Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 382: Đấu giá hội




Thành Thiên Hương nằm trên một ốc đảo, khổng lồ như một con quái vật.



Hàng năm nếu có sự kiện gì trọng đại, tất cả các thế lực ở Bắc Động sẽ tụ tập ở thành Thiên Hương, càng lâu về sau, các thế lực ở Bắc Động đều có nhận thức chung này.



Thời gian gần đây, thành Thiên Hương náo nhiệt hơn bình thường nhiều lắm, hai bên đường phố đầy những tiếng rao hàng nhiệt tình, sạp hàng bày đủ thứ hàng hóa rực rỡ muôn màu, vừa nhìn đã hoa mắt, thỉnh thoảng lại có khách nhân dừng chân trước quầy hàng nào đó.



Đoan Mộc Thanh vừa giới thiệu về thành Thiên Hương, vừa dẫn họ tới sản nghiệp dưới cờ gia tộc Đoan Mộc.



Tuy tổng bộ của các thế lực không nằng ở thành Thiên Hương, nhưng nhiều hay ít đều có một vài sản nghiệp, tất cả các thế lực lớn đấu tranh gay gắt đã không còn là bí mật gì.



Nửa canh giờ sau, bọn họ dừng chân trước một tửu lâu.



Tửu lâu là sản nghiệp của gia tộc Đoan Mộc, chưởng quầy cũng nhận ra Đoan Mộc Thanh, nhanh chóng an bài một phòng thượng đẳng trên lầu hai cho họ, còn chuẩn bị luôn một bàn thức ăn ngon.



Đuổi chưởng quầy đi, Đoan Mộc Thanh lại bảo người an bài cho họ ba gian phòng.



“Hai gian là được rồi.” Lăng Tiêu thờ ơ lên tiếng ngắt lời hắn.



Đoan Mộc Thanh hơi sửng sốt, vừa kịp phản ứng liền nói ra: “Ân công không cần lo lắng, trong tửu lâu không thiếu phòng trống, an bài ba gian phòng trống tuyệt đối là chuyện nhỏ.”



Chưởng quầy đứng cạnh gật đầu phụ họa.



Lăng Tiêu trầm mặc liếc nhìn họ.



Đoan Mộc Thanh rùng mình, vội nói: “Vậy hai gian là được rồi.”



Đạo Vân nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng hai người này sẽ ngủ cùng phòng với mình, chỉ hơi bất ngờ, quan hệ giữa họ tốt đến mức ngủ chung phòng luôn.



Đoan Mộc Thanh ra ngoài một lát, lúc trở về liền nói với họ: “Ba vị ân công, ta đã bảo người nói tình huống cho gia phụ, mặc khác, chuyện về không gian truyền tống, ta cũng sẽ nhờ gia phụ nghe ngóng, chắc không bao lâu sẽ có đáp án.”



Ban đầu chuyện dùng không gian truyền tống đâu có phiền toái như vậy, nhưng tình cờ là thế lực nắm giữ không gian truyền tống kia đang tạm thời đóng cửa truyền tống, nếu muốn rời khỏi Bắc Động ngay, chỉ có thể dựa vào quan hệ.



Đạo Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.





“Không phải ngươi nói giải đấu xếp hạng tổ chức vào hai tháng sau thôi, chắc không cần chuẩn bị vội thế chứ, sao thành Thiên Hương lại có vẻ như muốn phát sinh sự kiện náo nhiệt gì thế?” Du Tiểu Mặc vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa thắc mắc.



Lúc trước hắn nhìn thấy vài nhóm người mặc quần áo giống nhau đi trên đường, hình như là hộ vệ thành đang hành quân, thành Thiên Hương nhiều thế lực như vậy, cần gì phải để quân hộ thành tuần tra, quá vô ích.



Đoan Mộc Thanh nói: “Chắc ngươi đang nói đến đấu giá hội tổ chắc vào ba ngày sau, lại nói tiếp các ân công cũng may mắn lắm, cách vài năm thành Thiên Hương lại tổ chức một đấu giá hội quy mô nhất, bên chủ trì không phải là thế lực ở Bắc Động, mà là Thương Minh ở Nam Lục.”



Du Tiểu Mặc hơi động tâm, “Sao Thương Minh này lại chạy tới Bắc Động để tổ chức đấu giá hội.”



Dường như Đoan Mộc Thanh không hề bất ngờ với câu hỏi của hắn, rất tự nhiên giải đáp: “Ân công không biết rồi, thế lực của Thương Minh không chỉ có ở Nam Lục, mà gần như trải rộng khắp đại lục Thông Thiên này, đương nhiên, đây là cách nói khoa trương, nhưng chỉ cần nơi nào có nhiều tài tử, thì nơi có sẽ có bóng dáng của Thương Minh.”



“Thương Minh rất ít khi tổ chức đấu giá hội, mà mỗi lần tổ chức, những món đồ được đấu giá đều là tinh phẩm, lần này Bắc Động phải chờ mãi mới chờ được đấu giá hội của Thương Minh, đương nhiên nhiều người sẽ nghe danh mà đến.”



Đối với đấu giá hội, thái độ của Du Tiểu Mặc rất hướng tới, lập tức mừng rỡ quay qua nhìn Lăng Tiêu, “Chúng ta cũng đi xem được không?”



Lăng Tiêu nhìn thấy ánh mắt sáng lấp ánh của hắn là hiểu ngay, cười nói: “Vậy thì đi xem.”



Đoan Mộc Thân vội nói: “Ân công, thực ra thì không phải ai cũng có thể tới đấu giá hội của Thương Minh đâu, Thương Minh có hạn chế khá nghiêm khắc với khách tham gia.”



Nghe vậy, Du Tiểu Mặc liền thất vọng.



Lăng Tiêu hỏi: “Phải có điều kiện gì mới có thể đi?”



Đoan Mộc Thanh trả lời: “Một tháng trước khi tổ chức đấu giá, Thương Minh sẽ phát một tấm thiệp mời màu đen, chỉ cần nhận được nó là có thể vào cửa, một hắc thiếp có thể cho ba người đi vào.”



“Vậy phải làm sao mới lấy được hắc thiếp.”



“Xin ân công cứ yên tâm, với thực lực của gia tộc Đoan Mộc, muốn lấy hắc thiếp của Thương Minh không phải là chuyện khó, bây giờ ta đi phân phó, hai ngày nữa có thể đưa tới.”



Sau đó, Đoan Mộc Thanh lại nói một vài chuyện về đấu giá hội cho bọn họ nghe, mãi tới khi trời sẩm tối mới rời đi, hắn vừa đi, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu quay về phòng, Đạo Vân cũng ngại đi theo, liền trở về phòng mình.



Đến tận bây giờ hai người mới có thời gian nghỉ ngơi.




Du Tiểu Mặc lập tức nhào vào trên giường, gian phòng Đoan Mộc Thanh an bài cho họ là phòng tốt nhất của tửu lâu, giường rất lớn, dù ba người cùng nằm cũng không thành vấn đề.



Sau khi lăn hai vòng, Du Tiểu Mặc tựa vào giường nhìn Lăng Tiêu.



“Sao anh lại để cho Đạo Vân đi theo chúng ta?”



Lăng Tiêu cởi cẩm bào mặc ngoài, tiện tay treo lên bình phong bên cạnh, đi đến bên giường ngồi xuống rồi mới lên tiếng: “Em biết ngoại trừ việc trộm đồ, thì đạo tặc còn lợi hại ở phương diện nào nữa không?”



Du Tiểu Mặc vuốt cằm làm ra vẻ suy tư, “Chẳng lẽ là thân thủ.”



Lăng Tiêu lắc đầu, “Không phải thân thủ, mà là tin tức, sư phụ của Đạo Vân muốn tìm những món bảo bối hiếm thấy, nhất định phải đi nghe ngóng tin tức khắp nơi, chắc hẳn nghe được không ít tin tức mà người khác không biết.”



“Ồ.” Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không, đột nhiên kịp phản ứng, “Anh định nghe ngóng tin tức từ chỗ sư phụ của hắn hả?”



Ngoài dự liệu, Lăng Tiêu phủ nhận, “Đạo Thần kia sao có thể ngu như Đạo Vân, muốn nghe ngóng tin tức từ miệng lão ta còn khó hơn lên trời, nhưng chúng ta không thể hỏi, Đạo Vân thì có.”



Du Tiểu Mặc lập tức tỉnh ngộ, hóa ra là Lăng Tiêu muốn ra tay từ Đạo Vân, bảo sao…



“Vậy anh muốn nghe được tin tức gì?”



“Còn nhớ nguyên tố chi tâm Mộc chúng ta lấy được ở biển Vô Tận không?” Lăng Tiêu nói.




“Đương nhiên là nhớ rõ, anh nói nguyên tố chi tâm còn có cách dùng khác, cho nên mới giữ lại.” Du Tiểu Mặc lập tức trả bài.



“Nguyên tố chi tâm được phân chia theo ngũ hành, thứ tự là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trong trí nhớ truyền thừa của viễn cổ Yêu Hoàng, chỉ cần tập trung đủ nguyên tố ngũ hành, rồi mượn năng lượng của chúng, có thể phá vỡ xiềng xích mà đột phá khỏi Thánh cảnh, chỉ là…” Lăng Tiêu muốn nói lại thôi.”



“Chỉ là sao?”



“Trong trí nhớ truyền thừa, chưa có tiền bối viễn cổ Yêu Hoàng nào tập trung đủ nguyên tố ngũ hành, cho nên đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi, ta cũng không biết có thể tìm được bốn nguyên tố Kim Thủy Hỏa Thổ còn lại kia.” Tuy nói thế nhưng Lăng Tiêu vẫn muốn thử, cho nên mới giữ viên nguyên tố chi tâm này lại.



“Thế thì cứ từ từ tìm, dù sao chúng ta còn có thời gian, đến lúc đó em có thể thăm dò Đạo Vân giúp anh.” Du Tiểu Mặc đứng lên ôm chầm lấy cánh tay lăng Tiêu.




Lăng Tiêu đột nhiên nhìn hắn một cái, y nói: “Thôi để ta tự làm cũng được.”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn dám cam đoan Lăng Tiêu đang khinh bỉ trí thông minh của hắn này, mặc dù đã hàm súc hơn trước nhiều, liệu hắn có nên cảm thấy may mắn không nhỉ?



“Đúng rồi, không phải Thương Minh là thế lực chuyên buôn bán tin tức sao? Không thể mua tin tức từ họ hả? Nếu Thương Minh thật sự lợi hại như Đoan Mộc Thanh nói, có lẽ họ cũng có tin tức về vấn đề này.” Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ ra.



“Vô ích thôi.” Lăng Tiêu nói, “Có lẽ Thương Minh biết, nhưng tin tức quan trọng thế này, bọn hắn không bán cho người khác dễ dàng thế đâu, nhưng có thể nghe ngóng chuyện của gia tộc Xích Huyết từ chỗ này.”



“Còn có Ngân Qua nữa, không biết bây giờ hắn và Triễn Vũ Hiên đang ở đâu, liệu có ở Bắc Động không?” Du Tiểu Mặc lo lắng sẽ bỏ lỡ họ.



Lăng Tiêu nói: “Không biết, khoảng không gian yếu nhất ở đại lục Thông Thiên chính là Bắc Động, cho nên lúc dựng hàng lang không gian, nhiều người đều vô thức lựa chọn Bắc Động, mặc dù lối ra hơi trệch một chút, nhưng chắc chắn bây giờ bọn họ vẫn ở nơi nào đó trong Bắc Động, sớm muộn gì cũng gặp được thôi.”



Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát là hiểu.



Lúc trước hắn còn cảm thấy rất kỳ lạ.



Sao Đạo Vân lại xuất hiện trong hành lang không gian của bọn họ, hoá ra là mọi người đều chọn Bắc Động làm lối ra.



“Được rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài xem một chút.” Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc nằm xuống, việc bọn họ cần làm quá nhiều, dù có cố gắng cũng không thể hoàn thành ngay được.



Buổi tối này, Lăng Tiêu không giày vò Du Tiểu Mặc nữa, rất hiếm thấy.



Hai người ngủ một giấc thẳng tới bình minh, tiếng chân “rầm rầm rầm” phát ra từ hành lang cứ vang lên không ngừng, một lát sau, tiếng Đạo Vân truyền từ ngoài cửa vào, giọng rất lớn.



“Du huynh đệ, ngươi đã dậy chưa thế?”



Du Tiểu Mặc lập tức tỉnh ngủ, chất lượng giấc ngủ tối qua rất tốt, tuy rằng bị đánh thức sớm, nhưng tinh lực rất dồi dào.



Đạo Vân đã chiếm một vị trí tốt dưới dầu, lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi xuống, hắn đã ngồi sẵn dưới đó, bàn ngay gần cửa sổ, có thể nhìn thấy người qua lại ngoài phố, cũng có thể thấy rõ những người đi vào từ ngoài cửa.



Ước chừng nửa canh giờ sau, Đoan Mộc Thanh cũng dẫn theo một người tới.