Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 451: Diều hâu




Nét mặt Du Tiểu Mặc chậm rãi rạn nứt sau khi nhìn thấy y phục trên người, cái gì thế này, sao lại rách rưới quá vậy? Chẳng lẽ hắn đã đọc sai từ nào rồi hả?



Du Tiểu Mặc nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi, đang muốn trao đổi với Thôn Kim thú thì Độc Nhãn mặt sẹo đã tấn công tới, đành phải buông nghi vấn.



Độc Nhãn mặt sẹo vừa bị tấn công vào linh hồn, lúc này càng cảnh giác hơn.



Không cho Du Tiểu Mặc cơ hội thở dốc, trên người gã đã phát ra lực bật thật mạnh, dùng tốc độ nhanh hơn xuất hiện ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, vung trường đao dùng thế phá vỡ núi sông chém thẳng vào đầu Du Tiểu Mặc.



Thời điểm mọi người cho rằng Du Tiểu Mặc sẽ tránh thoát, vậy mà hắn lại giơ tay lên cản…



Mắt thấy trường đao sắp chém Du Tiểu Mặc thành hai nửa, một vài người nhát gan sợ tới mức che mắt, Tiểu Hắc đứng lẫn trong người nhìn cảnh tưởng này, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.



CHOANG——



Lưỡi đao sắc bén tiếp xúc với găng tay của Du Tiểu Mặc, sức mạnh không thể nào bùng nổ khuếch tán ra bốn phía như gợn sóng, nổi lên từng đợt gió lớn.



Cánh tay mà mọi người cứ tưởng đã đứt rời khỏi người Du Tiểu Mặc vẫn nằm nguyên trên người hắn, thậm chí còn chẳng hề hấn gì, ngược lại, mặt Độc Nhãn đã trướng đến đỏ bừng.



Chuyện gì… vừa xảy ra?



Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên một tia cuồng hỉ, hắn phát hiện mình tìm được bảo bối thật rồi, quả nhiên mọi công kích vật lý đều vô dụng với Thôn Kim thú, hắn còn đang phiền muộn nghĩ cách đối phó với đại đao của Độc Nhãn mắt sẹo, bây giờ thì ổn thỏa rồi.



“Sao có thể! Chỉ bằng thực lực của ngươi, làm sao có thể tiếp được đao của ta?!” Độc Nhãn mặt sẹo khiếp sợ trợn tròn mắt, trong miệng tự lẩm bẩm, từ trước tới nay gã rất tự tin với đao của mình.



Du Tiểu Mặc cầm ngược đại đao, xoay người giơ chân đá thật mạnh vào mặt gã, đại đao rời tay, thoáng chốc đã bị hắn đá bay ra ngoài.



Du Tiểu Mặc tiện tay ném đại đao đi, thừa thắng xông lên.



Độc Nhãn đã kịp tỉnh táo lại, con mắt tức giận tới sung huyết nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, tuy gã đã mất vũ khí, nhưng gã không dễ thua như vậy đâu.



Thời điểm rơi xuống đất, Độc Nhãn mặt sẹo dùng mũi chân phải làm điểm chống, nhanh chóng điều chỉnh tư thế phát lực, lao tới Du Tiểu Mặc bằng áp xuất rất mạnh.



Phải biết, Du Tiểu Mặc đã không còn kiêng kị gã như khi gã còn cầm đao nữa rồi.





Một dòng sức mạnh linh hồn hiện ra trên đầu hắn, mang theo khí tức khủng khiếp, huyễn hóa thành một thanh trường đao khổng lồ, hung hăng bổ xuống đỉnh đầu Độc Nhãn mặt sẹo, cùng lúc đó, một tia sức mạnh linh hồn khó phát hiện cũng lặng yên luồn lách xuống dưới chân gã.



Thấy cảnh tượng này, nét mặt mọi người trở nên hết sức cổ quái.



Xem ra vị tiểu ca này không dễ chọc à nha, sau khi đánh bay đại đao của Độc Nhãn mặt sẹo, lại còn biến ảo ra một thanh đại đao giống như đúc, ngay cả chuôi đao cũng y hệt kìa, định làm gã tức chết đó hả?



Độc Nhãn mặt sẹo hung hăng nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc ngùn ngụt lửa giận, còn dám trêu đùa gã ư, không thể tha thứ!



Linh khí hào hùng hình thành một bức tường ngăn cản trước mặt gã, một giây sau, đại đao hình thành từ sức mạnh linh hồn liền hung hăng chém vào bức tường kia, gió bão điên cuồng nổi lên cuốn tung cát bụi trên đất bay ngập trời, chẳng mấy ai mở mắt ra nổi, xem ra sức mạnh cũng tương đương.




Khi hai luồng sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, bóng Du Tiểu Mặc biến mất tại chỗ.



Độc Nhãn mặt sẹo bị cát bụi cản trở tầm mắt không phát hiện ra ngay, đợi tới thời điểm gã phát hiện có gì đó kì lạ, một khuôn mặt trẻ trung rất ư là bình thường bỗng xuất hiện ngay sát gã, vừa thấy gã, người nọ nở nụ cười.



Độc Nhãn mặt sẹo rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đột nhiên truyền tới cơn đau như muốn xuyên thủng sọ não, tiếng kêu thảm thiết bất chợt vang lên.



“A!!!”



Khi tro bụi tán đi, mọi người thấy Độc Nhãn mặt sẹo không ai bì nổi đang ôm đầu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thỉnh thoảng còn dùng sức đập đầu xuống đất, khuôn mặt bê bết máu thoạt nhìn dữ tợn dị thường.



Mọi người kinh hãi nhìn Du Tiểu Mặc, đến cùng thì hắn đã làm gì?



Linh hồn là cái cơ bản của mỗi người, đồng thời cũng là nơi yếu ớt nhất.



Thời điểm Du Tiểu Mặc công kích không hề nương tay, như Lăng Tiêu đã nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.



Thắng bại đã rõ.



Lúc này, thủ hạ của Độc Nhãn – Liêu Nha đột nhiên lao tới, chạy đến trước mặt Độc Nhãn mặt sẹo, tức giận quát Du Tiểu Mặc: “Khốn nạn, ngươi đã làm gì?”



Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Ta làm gì chẳng phải ngươi đã thấy rồi sao? Nói sau chiến đấu vốn là như vậy mà, ngươi chạy đến quát tháo cái gì, muốn báo thù?”




Liêu Nha bị hắn nói cứng họng, ngay cả Độc Nhãn mặt sẹo cũng bại dưới tay hắn, thì lính tôm tướng cua như gã làm sao có thể đánh nổi, sở dĩ lao tới chỉ để thể hiện lòng trung thành cho mọi người xem thôi, bởi vì một khi hội trưởng biết ca ca mình bị người ta đánh trọng thương, chắc chắn sẽ báo thù.



Nghĩ vậy, Liêu Nha hung ác nói: “Ngươi chớ đắc ý, tuy lão đại đã thề không gây sự với ngươi nữa, nhưng chỉ có lão đại thề thôi, hội trưởng của chúng ta không thề thốt gì hết, ngươi cứ đợi chết đi.”



Du Tiểu Mặc cũng không bất ngờ, trên thực tế lúc hắn nhắc tới việc này đã nghĩ kỹ, nhưng có thể giảm bớt một kẻ tới gây sự, thì thề một câu có là gì?



“Ta đã phái người tới thông báo hội trưởng, không bao lâu nữa ngài sẽ tới, ngươi không trốn thoát được đâu.” Liêu Nha thấy hắn không hề lay chuyển, tiếp tục đe dọa.



Gã cảm thấy may mà mình dự kiến trước, ban đầu bởi vì lo lắng lão đại sẽ động thủ với hai lão già ở tửu lâu Song Ngư, cho nên lén lút sai người đi báo cho hội trưởng, hội trưởng là một người rất bao che khuyết điểm.



Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên vẻ kinh ngạc, là cái tên Ưng Thần trên Thông Thiên Bảng hả?



Nếu như vậy thì phiền toái thật rồi, tốt nhất là ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!



Liêu Nha thấy hắn muốn chạy trốn, nóng nảy, nhưng không đợi gã kịp phản ứng, thuộc hạ của gã đã chặn trước mặt Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc cảm thấy nực cười, “Có chơi có chịu, hắn thua là vì bản thân gã không mạnh bằng người, ngươi có ý gì, muốn đứng trước mặt mọi người tuyên bố cho chúng ta biết Diều Hâu hội không chịu nhận thua sao?”



Mặt Liêu Nha đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, gã đã hối hận.




“Tiểu tử, gan ngươi cũng lớn thật, dám làm ca ca của ta bị thương, hay quá nhỉ!”



Đúng lúc này, một giọng than thở hết sức lông bông vang lên từ khoảng trời bao la trên đầu, âm thanh thoáng trầm, như vô viên vô hạn, vang lên ngay sát tai mọi người.



Trên mặt Liêu Nha hiện lên vẻ cuồng hỉ, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc cũng chỉ còn lại đắc ý, giống như đang nói… Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết.



Du Tiểu Mặc nhíu mày lại, không ngờ cái gã Ưng Thần kia lại đến thật, nếu có Lăng Tiêu ở bên, đương nhiên hắn chẳng cần kiêng dè làm gì, nhưng bây giờ chỉ có mỗi mình hắn, đối phương còn là cường giả Thần cảnh đỉnh phong, có ngu đến mấy cũng biết không thể đánh lại được.



Đang mải nghĩ ngợi, chủ nhân của âm thanh cũng xuất hiện trước mặt mọi người.



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn lên trời, một bóng người lơ lửng thình lình hiện ra giữa không trung, nhìn tướng mạo của gã, hắn không nén nổi kinh ngạc.




Khí chất của nam tử này hơi nhã nhặn, nhưng tướng mạo lại thiên hướng âm nhu, nhất là cặp mắt xếch kia, hoàn toàn phá hủy chút nam tính cuối cùng trên gương mặt, khí chất bị kéo xuống rất nhiều, hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt tục tằng của Độc Nhãn mặt sẹo, làm cho người ta không thể không hoài nghi, hai người nọ là anh em ruột thật hả?



Du Tiểu Mặc nhướn mày, “Gần đây gan của ta không được lớn cho lắm, nhưng ít ra ta cũng biết, trong chiến đấu có tử thương cũng là chuyện bình thường, trừ khi các hạ định chiến đấu kiểu ngồi xuống uống chén trà, vậy ta đây không còn lời nào để nói.”



“Miệng lưỡi sắc nhọn.” Nam tử khẽ rên một tiếng.



Du Tiểu Mặc đáp: “Đây không phải là miệng lưỡi sắc nhọn, mà ta chỉ nói sự thật thôi.”



Nam tử chậm rãi nói: “Ân oán giữa ngươi và Độc Nhãn ta không quan tâm, nhưng dám làm ca ca của ta bị thương, cứ để cho ngươi đi như vậy, thể diện của ta phải để đâu, thả ngươi thì cũng được thôi, ca ca của ta bị thương nặng bao nhiêu, ngươi trả lại gấp bội ha.”



Du Tiểu Mặc đã thăm dò tính cách của người này, nói trắng ra thì tự cho là đúng, tự quyết định, muốn gì là làm cái đó, loại người này không phải là đối tượng tốt để hợp tác hay kết hạn, bởi vì nhỡ đâu gã cảm thấy khó ở liền lật lọng thì xong.



Hóa ra cứ tưởng Lăng Tiêu đã ngông cuồng lắm rồi, không ngờ ngoài trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, hôm nay đúng là thêm kiến thức.



“Tính tình thế này, uổng ngươi là cường giả trong mười Thần, độ lượng như vậy chắc không ít người cười nhạo sau lưng ngươi đâu ha.” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng nói thầm.



“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt nam tử lóe hàn quang.



Du Tiểu Mặc cười, “Không có gì.”



Liêu Nha đi đến bên cạnh gã, trợn mắt lườm Du Tiểu Mặc, hung hãn nói: “Hội trưởng, hắn khiến lão đại thảm như vậy, ngài nhất định không thể bỏ qua cho hắn, phải báo thù thay lão đại chứ.”



Nam tử nhếch miệng nở nụ cười cuồng ngạo, “Được rồi, bây giờ ngươi chọn để một tay một chân lại, hay là bỏ luôn mạng ở đây, chọn đi.”



Vũ Thành đứng trong đám đông muốn xông tới, lại bị hai lão giả giữ chặt.



Lâm lão khuyên nhủ: “Vũ thiếu gia, Diều Hâu đã nhúng tay vào chuyện này, ngươi đi qua cũng vô dụng, lâu chủ sẽ không vì một tên đan sư mà chống lại Diều Hâu đâu, tốt nhất là nên yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao người nam nhân kia vẫn chưa xuất hiện.”



Sắc mặt Vũ Thành rất tệ, nhưng vẫn biết Lâm lão không nói sai.