Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 376: Hành lang không gian




Thứ để kết nối giữa vị diện cao cấp và vị diện trung cấp là một thứ có tên hành lang không gian.



Hành lang không gian và không gian truyền tống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khác nhau rất lớn, sự khác biệt lớn nhất chính là độ nguy hiểm.



Không gian truyền tống là một loại phương pháp truyền tống cố định, lợi dụng năng lượng của không gian để tiến hành truyền tống, độ nguy hiểm thấp, nếu như dùng phần trăm để cân nhắc thì chắc chỉ khoảng 10%.



Mà hành lang không gian thì khác hẳn.



Cũng là cách đi từ vị diện này tới vị diện khác, nhưng dùng cách này phải tạo một đường hành lang nối liền khoảng trống giữa hai vị diện, chỉ là vì các vị diện không cân bằng, làm cho không gian ở giữa hai vị diện không ổn định, cho nên độ nguy hiểm vô cùng cao, lên tới 80%, trừ khi hành lang này được năm cường giả Thần cảnh chung tay tạo thành, ổn định hơn, độ an toàn cũng tăng lên khoảng 50%.



Đám người Vũ Văn Nam, dùng chính 50% mạo hiểm ấy để đi tới vị diện trung cấp.



Cũng phải nói, đám người này khá tốt số, thuộc về 50% may mắn.



Nan đề mà Lăng Tiêu gặp phải chính là hành lang không gian, bọn họ phải có một hành lang riêng nếu muốn đi tới vị diện cao cấp.



Du Tiểu Mặc đưa ra nghi vấn, “Lúc Vũ Văn Nam và gã trung niên kia rời đi, cũng là đi qua đường hành lang không gian hả?”



“Không phải.” Lăng Tiêu giải thích: “Thứ Vũ Văn Nam dùng là không gian phù, không gian phù thượng đẳng có thể truyền tống giữa hai vị diện, tính ổn định và độ an toàn đều cao hơn hành lang không gian, chỉ là không gian phù rất quý hiếm, không chỉ vì cường giả Thánh cảnh mới luyện ra được, mà còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là rất khó luyện, dù làm mười lần cũng chưa chắc đã thành công nổi một lần.”



Nói cách khác, có thể mất cả chì lẫn chài!



“Gã trung niên kia rời đi theo hành lang không gian?” Du Tiểu Mặc hỏi.



“Đúng vậy, có điều lúc gã rời đi hành lang không gian đã bị khóa, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, chắc hành lang dựng ở phía đại lục Long Tường đã biến mất rồi.”



Du Tiểu Mặc tiếc nuối, “Tiếc ghê, vậy thì chúng ta phải tự lập một đường hành lang riêng hả? Nhưng ở đây hình như chỉ có một mình anh là cường giả Thần cảnh, vị viện trưởng Hàn Công kia không có ở đây, nếu không thì có thể nhờ ông ấy góp sức.”



“Không cần lo lắng, một mình ta là được rồi, nhưng cần phải có thời gian.” Lăng Tiêu bĩu môi, “Dựng hành lang không gian rất tốn sức, lại còn tốn thời gian.”



“Không sao, lúc nào dựng xong thì chúng ta sẽ xuất phát.” Tuy rằng Du Tiểu Mặc rất muốn chạy cứu Phong Trì Vân ngay, nhưng hắn cũng biết lúc này không thể vội được.



Hiển nhiên là Ngân Qua cũng biết điểm này, cho nên cả một tháng kế tiếp y không hề tới hối thúc họ.



Muốn tạo một đường hành lang không gian, cần phải có ba vị cường giả Thần cảnh hợp sức, tốn khoảng một đến hai tháng, nhưng Lăng Tiêu chỉ có một mình, có lẽ thời gian sẽ kéo dài gấp đôi, có khi gấp ba.



Trong khoảng thời gian này, phong ba xảy ra ở Viêm thành đã hoàn toàn lắng xuống.



Nhưng học viện Đạo Tâm lại có thêm một phiền phức lớn hơn.



Từ sau khi kết giới bị phá, yêu thú trong thâm sơn thường xuyên đột nhập vào học viện, thỉnh khoảng sẽ phát sinh mấy chuyện kiểu như yêu thú đánh lén học sinh.



Bởi vì kết giới do Hàn Công dựng lên, Hắc Thiên không có năng lực lập lại một kết giới khác giống hệt như vậy, cuối cùng đành phải lùi lại mà cầu việc khác, Hắc Thiên bố trí xung quanh học khu A một kết giới chỉ có thể ngăn cản yêu thú từ cấp tám trở xuống.



Nhưng việc này chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị được tận gốc.



Yêu thú từ cấp tám trở nên vẫn xông vào được, vì thế, học viện đành phải tập hợp các học sinh.




Tuy rằng học khu A nằm trong thâm sơn, nhưng bởi vì vấn đề địa thế, nơi có thể ra vào không nhiều, tộng cộng là tám nơi. Vậy là học viện dùng điểm số làm giải thưởng, mời những học sinh khá mạnh của các khu một và khu hai thay phiên trông coi tám lối ra vào kia, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.



Du Tiểu Mặc có tên trên bảng xếp hạng một trăm cường giả của khu hai, tuy rằng vẫn luôn đứng thứ năm mươi mốt, đáng lẽ với thực lực là đan sư cấp tám của hắn, tuyệt đối có thể leo lên tới tận ba hạng đầu ấy chứ.



Mà học viện cũng không vì hắn có liên quan đến Lăng Tiêu mà loại hắn ra ngoài, hôm nay là phiên của hắn và hai mươi bốn người khác đi canh gác, bởi vì nơi bọn họ trông coi hơi chếch, hiếm lắm mới có yêu thú đột kích, cho nên nhân số canh gác ít hơn những chỗ khác một chút.



Vì phòng ngừa vấn đề lần trước, Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc gọi đám Xà Cầu ra.



Sau khi thân phận của hai người bại lộ, đội bóng không cần phải sống trong không gian nữa rồi, vừa được tự do là nguyên một đám, ngoại trừ Xà Cầu và Lam Cầu khá chín chắn, thì những tên khác, kể cả Tiểu Kê bị Du Tiểu Mặc cấm không được làm ổ trên đầu hắn đều chạy hết…



Du Tiểu Mặc hơi chua xót, nhớ ngày ấy Tiểu Kê dính lấy hắn dính muốn chết luôn, hai cái móng vuốt kia như được mọc cùng với tóc của hắn ấy, mặc kệ hắn kéo thế nào nó cũng không chịu buông ra, rốt cục thì bây giờ cũng được tự do.



“Xà Cầu, Lam Cầu, chỉ có các ngươi là tốt.” Du Tiểu Mặc cảm động nhìn hai người đứng cạnh mình.



Xà Cầu lười biếng liếc nhìn hắn, “Bởi vì đại nhân dặn chúng ta không được rời ngươi một bước, thiếu một cọng tóc cũng hỏi tội chúng ta.”



Lam Cầu gật đầu lia lịa, thực ra hắn cũng muốn được chạy vào thâm sơn như đám Tiểu Hắc, không biết địa bàn của hắn ở sườn núi Bất Chu đã bị yêu thú khác chiếm cứ chưa.



Du Tiểu Mặc xạm mặt, một đám đáng ghét.



Sau khi xuất phát, cả ba đi tới địa điểm tập hợp.



Lúc trước Du Tiểu Mặc có xem qua danh sách rồi, mỗi học sinh đều được phân chia theo thực lực, có điều là danh sách khu hắn đang trông ấy, số cường giả chính thức có tiếng tăm không nhiều hơn ba, hơn nữa đều là những người hắn không quen biết.




Cứ tưởng rằng có cơ hội làm quen bạn mới, không ngờ còn chẳng có một người.



“Các ngươi xem, hắn chính là Du Tiểu Mặc.”



Hắn vừa đến, âm thanh nói chuyện của mọi người im bặt, mãi một lát sau mới nhỏ giọng bàn tán, đại khái là sợ bị hắn nghe thấy nên cứ thì thà thì thầm.



“Có chỗ dựa là khác ngay, còn dẫn theo hai gã hộ vệ.”



“Hâm mộ ghê, nếu như ta cũng gặp được một nam nhân như Lăng Tiêu đại nhân thì tốt biết bao.”



“Xùy có gì mà phải hâm mộ, như cái loại bị…”



Một bạn nam nào đó khó nén nổi đố kỵ, nhưng mà hắn chưa kịp nói hết lời, mọi người đã nhìn về phía hắn, nét mặt khác nhau, đã biết chỗ dựa của Du Tiểu Mặc còn cứng hơn cả núi vàng núi bạc mà còn dám nói xấu ngay trước mặt hắn, có dũng khí đấy!



Chỉ là bạn nam kia bị mọi người nhìn đến nỗi chẳng nói nổi nữa câu sau, cứng cổ lùi vào đám đông, rốt cuộc không thấy lên tiếng nữa.



Du Tiểu Mặc nhận ra bầu không khí chung quanh, ngẩng lên một góc 40 độ, ưu thương nhìn trời.



Xin đừng yêu anh, anh đây chỉ là truyền thuyết!



Nghĩ tới câu nói quen thuộc này, Du Tiểu Mặc không nén nổi vui vẻ, ai ngờ lại có một ngày hắn cũng được dùng tới câu này chớ.




Xà Cầu và Lam Cầu đồng thời nhìn qua chỗ khác.



Ngụ ý: chúng ta không biết tên này, làm ơn đừng nghĩ chúng ta cùng một duộc.



Không lâu lắm, Diệp trưởng lão dẫn đầu đội ngũ này đã tới, Du Tiểu Mặc lập tức trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của Diệp trưởng lão.



Thời gian canh gác rất khô khan, Du Tiểu Mặc buồn chán muốn chết, liền ngồi lại bên cạnh Lam Cầu, sau đó bảo Xà Cầu thay hắn đi canh gác, lười biếng quang minh chính đại thế này làm người khác chẳng biết nói sao cho phải.



Trong lúc hắn luyện đan, một ngày nữa lại lặng yên trôi qua.



Nhìn mặt trời sắp xuống núi, Diệp trưởng lão bảo mọi người chuẩn bị trước, một phút sau sẽ có nhóm khác tới giao ban với họ.



Du Tiểu Mặc thu dọn lô đỉnh trước mặt, phủi mông đứng dậy.



Lại nói tiếp, hắn cảm thấy mình lại phải mua cái lô đỉnh mới rồi, tuy rằng cấp bậc của lô đỉnh mà phó viện trưởng Diêm Pháp cho hắn không thấp, nhưng nếu muốn luyện tập cách làm một lúc nhiều việc thì hắn phải đổi một cái lô đỉnh có dung lượng lớn hơn, nhưng chắc trong thời gian ngắn sẽ không đổi được rồi.



Không lâu sau, quả nhiên đã có người tới giao ban với họ.



Du Tiểu Mặc vẫn không thấy người quen, đành phải rời đi, ngày hôm nay vừa buồn tẻ vừa chán, chẳng có bóng dáng con yêu thú nào, cho dù có, chắc còn chưa kịp đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, đã bị hai vị “bảo tiêu” của hắn đánh bay.



Sau khi ba người về phòng, Tiểu Hắc và Mao Cầu đã trở về, không biết Tiểu Cầu lại dẫn Miêu Cầu và Tiểu Kê chạy đi đâu, vẫn chưa thấy bóng dáng.



Du Tiểu Mặc đi vào phòng gặp Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu đang ngồi tĩnh tâm bên trong, bởi vì dựng hành lang không gian tốn quá nhiều sức lực.



Trong hai tháng này, hắn đã thấy Lăng Tiêu vất vả thế nào.



“Làm sao thế?” Lăng Tiêu vừa mở mắt đã thấy Du Tiểu Mặc đứng đó, dùng vẻ mặt rầu rĩ nhìn mình.



Du Tiểu Mặc lấy ra đám linh đan mới luyện xong hôm nay rồi dúi vào tay y, “Đây là linh đan cấp tám em mới luyện, cho anh hết đó, ăn linh đan xong mới có thể khôi phục nhanh hơn.”



Khóe miệng của Lăng Tiêu cong cong, “Chẳng lẽ em đang lo lắng cho ta?”



Du Tiểu Mặc cười hì hì: “Đúng thế, có phải anh cảm thấy rất vinh hạnh không?”



Lăng Tiêu đột nhiên nâng cằm hắn lên, cười xấu xa: “Vinh hạnh thì chưa, nhưng ta không ngại nếu em dùng cách khác để bù đắp cho ta đâu.”



Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, hai mắt đảo loạn xung quanh, “Thì, em đang chờ anh chứ sao.”



Lăng Tiêu nghiêm túc nói, “Phu nhân, em đang quyến rũ ta.”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn có làm thế hả?



Mặc kệ là có hay không, giữa ban ngày, Lăng Tiêu đã nhẫn nhịn rất lâu sắp lôi Du Tiểu Mặc đã muốn từ chối lại còn ra vẻ mời chào lên giường, chơi đùa cho hắn khỏi cần xuống giường ngày hôm sau luôn. Vì thế, Du Tiểu Mặc oán hận rất lâu, tên kia vẫn còn nhiều tinh lực như vậy, nếu biết từ trước thì còn lâu hắn mới thương xót y nhé.