Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 406: Vầng sáng của nhân vật chính




Câu nói của Kiều Vô Song xoa dịu bầu không khí căng thẳng phần nào.



Hoàng Phủ Nhận nghe ra được hắn có hàm ý khác, cộng với sự hiểu biết về Kiều Vô Song, liền hoãn nộ khí, hỏi, “Vô Song, lời này của ngươi có ý gì?”



Kiều Vô Song nói: “Những gì con mới nói chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng khả năng có thể kết luận vô cùng thấp, không tới 1%, có lẽ đã có người biết về cấu tạo của cung điện dưới mặt đất này, nếu không thì sao Thương Minh lại không nhận được tin tức.”



“Theo ý Kiều huynh thì là vì sao?” Hùng Tiếu hỏi.



“Hẳn là có liên quan tới Thôn Kim thú.” Kiều Vô Song chớp mắt, “Mọi người ngẫm lại xem, từ lúc chúng ta đuổi theo Thôn Kim thú đến bây giờ, có ai từng nhìn thấy Thôn Kim thú chưa? Dù bản lãnh của nó có cao đến mức nào, có quen thuộc đường lối trong địa cung này ra sao, cũng không thể tránh thoát hoàn toàn khỏi sự truy đuổi của chúng ta, trừ khi nó đã rơi vào tay người khác.”



Kiều Vô Song vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.



Sắc mặt Du Minh âm u khó đoán, lão nhớ ra lúc trước đã đuổi theo Thôn Kim thú tới một mỏ quặng, rồi nhớ tới thi thể đã phát hiện trong sơn động, rõ ràng là kẻ đuổi theo Thôn Kim thú, nếu thật là như vậy, có lẽ Thôn Kim thú thật sự rơi vào tay người đã giết chết thi thể kia.



Hiển nhiên, Du Thanh Sơn cũng có cùng suy nghĩ với lão, sắc mặt rất tệ.



Kiều Vô Song chú ý tới nét mặt của hai người nhưng lại tỉnh bơ nói tiếp: “Cho nên căn cứ phỏng đoán của ta, có hai khả năng, một là Thôn Kim thú đã bị người khác thu phục, nó dẫn người nọ tới nơi này lấy nguyên tố chi tâm; hai là Thôn Kim thú tự mình đi lấy đồ, nhưng khả năng này không cao hơn 5%, bởi vì nếu nó đã muốn lấy, sao có thể đợi đến tận lúc này, cho nên khả năng đầu tiên là lớn nhất.”



Hùng Tiếu phụ họa: “Kiều huynh phân tích rất có lý, vậy thì ta phải thừa dịp trước khi kẻ kia rời khỏi địa cung để tìm ra hắn, bằng không đợi hắn đi khỏi nơi này, trời cao mặc chim bay, muốn tìm sẽ rất khó.”



Kiều Vô Song cười gật đầu.



Hoàng Phủ Lập tán thành với ý kiến của Kiều Vô Song, nhưng vừa nhìn thấy Du Minh, ông lại hừ lạnh một tiếng.



Kiều Vô Song biết rõ Hoàng Phủ Lập vẫn còn khó chịu vì chuyện vừa rồi, ánh mắt chuyển về phía Du Minh, cười nhạt: “Hoàng Phủ trưởng lão, đừng tức giận, con chắc hiện tại Du lão sẽ không còn nghĩ thế nữa đâu, có khi bọn họ còn biết ai đã thu phục được Thôn Kim thú cũng khó mà nói.”



Câu nói của hắn lập tức kéo sự chú ý của mọi người lên đầu Du Minh.



Hoàng Phủ Lập liền hỏi: “Vô Song, ngươi nói bọn hắn biết rõ tình hình của Thôn Kim thú là có ý gì?”



Kiều Vô Song cười nói: “Vừa nãy khi con nói Thôn Kim thú có khả năng rơi vào tay người khác, sắc mặt của Du lão thay đổi rất rõ ràng, như thể vừa nghĩ tới điều gì vậy, cho nên con mới nghĩ là ông ta biết.”



Bây giờ thì Du Minh có muốn phủ nhận cũng không được rồi, bởi vì Kiều Vô Song nói có lý có cứ, nếu như lão phủ nhận, ngược lại còn khiến người khác cho rằng gia tộc Xích Huyết cấu kết với người nọ để trộm nguyên tố chi tâm.





Du Thanh Sơn khẽ nheo mặt, tên Kiều Vô Song này quả là lợi hại.



Không còn đường lui, Du Minh đành phải nói về chuyện ở sơn động cho bọn họ nghe, nhưng chính lão cũng không biết ai là kẻ đã thu phục được Thôn Kim thú, câu chuyện của lão chỉ có thể chứng minh suy đoán của Kiều Vô Song là đúng.



Hoàng Phủ Lập trào phúng: “Du Minh, bây giờ ta cũng có thể nói, không chừng ngươi quen biết người kia, sau đó đạt thành hiệp nghị hợp tác với hắn, cho nên cố ý lừa gạt nói cho chúng ta rằng ngươi không hề biết người nọ, để hắn ôm đồ rời khỏi địa cung, đúng chứ?”



“Hoàng Phủ Lập!” Nét mặt Du Minh có chút vặn vẹo, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Lập.



Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo nè, báo ứng rơi trúng người mình!




Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn nhưng không thể phản bác lại một câu của Du Minh, Hoàng Phủ Lập liền cảm thấy thư thái.



Lần này Kiều Vô Song không hề can ngăn Hoàng Phủ Lập, đợi ông nói xong mới lên tiếng: “Hoàng Phủ trưởng lão, Hùng lão ca, chúng ta mau mau đuổi theo thôi.”



Hoàng Phủ Lập và Hùng Tiếu đều gật đầu.



Bọn họ vừa đi, người của Đan Sư Công Hội và gia tộc Xích Huyết cũng thấy không còn gì để ở lại chỗ này nữa, lập tức đi theo họ rời khỏi phế tích này.



Hiện tại, là Kiều Vô Song dẫn đường.



Tuy bọn họ không lợi hại được như Lăng Tiêu, chỉ trong chốc lát đã đoán được cấu tạo của địa cung, nhưng đến bây giờ, nhiều ít cũng đã đoán được, có lẽ ở đây còn tồn tại Hoàng Thổ Chi Nhãn.



Lúc này Kiều Vô Song ngẫu nhiên phát hiện, ngoại trừ nguyên tố Kim, thì trong địa cung này còn tồn tại cả nguyên tố Thổ, chỉ là mục tiêu của họ đều chú trọng vào hướng bắc, cho nên mới không phát hiện ở hướng ngược lại, là một nơi tràn ngập nguyên tố Thổ.



Về phần tại sao lại dẫn theo cả những người khác, hắn đã phát hiện, chắc chắn những người khác cũng nhận ra.



“Đúng rồi, còn có một việc phải nhắc nhở mọi người.” Kiều Vô Song đột nhiên quay đầu lại, “Tuy trước mắt chúng ta cho rằng một cá nhân đã thu phục được Thôn Kim thú, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, rất có thể đối phương không chỉ có một mình, theo suy đoán của ta, chắc có lẽ không hơn bốn người.”



Hùng Tiếu hỏi: “Ngươi muốn nói tới giếng cổ?”



Kiều Vô Song gật đầu, “Đúng vậy, đường kính của giếng cổ chỉ rộng có hai mét, chứa được tối đa là bốn người, nhiều hơn sẽ rất khó hoạt động, nếu như đám người này nhiều hơn bốn, sẽ phải có người ở lại phía trên, nhưng chúng ta không hề thấy ai, chứng tỏ tất cả bọn họ đều ở dưới đáy giếng.”




“Không hổ là Vô Song công tử, quả nhiên thông minh!”



Lúc này, Du Thanh Sơn phía sau đột nhiên phát ra âm thanh quái gở, nghe sao cũng không thấy giống khen ngợi, mà giống như đang ghen tỵ hơn.



Kiều Vô Song cười nhạt nhòa: “Du công tử quá khen, những việc này rất nhiều người đều chỉ cần nghĩ là nhận ra, tại hạ chỉ đang nói cho người của Ngự Thú Công Hội chúng ta nghe mà thôi.”



Du Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng.







Bên kia, sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lại rơi vào đường trượt lần nữa, cái cảm giác tuột xuống nhanh chóng này lại tới, lần này còn lâu hơn cả lần đầu tiên, cũng may mà đã có kinh nghiệm, Du Tiểu Mặc không còn kinh hoảng như trước nữa.



Không biết qua bao lâu sau, Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện hai tay Lăng Tiêu đang sờ tới sờ lui trên người hắn, không khỏi thẹn quá hóa giận đập cái tay xấu tính kia xuống, đã đến lúc này rồi mà còn… “Anh làm gì thế?”



Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Ngốc, đá truyền âm trên người em có phản ứng.”



Du Tiểu Mặc lúng túng, cái cảm giác có một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu này là gì thế? Nhưng cái câu ngốc này này, thật lâu rồi không nghe à nha.



Du Tiểu Mặc vội vàng lôi đá truyền âm ra, quả nhiên đang tỏa sáng, xem ra đám Xà Cầu có tin tức rồi.




Đang lúc bọn hắn chuẩn bị đối thoại với Xà Cầu, “Bụp” một tiếng, đá truyền âm phát ra âm thanh “Cạch cạch cạch” đầy vui sướng, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả bọn họ để rớt xuống.



Du Tiểu Mặc: “…”



Tiểu Cầu che mặt, biểu lộ như thể không đành lòng nhìn thẳng.



Thôn Kim thú học theo Tiểu Cầu, dùng cái móng vuốt thịt thịt của nó che mặt.



Lăng Tiêu im lặng vài giây, “Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!”



Du Tiểu Mặc buồn rười rượi, tự biết đuối lý, không dám phản bác. Nhưng hắn đâu có ngờ sự việc sẽ thành như vậy, bởi vì kich động quá mức, cộng với việc bọn họ đang trượt xuống với tốc độ rất nhanh, còn có cả lực cản của gió nữa, kết quả là đá truyền âm liền rơi ra khỏi tay hắn.




Cũng may, đá truyền âm chỉ đi nhanh hơn bọn họ có đúng một bước mà thôi, đợi tới khi họ trượt tới cuối là lấy được rồi, hy vọng thế!



Gần nửa giờ, lúc bọn hắn còn cho rằng đường trượt này dài vô tận, phía trước đột nhiên vang lên tiếng hòn đá di động, bọn hắn đã nghe thấy âm thanh này rất nhiều làn, cho nên quen thuộc lắm.



Nhưng phía trước vẫn đen kịt một màu.



Thời điểm Du Tiểu Mặc còn đang phiền muộn nghĩ chẳng lẽ lối ra vẫn còn rất dài, Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt lấy eo hắn, hai chân mở rộng ra chống vào hai bên đường trượt, đế giày kịch liệt ma sách vời vách đường trượt, phát ra tiếng vang rất lớn, cũng không lâu lắm, hai người đã bị ném ra ngoài, lại lên một thứ gì đó rất mềm.



Lăng Tiêu ôm hắn thuận thế lăn qua bên hai vòng, tiếp theo lại nghe được âm thanh có vật nặng rơi xuống.



Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn sang, là Tiểu Cầu, nó đang nằm đúng nơi mà hắn và Lăng Tiêu mới rớt xuống, Thôn Kim thú cũng đang nằm chổng vó trên người nó, mà cái biểu lộ kia rõ ràng là đang hưởng thụ dữ lắm.



Nhờ ánh sáng màu lam nhàn nhàn tỏa ra từ người Thôn Kim thú, rốt cục thì bọn họ cũng thấy rõ nơi mình đang đứng.



“Ây…”



Trong nháy mắt Du Tiểu Mặc không biết phải phản ứng thế nào nữa.



Đây là một không gian thu hẹp, giống như giếng cổ, bốn phía đều là vách tường, trên đỉnh đầu đen nhánh một màu, sự khác biệt duy nhất đó là phía dưới rất mềm.



Hai tay Du Tiểu Mặc chạm vào thứ mềm mềm đó mới phát hiện ra loại xúc cảm này rất quen thuộc, rõ ràng là đất sét mà, không chỉ có thế, nơi này còn có nguyên tố Thổ rất đậm đặc, chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ lại rơi vào cái giếng cổ khác rồi hả?



Trượt hơn một giờ, cuối cùng lại tới một cái giếng cổ, vui tính quá nha, không không không, phải nói là trời giúp hắn rồi. Không cần tốn sức đã tìm được một mục tiêu thứ hai, quả là vầng sáng của nhân vật chinhs.



“Chủ nhân, đá truyền âm ở ngay phía sau ngươi.” Giọng nói non nớt của Tiểu Cầu bỗng vang lên.



Du Tiểu Mặc vừa quay đầu lại, Lăng Tiêu đã nhặt viên đá truyền âm còn đang phát sáng lên, y còn chưa lên tiếng, giọng Xà Cầu đã truyền tới.



“Chủ nhân, chúng ta đã tìm được cái giếng cổ có chứa nguyên tố chi tâm Thổ rồi.”