Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 349: Ngự thú pháp




Thời gian lên đường là vào ngày mai, Phù Dung tiên tử bảo thủ hạ chuẩn bị phòng, bởi vì số lượng có hạn, cho nên hai người ở một gian.



Nhưng điều này chỉ dành cho bọn họ thôi, mấy người như đại trưởng lão và Đoàn Kỳ Thiên đều được ở một phòng riêng riêng, mà bài trí trong phòng cũng không hề đơn giản như bề ngoài.



Phòng của lão đầu không khó tìm, hỏi đại một đệ tử là biết liền.



Chẳng biết là để cho tiện hay có nguyên nhân gì khác mà Phù Dung tiên tử lại an bài phòng của lão đầu ngay bên cạnh phòng nàng.



Mười mấy phút sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tìm được phòng của lão đầu.



Từ rất xa, hai người đã thấy một bóng dáng mỹ lệ đứng bên ngoài phòng, còn ai vào đây ngoài Phù Dung tiên tử, cũng không biết đang gõ cửa phòng ai.



Một lát sau, cửa mở!



Du Tiểu Mặc tập trung nhìn mới phát hiện đó chính là phòng của đại trưởng lão.



Khuôn mặt Hắc Thiên lạnh lùng vô cảm, hình như hai người chỉ nói có hai câu, Phù Dung tiên tử đột nhiên lao vào ***g ngực của Hắc Thiên, đương nhiên là không thành công, ả còn bị đẩy ra hơn mười thước.



Lăng Tiêu vuốt cằm đầy thích thú: “Ta không ngờ, Hắc Thiên là là người đầu tiên bị Phù Dung tiên tử tỏ tình.”



Du Tiểu Mặc câm nín, cơ mà nếu nhìn kỹ thì dung mạo của đạo trưởng lão đúng là rất đẹp mắt, nếu như ông trẻ hơn một chút, tuyệt đối sẽ là một mỹ nam tử, mà mỹ nam tử lạnh lùng rất có mị lực nhé, ít người tránh thoát khỏi mị lực kiểu này lắm, bảo sao Phù Dung tiên tử lại chung tình với đại trưởng lão.



Phù Dung tiên tử sống lâu như vậy, chắc hẳn đã từng được nhìn thấy bộ dạng lúc trẻ của đại trưởng lão.



Đúng lúc này, gian phòng cách vách đột nhiên mở cửa, Đoàn Kỳ Thiên với cái mặt đen thui hằm hằm đi ra khỏi phòng, chẳng nói chẳng rằng đã quát Phù Dung tiên tử, “Nữ nhân thối, muốn phát tình thì đi chỗ khác mà phát.”



Tình tính nóng nảy thế này, tuyệt đối là nhân cách thứ hai, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc có thể khẳng định.



Phù Dung tiên tử không hề buồn, thậm chí còn cười duyên: “Lão già, đảo Kính Hoa là địa bàn của thiếp đấy nhé, việc của bản đảo chủ có liên quan gì tới ông, nếu ông khó chịu, thì bây giờ có thể đi, chắc chắn thiếp sẽ không giữ ông lại đâu.”



Đoàn Kỳ Thiên giận đến xanh mặt.



Du Tiểu Mặc thấy lão đầu rơi vào thế yếu, vội vàng đi tới nói: “Xin sư phụ bớt giận, chúng ta không nên tức giận với một bà già bị vạn người cưỡi, làm thế sẽ hạ thấp tố chất của chúng ta, người không biết còn tưởng chúng ta quen biết với mụ ấy chứ.”



Không chỉ có mình lão đầu là biết bao che khuyết điểm đâu.



Lửa giận của Đoàn Kỳ Thiên lập tức biến mất chỉ trong thoáng chốc, lão ngẫm lại thấy cũng có lý ghê, lập tức đắc ý nói: “Đồ nhi ngoan nói hay lắm, cũng ta không thèm chấp nhặt với nữ nhân bị vạn người cưỡi này.”



Phù Dung tiên tử tức giận tới mức tay cứ run rẩy không ngừng.



Hai người này đúng là thầy trò, bảo sao cùng làm người ta chán ghét như nhau.



“Phù Dung tiên tử, không có việc gì, không tiễn.” Hắc Thiên vẫn im lặng từ đầu tới giờ rốt cục cũng lên tiếng hạ lệnh đuổi khách, nói xong liền trở về phòng, đóng cửa lại trước mặt mọi người.



Phù Dung tiên tử thấy quyến rũ không được lại còn bị hai thầy trò Đoàn Kỳ Thiên nói cho thương tích đầy mình, hung tợn liếc nhìn hai người, giận dữ bỏ đi.



Nàng vừa đi, Đoàn Kỳ Thiên nhìn về phía Du Tiểu Mặc, lập tức trở mặt, “Ngươi đến đây làm gì, tìm vi sư có chuyện gì?”



Du Tiểu Mặc cũng lập tức trở về thái độ thận trọng khi xưa, cười nịnh nọt: “Sư phụ, buổi sáng con thấy hình như ngài không được vui lắm, cho nên tới hỏi ngài một chút, có phải đã xảy ra chuyện không tốt gì không ạ?”



Đoàn Kỳ Thiên không ngờ hắn lại tới vì nguyên nhân này, hừ một tiếng mới nói: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, đừng có hỏi nhiều như vậy.”



“Sư phụ, lần này ngài tới, có phải cũng muốn tranh đoạt nguyên tố chi tâm không?” Cặp mắt của Du Tiểu Mặc cứ nhìn chằm chằm vào mặt lão đầu.



Đoàn Kỳ Thiên nhíu mày, nhưng lại bất ngờ trả lời hắn: “Nói nhảm, đương nhiên là tới vì nguyên tố chi tâm, học viện Đạo Tâm cần có nó, bất kể phải bỏ ra cái giá gì.”



“Vậy ngài thì sao?” Du Tiểu Mặc hỏi.



Lão đầu là một vị đan sư cấp mười, nếu như lão có thể lấy được nguyên tố chi tâm, linh hồn sẽ tăng tiến một bước, nhờ đó mà bước tới cảnh giới cao hơn, không chỉ có thế, thậm chí còn giải quyết được cả di chứng hai nhân cách, hắn chưa hề quên việc này, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn và Lăng Tiêu tới biển Vô Tận.



Lão đầu nhận hắn làm đồ đệ, còn dạy hắn nhiều kiến thức như vậy, nếu như không có lão đầu, bây giờ hắn còn đang mờ mịt tự mò mẫn, càng không thể nào có tu vi như hiện tại, cho nên sau khi hắn rõ tác dụng của nguyên tố chi tâm, hắn đã muốn báo đáp lão đầu.



Đoàn Kỳ Thiên trầm ngâm một lúc lâu: “Học viện cần nguyên tố chi tâm hơn vi sư.”




Ý nói là, lần này lão tới chính là vì giúp học viện lấy được nguyên tố chi tâm, không hề liên quan tới bản thân, nhưng còn có một nguyên nhân khác, chỉ là lão không muốn nói mà thôi.



“Sư phụ…”



“Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi cũng đi đi.” Đoàn Kỳ Thiên không nhịn được phất phất tay, không muốn nhiều lời với hắn nữa, cũng giống như Hắc Thiên, đóng cửa không gặp người.



Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc bị dập mũi, sư phụ, làm ơn đừng dùng chữ “cũng”.



Sau khi hai người trở về phòng, Lăng Tiêu liếc nhìn Du Tiểu Mặc đang ủ rũ, y nói: “Sư phụ em nặng nề nhiều băn khoăn, hẳn là còn có bí mật khác không thể nói.”



Du Tiểu Mặc sững sờ, “Sư phụ còn có băn khoăn gì? Nặng nề gì?”



Lăng Tiêu ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, mới nói: “Đại khái là có liên quan tới vị đại sư huynh Khâu Nhiễm kia của em.”



Nhờ y nhắc mà bây giờ Du Tiểu Mặc mới nhớ ra một việc không hợp lý.



Khâu Nhiễm cũng là một đan sư cấp người, có lẽ thành tựu cũng đã đến đỉnh rồi, nhưng nếu còn muốn tiến một bước, vậy thì chỉ có thể dựa vào nguyên tố chi tâm. Cho nên sau khi nghe đến tin tức về nguyên tố chi tâm, chắn chắn gã sẽ chạy tới, vậy mà đến bây giờ bọn họ đều chưa hề nghe thấy tin tức về gã.



Du Tiểu Mặc không tin Khâu Nhiễm sẽ bỏ qua nguyên tố chi tâm, tuy hắn chỉ gặp Khâu Nhiễm có một lần, nhưng hắn cũng nhìn ra được, Khâu Nhiễm là một người rất có dã tâm.




Có điều, đến bây giờ đã vẫn chưa xuất hiện, rất có thể Khâu Nhiễm đang trốn ở một chỗ nào đó tùy thời ra tay.



“Lăng Tiêu, anh cảm thấy đến cùng thì Khâu Nhiễm đang nghĩ gì?” Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hỏi.



“Mặc kệ gã đang suy nghĩ gì, mục tiêu nhất định là nguyên tố chi tâm.” Lăng Tiêu đứng lên. “Em cũng đừng nghĩ nữa, bây giờ nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát rồi, phải dưỡng tốt tinh thần mới đục nước béo cò được.”



Tối nay, Lăng Tiêu không lôi kéo hắn song tu, Du Tiểu Mặc thỏa mãn ngủ một giấc no đủ, ngày hôm sau hắn dậy rất sớm, rất nhiều người cũng dậy sớm rồi, thậm chí có vài người còn chẳng chợp mắt cả đêm.



Giờ thìn hai khắc, mọi người tập hợp ở quảng trường theo kế hoạch, một đám người đen xì, tiếng nói chuyện tụ lại một chỗ còn ồn ào hơn cả bến cảng của Vô Tận trấn, mãi tới khi nhóm cường giả đến, âm thanh kia mới yên lặng.



Bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù của Huyễn Sa hải, lần này bọn họ không dùng tới Hải Bằng điểu nữa, tất cả đều phải dựa vào bản lãnh của mình để bay qua, cũng có thể nhờ người khác đưa qua, có điều nếu làm thế thì thật mất mặt.



Nhìn cả đám đều dựa vào bản thân hoặc khế ước thú để bay, Du Tiểu Mặc còn định nhờ Lăng Tiêu đưa qua, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng tắt ngóm.



Đan sư khác với tu luyện giả, cần phải nhờ tơií ngoại lực mới có thể bay được, cho nên cách duy nhất hắn có thể nghĩ tới là gọi một thành viên trong đội bóng ra.



Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn: “Gọi Lam Cầu ra.”



“Vì sao lại chọn hắn?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, Lam Cầu quá đặc biệt, lại có quá nhiều người biết đến sự hiện diện của hắn, nếu như bị phát hiện ra thì hắn phải giải thích sao đây?



Lăng Tiêu giải thích: “Em vẫn chưa được học Ngự Thú pháp chính thống, cho nên không biết yêu thú khế ước còn có một công dụng rất quan trọng.”



Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi: “Ngự Thú pháp là gì?”



Lăng Tiêu đáp: “Yêu thú khế ước của đan sư và tu luyện giả có một điểm khác biệt rất lớn, đó chính là tu luyện giả không có sức mạnh linh hồn, không thể làm cho yêu thú biến ảo thành vũ khí hoặc một loại vật phẩm tùy thân nào đó, đây chính là Ngự Thú pháp, tuy đại lục Long Tường cũng có, nhưng không thông dụng như ở vị diện cao cấp.”



Du Tiểu Mặc nghe mà huyết dịch toàn thân sôi sục mãi, chỉ là hắn lại nghĩ ra một vấn đề, lập tức bình tĩnh lại, “Bây giờ có muốn học cũng chẳng kịp nữa đúng không?” Sắp lên đường rồi còn gì.



“Không hề.” Lăng Tiêu nói: “Ngự Thú pháp được chia làm rất nhiều loại, từ đơn giản đến phức tạp, căn cứ vào đồ vật được biến ảo để phán đoán, càng đơn giản thì càng dễ học.”



Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Vậy anh tranh thủ dạy em Ngự Thú pháp về bay lượn đi.”



Lăng Tiêu nói: “Lam Cầu thuộc loài chim, em có thể biến hắn thành đôi cánh của mình, cách này không khó, chỉ có một câu nói, em đưa tai lại gần đây, ta nói cho em nghe.”



※※※



Đúng là chỉ có một câu, nhưng câu này hơi dài, hơn nữa còn cực kì khó đọc, quan trọng nhất là, ngôn ngữ khác biệt, cho nên phải luyện tập thường xuyên mới thuộc được, đã thế còn phải dùng sức mạnh linh hồn để phối hợp, sự thật là không thể kịp giờ.



Đợi tới khi Du Tiểu Mặc vất vả đọc nhẩm mấy lần, đã đến giờ xuất phát.