm, hơn nữa toàn bộ thôn Đào Hoa cũng chỉ có duy nhất hai cây đào này nở hoa quanh năm, lúc này không phải là tiết hoa đào, cho nên hai cây đào kia càng thêm bắt mắt.



Du Tiểu Mặc đứng trước Đào Hoa Viện, bắt đầu ảo tưởng xem nên chọn sách lược gì, hoàn toàn không hề phát hiện, Lăng Tiêu đứng bên cạnh đang dùng biểu lộ suy ngẫm để nhìn hắn.



“Tiểu Mặc?”



Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.



Du Tiểu Mặc nghiêng đầu trông qua, chỉ thấy một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang dùng vẻ mặt nghi ngờ để nhìn hắn, nét mặt còn có chút do dự.



Du Tiểu Mặc không biết phản ứng thế nào cho phải, bởi vì hắn không nhận ra người này.



Đại bá của mẫu thân, Giang Thiên chỉ lớn hơn Giang Hải đúng một tuổi, nhưng con cháu của ông đã đầy đàn, cùng với một nhà tàn tụi của Giang Hải, ngay cả Du Tiểu Mặc chính hiệu bây giờ đều đã chết, có thể nói là hai thái cực đối lập.




Ngoại trừ hai người con trai lập nghiệp ở bên ngoài, thì cả nhà đại bá đều sinh sống trong thôn Đào Hoa, nhưng dì đã bớt đi hai người con trai, thì một nhà Giang Thiên cũng hơn mười nhân khẩu, làm sao mà hắn nhận ra được những người này chứ.



Du Tiểu Mặc chỉ có thể lúng túng bỏ qua xưng hô. “Ầy… Là con, con đã trở về.”



Cũng may mà người trung niên kia không so đa, sau khi xác định được Du Tiểu Mặc đã trở về, người nọ lập tức vui vẻ, đi tới giữ chặt tay hắn kéo vào trong Đào Hoa Viện, vừa đi vừa nói: “Từ khi con được phái Thiên Tâm thu làm đệ tử, thái gia gia của con vẫn rất nhớ con, nhìn thấy con trở về, chắc chắn cụ sẽ vui lắm.”



Thái gia gia, cũng là lão nhân đã nhận nuôi Du Tiểu Mặc năm đó, bây giờ hơn tám mươi tuổi.



Đến cái tuổi này mà còn nhớ thương Du Tiểu Mặc, có thể thấy cụ thật tâm yêu thương hắn.



Du Tiểu Mặc cảm thấy, hắn đã thay thế người ta, thì cũng phải có nghĩa vụ đối xử tốt với thân nhân của người ta, nói sao thì người ta cũng đã cho hắn một thân thể. Vì vậy hắn không hề phản kháng, mặc kệ người trung niên nọ kéo hắn vào trong Đào Hoa Viện, đây cũng là một kiểu đối phó.



Lăng Tiêu dùng cảm giác tồn tại hơi yếu để theo vào.



Người còn chưa tiến vào, giọng nói kích động của người trung niên này đã vang lên, “Cha, gia gia, mọi người mau ra đây, xem ai đến thăm này.”



Người đầu tiên chạy ra là một phụ nữ trung niên, hùng hùng hổ hổ, há miệng ra như muốn mắng chửi, kết quả là sau khi nhìn thấy Du Tiểu Mặc, phản ứng giống y hệt người trung niên nọ, mừng rỡ chạy đi báo tin hắn đã về.



Đúng là một gia đình nhiệt tình!



Sau lưng Du Tiểu Mặc đã ướt mồ hôi rồi.



Khi bọn họ bước vào cửa, mọi người đã vội vội vàng vàng chạy tới đại sảnh, cả một đám người dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn Du Tiểu Mặc.



Đại bá của Giang Đào Nhi đỡ một cụ ông đi ra từ phía sau.



Bề ngoài của cụ ông này thoạt nhìn chỉ tầm sáu mươi, nhưng Du Tiểu Mặc dám đoán chắc, người này hẳn là thái gia gia của hắn.



Cụ ông vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc, vẻ kích động còn đậm hơn những người xung quanh, cụ đi tới, hai tay khô gầy nắm chặt tay Du Tiểu Mặc, “Con à, lúc sinh thời, thái gia gia có thể gặp lại con lần nữa, thật là tốt quá.”



Từ khi Du Tiểu Mặc bị mang đi, người của phái Thiên Tâm đã nói cho bọn họ biết, có lẽ sinh thời họ sẽ không còn được gặp lại Du Tiểu Mặc nữa. Bởi vì đối với người tu đạo mà nói, thời gian không phải là thứ quý giá nhất, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Du Tiểu Mặc trở về mới kích động đến vậy.



Du Tiểu Mặc còn hơi ngại ngùng, nhưng tâm trạng của cụ đã lây cho hắn, nhờ hai bàn tay khẽ run rẩy kia, hắn cũng cảm giác được một sự ấm áp thật tâm thật ý. Đây chính là thân tình, thứ mà hắn không thể cảm nhận được nhiều từ người thân trong kiếp trước.



“Thái gia gia, con đã về rồi.”



Bởi vì câu nói này, dòng nước mắt vui mừng của cụ ông bỗng chốc đã chảy xuống.



Đây là cháu trai duy nhất của con trai thứ hai, cũng là đứa trẻ mà cụ tự mình nuôi lớn, mấy năm trước cụ rất tiếc nuối, cũng không muốn để hắn gia nhập vào phái Thiên Tâm. Nhưng cụ không thể cản trở hắn đi tìm cha mình, cụ biết, thực ra hắn vẫn nhớ người nam nhân kia.



“Con ngoan, mau vào đi.” Cụ ông lập tức dẫn hắn vào.