Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 430: Tao niên




Ngọn đèn chiếu sáng cả căn phòng, trên mặt đất rơi lả tả mấy món cẩm bào được thêu tinh xảo màu ánh trăng, trường sam màu sắng cũng bị vứt dưới chân giường, trong đó, còn có mấy khối vải rách màu đen.



Đằng sau tấm màn màu trắng, hai bóng người cuốn lấy dính chặt vào nhau, bầu không khí nóng rực kiều diễm, phảng phất như mang theo rung động mạnh mẽ đâm tới, khiến cho người ta nóng bỏng khó nhịn.



Du Tiểu Mặc ngửa đầu, từ bắt đầu còn đau đớn nhưng đến bây giờ khoái cảm tê tê dại dại dâng lên như thủy triều, không ngừng quay cuồng trong cơ thể hắn, từng đợt từng đợt sóng mãnh liệt ùa đến.



Mặc dù đã làm rất nhiều lần, như cơ thể hắn vẫn non nớt như trước, dưới động tác cường hành của người phía trên, hắn chỉ có thể bị động nhận lấy xâm nhập của nam nhân.



“Xem đi, em quả nhiên có thiên phú dị bẩm.”



Giọng nói khàn khàn của Lăng Tiêu chậm rãi ngậm lấy một tia trầm thấp vui vẻ chậm rãi vang lên.



Du Tiểu Mặc há hốc mồm, lại không nói lên một chữ hoàn chỉnh, trong miệng thỉnh thoảng bị nam nhân va chạm mà thốt lên mấy tiếng rên rỉ, hai tay mà lần dò rốt cục cũng ôm lấy bả vai nam nhân, dùng chút sức lực còn lại nhướn người lên, há miệng cắn cổ y không chút do dự.



Anh mới có thiên phú dị bẩm, cả nhà anh mới có thiên phú bị bẩm.



Động tác chạy nước rút của Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại, trong lúc Du Tiểu Mặc có vẻ hả hê lắm, thì một cú va chạm nặng nề như muốn húc hắn bay ra ngoài đột ngột lao tới, làm cho dục vọng chôn vùi càng sâu.



Thiếu chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã la lên, vội vàng cắn môi mình, nhưng dù vậy cũng không thể nào ngăn cản khoái cảm từ nơi đó lan tràn tới toàn thân, như bị điện giật đánh tới, nơi ngậm lấy vật gì đó vô thức kẹp chặt hơn.



Lăng Tiêu rên lên, “Kẹp chặt quá, thả lỏng một chút, ta không muốn chấm dứt quá nhanh.”



Du Tiểu Mặc lại giận dữ cắn y một miếng nữa, đã giằng cơ hơn một canh giờ rồi đó, lại còn nói là không muốn chấm dứt quá nhanh, chẳng lẽ phải làm suốt đêm mới chịu hả, không có cửa đâu.



Vì vậy, hắn càng kẹp chặt hơn.



Không ngờ, từng đợt tấn công trong cơ thể hắn bắt đầu cuồng dã hơn, cái trước ngay cái sau, như thể muốn chọc thủng hắn luôn, nếu không phải có Lăng Tiêu ôm eo, chắc hắn đã gục ngã từ sớm.



Không biết bao lâu, theo một tiếng gầm đè nén của nam nhân, một luồng nhiệt phun ra trong cơ thể hắn, số lượng tích góp cả một tháng vô cùng kinh người, bụng dưới như bị phình ra, phía dưới ướt nhẹp.



Mắt Du Tiểu Mặc tối sầm lại, không còn sức mà cử động.



Làm tình một lần mà còn mệt mỏi hơn là đánh một trận chiến, quả nhiên đây không phải là việc để người làm mà.



Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, hắn liền ngủ trong hỗn loạn.



Ngày hôm sau tỉnh lại, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy toàn thân như bị bánh xe lăn qua nghiền ép, xương cốt cứ vang lên răng rắc, nghĩ lại cảnh tượng nóng bỏng hôm qua, không nén được một tiếng chửi thề.



Thật ra tối hôm qua đâu chỉ làm một lần, sau khi hôm mê, nửa đêm hắn lại bị làm đến tỉnh lại, cái thứ khổng lồ chôn sâu trong cơ thể hắn cứ không ngừng rung động, sức mạnh và tốc độ làm hắn muốn bỏ qua cũng không được, căn bản là bị làm tới không thể đếm nổi.



Du Tiểu Mặc cảm nhận một lát, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, có thể thấy Lăng Tiêu đã tắm rửa giúp hắn, trên người cũng mặc quần áo sạch sẽ, mấy món đồ bị xé rách hôm qua, chắc đã nằm gọn trong thùng rác.



“Đau đau đau….”



Cố gắng ngồi xuống, ngũ quan của Du Tiểu Mặc đều nhăn lại thành một nhúm, hôm nay còn phải tới Tiêu Dao Viện điểm danh, vậy mà làm quá phận như thế này, xem ra chỉ có thể vào không gian để tắm linh thủy thôi.



Lúc trở ra, Du Tiểu Mặc sảng khoái tinh thần, nhảy xuống giường như không có chuyện gì xảy ra.



Lăng Tiêu vừa đi tới từ bên ngoài, nhìn thấy bộ dạng nhún nhảy hoạt bát của hắn, suy tư nói: “Chẳng lẽ hôm qua chưa làm đủ?”



Nghe xong lời này, mặt Du Tiểu Mặc đen thui, thẳng thắng quăng cho y một chữ, “Cút!”



Cuối cùng Lăng Tiêu không thèm cút, trên tay còn bưng điểm tâm nóng —— bánh bao và cháo.



Vận động cả đêm, Du Tiểu Mặc rất đói, ăn tới sáu cái bánh bao và một chén cháo mới vỗ bụng tỏ vẻ không ăn được.



Sau đó, hai người mới xuất phát tới Tiêu Dao Viện.



Đi từ tửu lâu Song Ngư tới Tiêu Dao Viện không xa lắm, nếu đi nhanh chỉ cần nửa giờ, mảnh đất trống tấp nập đông nghịt người hôm nọ, hôm nay chỉ còn rải rác vài trăm người, vô cùng trống trải, những người này đều là người thi đỗ, một số nhỏ là người đi cùng.



Bởi vì dậy trễ cho nên hai người tới khá muộn, đám người Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh đã tới, đứng ngay trước cửa Tiêu Dao Viện, đang khẽ trò chuyện với nhau.



“Du Tiểu Hắc, chúng ta ở đây này.”



Một giọng nói hưng phấn bỗng vang lên, từ rất xa đã thấy người nọ đang nhiệt tình vẫy tay, là Nhan Huy, trên mặt nở nụ cười tươi.



“Quen là được rồi.” Lăng Tiêu cười cười thì thầm vào tai hắn.



Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ, “Em biến thành Du Tiểu Hắc không phải vì anh hả, sao lúc ấy anh không tìm cho em cái tên dễ nghe một chút? Lại còn tự gọi mình là Lăng Mặc, đó là tên em cơ mà.”



Lăng Tiêu nhướn mày nói: “Chẳng lẽ em thích Du Tiểu Tiêu hơn?”




Du Tiểu Mặc sững sờ, lúc kịp phản ứng mới hiểu là Du Tiểu Tiêu, nhưng nghe cứ như Tiểu Tiểu (nho nhỏ), cái tên này còn khủng khiếp hơn, nếu hắn là nữ nhân sẽ không câu nệ đâu, nhưng hắn là nam nhân mà.



“Thôi thì, Du Tiểu Hắc cũng được.”



Lăng Tiêu chẳng thèm bất ngờ.



“Du huynh đệ, các ngươi đang nói gì thế, sắc mặt tệ quá?” Nhan Huy tò mò nhìn vẻ mặt Du Tiểu Mặc như dưa muối.



Du Tiểu Mặc uể oải lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Bao giờ chúng ta được vào?”



“Cũng nhanh thôi, nhưng hình như có người vẫn chưa tới.” Nhan Huy gãi gãi đầu, đột nhiên hạ giọng, “Ta nghe nói, cái tên An Kiều kia cũng tới.”



Du Tiểu Mặc giật mình, “Chẳng phải hắn đã bị loại rồi sao?”



Nhan Huy hừ hừ, “Người ta có chống lưng, nghe nói là một nhân vật lớn của Đan Sư Công Hội ra mặt, Tiêu Dao Viện nể mặt mũi vị đó, cuối cùng mới đồng ý cho An Kiều nhập học.”



Du Tiểu Mặc chợt bật cười, đúng là tên đần.



Nhan Huy buồn phiền: “Ngươi cười gì thế?”



“Không có gì…”



Kiều Vô Tinh dẫn Thiên Tâm tới, vừa cười vừa nói: “Du huynh đệ, sau này chúng ta đều là viện sinh của Tiêu Dao Viện rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”




Du Tiểu Mặc đang định đáp lời, đám người đứng phía sau bỗng vang lên một đợt tiếng vang ầm ĩ, ban đầu mọi người không quan tâm, nhưng nơi phát ra tiếng ồn quá ầm ĩ, đợi tới lúc tiếng vang càng ngày càng lớn, đám ngời kia đã tách ra làm hai, không gian trống như trải thảm đỏ cho người ta đi qua ấy.



Một người quen thuộc đến không tưởng được đang đi tới.



Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.



Du Tiểu Mặc nhìn An Kiều vênh váo tự đắc, khóe miệng giật giật, đã thi trượt còn phải dựa vào quan hệ để nhập học, đã vậy mà còn không biết điều, cứ cố tình làm rầm rộ, tên này là ngu hay đần vậy?



Lăng Tiêu yên lặng nói một câu, “So với hắn, thực ra chỉ số thông minh của em cao lắm.”



Du Tiểu Mặc cười ha ha: “Nếu anh bỏ câu trước đi, em nghĩ mình sẽ cao hứng lắm đó.”



Lăng Tiêu nói: “Không được, nếu bỏ câu trước thì cũng phải bỏ luôn cả câu sau.”



Du Tiểu Mặc dùng sức lừ mắt khinh bỉ.



Nhìn thấy Du Tiểu Mặc đứng ở đây hoàn toàn không hề hấn gì, An Kiều nhíu mày, với giao tình giữa hắn và Vũ Thành, đáng lẽ phải ra tay từ hôm qua rồi chứ, nhưng nhìn Du Tiểu Mặc vẫn thản nhiên thế kia, chẳng lẽ Vũ Thành chưa động thủ.



An Kiều không hề biết chuyện xảy ra tối qua, Vũ Thành cũng không phái người nói cho hắn biết, cho nên tới lúc này An Kiều vẫn mờ mịt, không hề biết huynh đệ tốt đã có chút bất mãn với hắn.



“Xem ra ngươi cũng may lắm, vậy mà tối qua không chết.” An Kiều dừng lại trước mặt Du Tiểu Mặc, giễu cợt nói.



Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Đúng rồi đó, ta cũng cảm thấy vậy.” Đúng là hắn may lắm.



An Kiều lạnh mặt, hắn rất ghét cái vẻ mặt này của Du Tiểu Mặc, như thể Du Tiểu Mặc không hề để tâm tới bất cứ điều gì, như thể tất cả những việc đã xảy ra chỉ có một mình hắn đang diễn trò vậy.



Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của An kiều, nhất định sẽ cho hắn một cái đáp án khẳng định, đúng là ngươi đang diễn trò một mình.



“Ngươi chớ đắc ý.”



An Kiều lạnh giọng, trong mắt hiện hung quang.



Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Ta không đắc ý, ngược lại, người cần chú ý là ngươi đấy, lúc thi thì bị loại, ban đầu ngươi đâu có được vào Tiêu Dao Viện, bây giờ còn luân lạc tới mức phải nhờ Đan Sư Công Hội ra mặt mới được vào, ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Ở đây cũng chỉ có một mình ngươi không dựa vào bản lĩnh để vào.”



Du Tiểu Mặc càng nói sắc mặt An Kiều càng khó coi, giọng điệu lúc nói câu cuối cùng kia càng làm cho hắn thấy Du Tiểu Mặc đang hả hê cười nhạo mình.



Thực ra, ngay từ đầu hắn vẫn không cảm giác được dựa vào trưởng bối để vào thì có gì mà mất mặt, ngược lại còn rất đắc ý, nhưng Du Tiểu Mặc vừa nói ra, hắn mới phát hiện, ánh mắt những người khác nhìn mình đều mang theo một chút trào phúng khó phát hiện.



“Nếu không phải do ngươi hãm hại ta…”



Du Tiểu Mặc cắt ngang lời An Kiều, dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn: “Làm người phải biết dũng cảm thừa nhận sai lầm, lúc nào cũng quay đầu nhìn lại để làm gì, ngươi định dậm chân tại chỗ nào sao? Đừng sống thế nữa, thiếu niên phải có một trái tim chân thành.”



Tràn ngập tính triết lý, làm mọi người xung quanh yên tĩnh một lát.



Đại ca, trước mặt ngươi là người đang nhìn ngươi như kẻ thù đó, ngươi dùng loại giọng điệu như trưởng bối giáo dục hắn là muốn diễn trò gì vậy?