Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 338: Thiếu gia bị bắt




�U GIA BỊ BẮT



Mấy canh giờ sau, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng tiến vào khu vực của phái Thiên Tâm, đi lên chút nữa chính là quảng trường, có điều lúc này, tốc độ phi hành của Lăng Tiêu đột nhiên chậm lại.



Du Tiểu Mặc phát hiện ra sự khác thường của Lăng Tiêu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y: “Làm sao thế?”



Lăng Tiêu hờ hững nheo mắt lại, “Em có phát hiện ra không, hình như bầu không khí của phái Thiên Tâm có sự thay đổi.”



Nghe vậy, Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, vừa muốn phát biểu ý kiến, một tiếng ‘Cốp’ đã vang lên, một bàn tay mềm mại đập trúng đầu hắn…



“Đau quá…” Du Tiểu Mặc chảy nước mặt, ôm chặt nơi vừa bị ăn đòn.



“Ngốc, bầu không khí có thể ngửi ra được sao?” Lăng Tiêu cười mắng.



Du Tiểu Mặc cho y một cái nhìn ai oán, hắn sáng tạo cái mới không được hả!



Trong hai ngày ngắn ngủi từ khi bọn họ rời khỏi, những người khác đã chạy đến phái Thiên Tâm gây sự, địa điểm chính là mảnh quảng trường kia, từ rất xa, hai người đã thấy đôi bên đang giằng co trên quảng trường, một bên đương nhiên là Chu Bằng.



Khi Du Tiểu Mặc nhìn thấy rõ những kẻ gây sự, suýt nữa thì rớt cằm, “Đùa hả, sao mấy người kia lại ở đây?” Rõ ràng là người nên ở Viêm thành, vậy mà lại xuất hiện ở phái Thiên Tâm, đừng bảo là gặp quỷ giữa ban ngày nhé.



Lăng tiêu nhướn mày, “Xem ra bọn chúng theo dõi chúng ta mà tới.”



Du Tiểu Mặc không tin nổi, “Nếu như theo dõi chúng ta, sao anh lại không phát hiện.”



Lăng Tiêu giải thích: “Thời gian truyền tống khác nhau, dù ta có thần thông quảng đại đến đâu, cũng không thể phát hiện bọn chúng đang ở truyền tống trận khác.”



Sau khi bọn họ đi tới phía nam, y cũng không phát hiện ra đằng sau có người theo dõi, cho nên chỉ có khả năng này.



Thực lực của gã trung niên kia không chênh lệch với Đông Thần, không có khả năng y không phát hiện.



Du Tiểu Mặc miễn cưỡng chấp nhận giải thích này, nhưng bởi vậy, trên cơ bản thì có thể xác định, đám người tìm bọn họ ở phái Thiên Tâm lúc trước chính là chúng.



Hai người đến không sớm không muộn, trận chiến trên quảng trường đã tới hồi cao trào, mặc dù bên phái Thiên Tâm có Ngạo Mạn điểu giúp đỡ nhưng vẫn rơi xuống hạ phong, bởi vì thiếu niên kia còn có một con khế ước thú bản mệnh, thực lực là cấp chín, và một người khác là cường giả Hoàng cảnh, đội hình rất mạnh.



Dù Lam Cầu có tu vi cấp mười, nhưng vẫn kém gã trung niên kia một chút, hắn cũng chỉ dựa vào ưu thế của yêu thú mới có thể đánh một trận với gã, nhưng chỉ một lúc sau, tình hình càng ngày càng bất lợi.



Thấy cảnh tượng này, thiếu niên đắc ý cười nói: “Dám đối nghịch với bản thiếu gia, đây chính là kết cục của các ngươi, bây giờ các ngươi có muốn quỳ xuống xin tha cũng vô ích.”



“Thật sao?”



Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.



Sắc mặt thiếu niên lập tức thay đổi, đang muốn né tránh, cái cổ mảnh khảnh kia đã được tô điểm bằng lưỡi dao sắc bén, kề sát vào làn da của gã, lưỡi dao lạnh lẽo như thể sẽ cắt đứt da gã bất cứ lúc nào.



Tiếng cười kia lại vang lên lần nữa, “Ồ? Thiếu gia, sao không chạy đi?”



Mặt mày thiếu niên xanh lét.



Du Tiểu Mặc did dến trước mặt thiếu niên, lộ ra một nụ cười rực rỡ, “Dám đối nghịch với bản thiếu gia, đây chính là kết cục của ngươi, bây giờ ngươi có muốn quỳ xuống xin tha cũng vô ích.”



Thiếu niên hung dữ nhìn hắn chằm chằm.



Du Tiểu Mặc cười cười, việc hắn thích làm nhất chính là dùng mấy câu thế này chọc tức đối phương á, còn không chọc cho ngươi tức điên.




Nói xong, hắn liền cao giọng nói với những người khác: “Đại thúc bên kia, đừng có đánh nữa, nhỡ đâu ta lỡ tay là trên cổ thiếu gia nhà các ngươi sẽ có thêm một dấu máu à nha.”



Nhìn thấy thiếu gia rơi vào tay kẻ địch, gã trung niên lộ ra một chút sơ hở, Lam Cầu thừa cơ mà tấn công, đập cho gã thổ huyết, còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng gã trung niên đã không có ý định đánh với hắn nữa.



“Buông thiếu gia ra!” Thanh niên còn lại tức giận quát Lăng Tiêu đang khống chế thiếu niên.



Du Tiểu Mặc tặng cho người nọ một cái nhìn khinh bỉ, có ngu mới thả nhá.



Lăng Tiêu đột nhiên nói: “A, xin lỗi nha, tay lỡ run một cái rồi.”



Thanh niên thấy cổ thiếu gia nhà mình bị lưỡi dao sắc bén cứa đứt, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, gã sợ tới mức im bặt, không dám làm bất cứ động tác quá khích nào nữa.



Du Tiểu Mặc cười ha hả: “Thế mới đúng chứ, có lời gì thì ngồi xuống rồi nói cho tử tế, gào cái gì mà gái, không biết lá gan của chúng ta rất nhỏ sao?”



Thanh niên suýt thì thổ huyết, đã nhát gan còn đi khống chế thiếu gia nhà bọn chúng.



“Các ngươi muốn thế nào?” Sắc mặt gã trung niên hết sức khó coi, dù là ai thì rơi vào hoàn cảnh mới thắng thế một giây trước, vậy mà chỉ thêm một giây nữa thôi đã rơi vào tay địch, chắc cũng chẳng vui nổi.



Du Tiểu Mặc nói: “Đơn giản lắm, khoanh tay chịu trói.”



Không đợi gã trung niên lên tiếng, thiếu niên đã hung hăng nói: “Nằm mơ.”



Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu dời lưỡi dao đang uy hiếp thiếu niên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên chặt đứt một bàn tay gã, máu đỏ tươi tuôn ra xối xả, làm cho người ta sợ hãi.




Thiếu niên kêu gào thảm thiết.



Du Tiểu Mặc cũng run rẩy, hắn thầm nghĩ định bảo Lăng Tiêu dọa thiếu niên một chút thôi, ai mà ngờ, Lăng Tiêu đã thẳng tay chặt luôn bàn tay của gã.



Tiếng gào thê lương mà hung ác của thiếu niên vang lên, “Thành thúc, giết bọn chúng cho ta, ta muốn bọn chúng phải chết!”



Nói xong, tay kia cũng bị Lăng Tiêu cắt mất, nhưng tốc độ lần này rất chậm, đầu tiên là từ từ chặt từng ngón một, sau đó chém phăng bàn tay, loại phương pháp này làm cơn đau bị nhân lên mấy trăm lần.



Gã trung niên phụng mệnh phải bảo vệ sự an toàn của thiếu niên thật tốt, đương nhiên không thể nào trơ mắt nhìn thiếu gia gặp xui xẻo, cuối cùng đành phải đầu hàng, Lam Cầu thừa cơ đập cho gã một chưởng.



Thiếu niên vẫn còn gào thét, Du Tiểu Mặc phải đưa tay gõ một cái, cuối cùng cũng được yên tĩnh.



Cả trung niên nọ và hai cường giả Hoàng cảnh đều bị Lăng Tiêu phong bế linh lực, sau đó ném vào địa lao.



Vì vậy, cuộc đại chiến dừng lại trong một kết cục như thế đấy.



Chu bằng cứ tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, không ngờ đại sư huynh trở về đúng lúc, nếu không có y, phái Thiên Tâm có thể bị tổn thất nặng nề. Kẻ uy hiếp phái Thiên Tâm đã bị quét sạch, Chu Bằng và Diệp Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.



Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thương lượng, quyết định mang theo bốn kẻ kia, bọn họ không có ý định dừng lại ở đây quá lâu, hơn nữa bọn họ cũng chỉ xin nghỉ được có một tháng.



Hôm sau, trước khi đi Du Tiểu Mặc còn đưa cho Triệu Đạt Chu một bình linh đan, những tin đan này có thể giúp hắn tu luyện và khiến tu vi tăng tiến, còn có cả phần của Tiểu Manh Hổ nữa.



Sau khi cáo biệt với mọi người, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi phái Thiên Tâm, nhưng hai người không vội vã trở về.



Trước khi lên đường tới thành Nam Diệp, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng tiến vào không gian, trong không gian chính là bốn tên tù nhân đã bị phong bế linh lực.




Đến bây giờ, cả đám vẫn chưa hết bàng hoàng.



Gã trung niên dùng vẻ mặt kiêng kỵ nhìn Lăng Tiêu, gã nhìn nhầm rồi sao, nam nhân mang mặt nạ này lại là một cường giả có tu vi cao hơn gã, từ không gian của y cũng có thể nhìn ra.



“Ngày đó ở Lôi Thiên Đài, cũng là ngươi phá vỡ kế hoạch của ta phải không?” Nhớ tới quan hệ giữa hai người này và Triệu Đạt Chu, gã trung niên cũng nhớ ra chuyện này.



“Đúng, chính là ta.” Lăng Tiêu hào phóng thừa nhận.



Thiếu niên đã hối hận, nếu sớm biết phái Thiên Tâm có người lợi hại như vậy, gã sẽ không lỗ mãng đuổi tới, gã cứ cho là, ở vị diện này thì thực lực của Thành thúc đã cao lắm rồi chứ.



Đám người này biết rõ bọn chúng chẳng còn ưu thế gì, liền hỏi: “Đến cùng thì các ngươi muốn thế nào?”



Lăng Tiêu cười một tiếng.



Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm: “Suýt nữa thì quên nói cho các ngươi, ta là Du Tiểu Mặc.”



Bốn người: “…”



Dường như Du Tiểu Mặc không thấy sắc mặt khác người của đám người kia, nói tiếp: “Nghe nói, các ngươi cứ tìm ta mãi, không biết có chuyện gì không?”



Sắc mặt gã trung niên khẽ thay đổi, hình như vừa nghĩ tới chuyện gì.



Du Tiểu Mặc biết đám người này sẽ không ngoan ngoãn khai báo, hắn cũng không vội, dù sao thì vẫn còn thời gian mà.



Lăng Tiêu dứt khoát nói: “Ta hỏi các ngươi đáp, nếu dám nói dối hoặc không trả lời, một câu là một tay, hết tay rồi, thì đến chân.”



Thiếu niên rụt người lại, gã nhớ rất rõ, bộ dạng người nam nhân này thản nhiên cắt đứt bàn tay mình, tuy mất tay chân rồi cũng có thể dùng Sinh Cốt đan để mọc lại, nhưng quá trình rất đau đớn, từ trước đến nay gã luôn sống an nhàn sung sướng, không chịu nổi loại tra tấn này.



Lăng Tiêu đang muốn mở miệng hỏi, Du Tiểu Mặc đột nhiên lóe linh quang, lập tức ngang y lại, “Em có một cách rất tốt, có thể phòng ngừa bọn chúng nói dối.”



Lăng Tiêu nhướn mày, “Cách gì?”



Du Tiểu Mặc nói: “Hai người chúng ta thẩm vấn một tên, nếu như đáp án không khớp, liền chứng minh là chúng nói láo.” Nhìn thì có vẻ thiếu niên và gã trung niên kia biết nhiều.



Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong, khẽ cười: “Ý này không tệ.”



Sau đó, Du Tiểu Mặc liền lôi gã trung niên đến một chỗ khác để thẩm vấn.



Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt thiếu niên, sắc mặt người nọ trắng bệch như tờ giấy vì đã mất máu quá nhiều, “Các ngươi đến từ đâu?”



Thiếu niên nhíu mày, còn tưởng rằng Du Tiểu Mặc sẽ hỏi tại sao lại muốn bắt hắn chứ, “Một vị diện cao cấp.”



Nói cũng như không.



Du Tiểu Mặc lại nói: “Tại sao lại muốn bắt ta?”



Thiếu niên: “…”



Du Tiểu Mặc không biết suy nghĩ của thiếu niên, chỉ coi như gã không muốn trả lời, tiện thể nói: “Ta chưa bao giờ cắt ngón chân người khác, tay nghề rất vụng về, nếu như có khó ở thì tha thứ dùm nha.”



Thiếu niên lập tức nói: “Bởi vì trên người ngươi có bảo bối.”