Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 398: Vấn đề lớn trong cuộc đời




Sau khi Hồ Ân chết, Lăng Tiêu hấp thu trí nhớ của hắn.



Lăng Tiêu có thể hấp thu trí nhớ của đối phương dù người kia chết hay còn sống, nhưng vẫn có sự khác biệt.



Nếu hấp thu khi còn sống, trí nhớ của người nọ sẽ sinh ra một cảm xúc chống cự theo bản năng, rất khó tiêu hóa, lại còn tốn thời gian, mà người chết rồi, ý thức tiêu tán, chỉ cần người chết không lâu hơn một ngày, trí nhớ vẫn còn lại trong đầu, như một món đồ vô chủ, rất dễ hấp thu.



Đây không phải là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu làm như vậy.



Nhưng lần nào nhìn cảnh tượng này cũng làm hắn chấn động, cứ có cảm giác như Lăng Tiêu đang ăn người kia vậy á.



Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Tiêu đã tiêu hóa hết trí nhớ của Hồ Ân, cũng tìm được đáp án mà họ muốn, lúc này y mới lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu.



Sau khi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu thả một mồi lửa, còn hai người họ nhẹ nhõm rời đi.



Một phút trôi qua, thế lửa lan tràn, phía tây phủ thành chủ chìm trong biển lửa, lửa rất lớn, thậm chí còn có dấu hiệu lan tới nơi khác, dù có cố dập thế nào cũng không tắt, cả phủ thành chủ lâm vào trong khủng hoảng, thỉnh thoảng lại có tiếng gào rú truyền đến từ bên trong.



Sáng ngày hôm sau, chuyện phủ thành chủ bị hỏa hoạn đã đồn ầm khắp phố.



Nghe nói mãi tới buổi sáng mới có thể dập tắt, nhưng phủ thành chủ đã bị đốt trụi hơn ngân nửa rồi.



Bởi vì phát hiện sớm, cho nên không có nhiều thương vong, chỉ là trong mấy người đã chết còn có Hồ Ân không ai bì nổi và một cường giả Đế cảnh, đối với việc này, vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết nổi giận đùng đùng, tỏ vẻ nhất định phải bắt được hung thủ, cơ mà, có bắt được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.



Buổi chiều, tin tức khi nào lối vào địa cung xuất hiện đã được lan truyền nhanh chóng.







Trong phủ thành chủ, khắp nơi đều bị bầu không khí căng thẳng bao phủ, nhất là chỗ đại sảnh chưa bị ngọn lửa tàn phá, toàn bộ người của gia tộc Xích Huyết đều tập trung ở đó, chỉ là sắc mặt ai nấy đều rất tệ.



Du Minh, cũng là vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết kia, lão nhìn nam tử ngồi ở chủ vị cao nhất, “Thanh Sơn, ngươi thấy chuyện này thế nào?”



Thanh Sơn trong lời của Du Minh chính là con trai thứ ba của gia chủ gia tộc Xích Huyết đương nhiệm, tướng mạo tuấn mỹ, thiên phú cũng là số một số hai trong tộc, địa vị cao hơn cả Du Minh, ở đây hắn là người có quyền lên tiếng nhất, nhiều lúc thậm chí Du Minh cũng phải nghe lệnh hắn.



Du Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Người lẻn vào phủ thành chủ tối qua, nhất định có tu vi cao hơn Lỗ bá, nếu không sao có thể âm thầm giết chết Lỗ bá như vậy, còn Hồ Ân, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hắn sao?”



“Chúng ta đã tìm lần lượt cả trong lẫn ngoài, xác thực không có bóng dáng của Hồ thiếu gia, chúng ta nghi, rất có thể hắn cũng bị sát hại rồi.” Thủ hạ của Hồ Ân cung kính nói.



Du Thanh Sơn gõ gõ mặt bàn: “Người nọ giết chết Lỗ bá, lại bắt Hồ Ân, chẳng lẽ có cừu oán với Hồ Ân?” Bởi vì bọn họ không tìm thấy thi thể của Hồ Ân, cho nên nhất trí nhận định rằng Hồ Ân đã bị bắt đi rồi.



“Ngũ thiếu gia, nếu như đối phương thật sự có cừu oán với Hồ thiếu gia, ta biết hai người có hiềm nghi lớn nhất.” Hồ Khang Ninh vừa chữa khỏi vết thương lập tức đứng dậy, lúc nói tới hai người kia, trong mắt gã lộ ra một tia oán độc.



Du Thanh Sơn hờ hững nhìn gã: “Ngươi muốn nói tới chuyện xảy ra ở khách sạn?”



Vài ngày trước khi tới thành Lục Nguyệt, hắn đã được nghe nói tới chuyện này.




Hồ Khang Ninh bị hắn nhìn đến mức căng thẳng, chắp tay nói: “Vâng! Một trong hai kẻ đó có thực lực cao hơn Hồ Ân, lúc ấy Hồ thiếu gia không thể đánh lại, cho nên ta cho rằng, rất có thể thực lực của kẻ nọ còn cao hơn cả Lỗ bá.”



Đúng lúc này, một gã hộ vệ chạy vào.



Hộ vệ chắp tay nói: “Thiếu gia, công tác tìm kiếm có tiến triển, chúng ta tìm được tùy thân không gian giới chỉ của Hồ Ân thiếu gia ở trong phế tích, bên dưới nhẫn còn có một đống quần áo màu đen xám, rất có thể là quần áo của Hồ Ân thiếu gia.”



“Chẳng lẽ sỡ dĩ Hồ Ân biến mất, thật ra là bị đại hỏa đốt thành tro?”



Du Thanh Sơn nhíu mày lại, không gian giới chỉ là một món đồ cao cấp hơn túi trữ vật, với thân phận của Hồ Ân, có một cái cũng là chuyện bình thường, nếu như hắn bị bắt đi rồi, sao có thể bỏ lại mỗi không gian giới chỉ, còn cả đống đồ đen xám này nữa, giải thích như vậy, việc Hồ Ân biến mất cũng hợp lý rồi.



RẦM——



Du Minh nện mạnh xuống bàn, rít lên: “Giỏi lắm, còn dám hạ sát cả người thừa kế của Ngọc Tiên Thành, xem ra mấy năm nay gia tộc Xích Huyết không có động tác gì, làm mọi người lầm tưởng chúng ta là mèo bệnh, không giết chết kẻ kia, uy nghiêm của gia tộc Xích Huyết còn để ở đâu!”



Nét mặt của Du Thanh Sơn rất sâu xa khó hiểu.



“Nhất định kẻ kia sẽ xuất hiện vào ngày mai, đến lúc đó nhìn xem ai đáng nghi nhất.”



Hồ Khang Ninh xiết chặt nắm đấm, mặc kệ hai kẻ kia có phải là hung thủ hay không, chắc chắn gã sẽ không bỏ qua cho chúng.







Hôm sau, lúc thời cơ vẫn chưa tới.



Khắp góc tây nam của sơn mạch Lục Nguyệt đã đầy bóng người.



Tất cả các cường giả đều tới nơi này, người đông đúc chen chúc thành một đống, sơn mạch hoang vu quanh năm bỗng tràn đầy nhân khí.



Lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, mọi người đang líu ríu thảo luận.



Lúc này, khoảng cách tới khi cửa vào địa cung xuất hiện chỉ còn lại nửa canh giờ nữa.



“Nhiều cường giả quá đi!” Du Tiểu Mặc hưng phấn nói, tuy tin tức được thả ra khá muộn, nhưng trong sơn mạch Lục Nguyệt có rất nhiều cường giả tán tu ẩn giấu, muốn tới chỉ là chuyện trong giây lát, bởi như vậy, đâu đâu cũng có người thực lực cao hơn Lỗ bá, đâu đâu cũng có kẻ đáng ngờ.



“Không nên khinh thường.” Lăng Tiêu nói.



“Em biết rồi, ầy, chỗ đó chính là lối vào sao?” Du Tiểu Mặc tò mò chỉ về nơi địa thế hiểm trở phía trước.



Đoạn sơn mạch phía trước còn một chỗ nứt rất to, rộng khoảng hai trăm mét, cũng là đoạn cốc đã được tương truyền mấy hôm nay, nghe nói rất lâu trước đây có hai cường giả đánh nhau ở chỗ này, khe núi nguy hiểm kia chính là một trong những kiệt tác của họ.



Bởi vì lực phá hoại của họ quá mạnh, trong đoạn cốc có một vùng không gian bị xé nứt, trải qua năm tháng lắng đọng, mảnh đoạn cốc này đã thành hiểm địa nổi danh ở sơn mạch Lục Nguyệt, khắp nơi trong đoạn cốc đều là gió lớn sắc bén như lưỡi giao, trong ngọn gió còn mang theo vài tia năng lượng không gian, có thể nhẹ nhàng giá vỡ phòng ngự của cường giả Tiên cảnh, cho nên chỉ có cường giả Hoàng cảnh trở nên mới vào được.



“Người của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã đến!”




Đang nói dở, đám đông trước mặt đã xôn xao.



Du Tiểu Mặc đưa mắt theo hướng bọn họ đang nhìn, trên bầu tới có mười ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, từ xa tới gần, chỉ loáng cái đã xuất hiện trước mặt họ, rơi vào khoảng đất trống không ai dám đến gần.



Ngoại trừ Thành Đông Thành và Hồ Khang Ninh thì còn lại toàn là người lạ mặt.



Du Tiểu Mặc cứ tưởng rằng Hồ Phong và Đường Hạo đã gặp ở Bắc Động cũng sẽ xuất hiện chứ, nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện ra bóng dáng hai người nọ, đến đây hắn mới xác định bọn chúng thật sự không tới.



Hắn cũng không biết, cả vì Hồ Phong và Đường Hạo không hoàn thành nhiệm vụ Thiên Công Đỉnh, nên đang bị cấm túc.



Sau khi đám người kia tới, Thanh Quy của Hùng Tiếu cũng xuất hiện, Thanh Quy khổng lồ nhanh chóng che khuất cả khoảng trời bao la, trên mặt đất đều trở nên tăm tối, Thanh Quy tìm một mảnh đất trống rồi mới đáp xuống.



Hùng Tiếu và Kiều Vô Song đồng thời nhảy xuống từ trên mai của Thanh Quy, không biết có phải tình cờ hay không mà đáp lại đúng chỗ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng không xa, hai người đã sớm nhìn thấy bọn họ.



“Lăng Mặc, Du Tiểu Hắc huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.”



Hùng Tiếu sải bước đi tới, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng lộ ra vẻ vui mừng.



Du Tiểu Mặc lại tiếp tục bị cái câu “Du Tiểu Hắc huynh đệ” làm cho lúng túng, sớm biết như vậy thì không nên để Lăng Tiêu cướp lời, kết quả biến thành Du Tiểu Hắc gì đó, còn y thì hay rồi, lại dùng một chữ trong tên hắn, Lăng Mặc Lăng Mặc, nghe rất êm tai á.



Lăng Tiêu thờ ơ đáp lại: “Vừa tới mà thôi.”



Kiều Vô Song thấy mặt Du Tiểu Mặc đang nhăn lại thành một nhúm, giọng nói mang theo chút quan tâm hỏi: “Du huynh đệ, ngươi làm sao thế?”



Du Tiểu Mặc bị cái câu “Du huynh đệ” này an ủi, dễ nghe hơn Du Tiểu Hắc quá nhiều, vui vẻ cười nói: “Không sao đâu, ta chỉ đang tự hỏi một vấn đề liên quan tới cuộc đời ta ấy mà.”



Kiều Vô Song châm chước hỏi: “Xin hỏi vấn đề gì mà liên quan tới cuộc đời?”



Du Tiểu Mặc khẽ thở dài: “Ta họ Du, người của bổn gia trong gia tộc Xích Huyết cũng họ Du, ngươi nói ta có phải là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của họ không nhỉ?”



“Ây…” Kiều Vô Song ngơ ngác.



“Thời buổi này loại người gì cũng có, chó mèo đâu ra cũng dám giả mạo người của gia tộc Xích Huyết, không biết nhìn lại thân phận mình đi, chỉ ngươi mà cũng dám!”



Một tiếng cười lạnh mỉa mai bỗng vang lên, giọng điệu thì ác ý mà còn cố lớn tiếng, công kích ác động chĩa thẳng vào Du Tiểu Mặc.



Mọi người nhìn theo hướng tiếng cười phát ra, là “người quen”, chính là cái gã Hồ Khang Ninh đã bị Lăng Tiêu đá bay ấy.



Bên cạnh Hồ Khang Ninh còn có Du Thanh Sơn và Du Minh, biểu lộ khó lường, không nhìn ra liệu hai người này có ý kiến gì với câu nói vừa rồi của Du Tiểu Mặc hay không, nhưng bọn họ không lên tiếng nhắc nhở Hồ Khang Ninh, hiển nhiên là tán thành gã.



Du Tiểu Mặc liếc nhìn bọn họ, sau đó thu ánh mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói với Kiều Vô Song: “Ngươi nói liệu ta có nên đổi họ không, nhỡ đâu người khác lại nghĩ ta liên quan tới đám người chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người kia, chẳng phải ta đây sẽ bị thua thiệt sao!”



Kiều Vô Song chỉ có thể cười gượng.