Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 482: Nhân họa đắc phúc




Ruộng linh thảo ở thôn Hồ có gần ngàn mẫu, trong đó đa số là linh thảo cấp hai và cấp ba, giá trị của linh thảo cấp một không cao, còn chu kỳ của linh thảo từ cấp bốn trở lên quá dài, cho nên số lượng trồng khá ít.



Linh thảo trong ruộng đều được gieo xuống từ năm trước, còn hai tháng nữa là tròn một năm, linh thảo cấp hai đã thành thục, xanh mơn mởn một mảnh, vừa nhìn đã thấy thư thái, trong không khí đều là mùi vị tươi mát của linh thảo, linh thảo cấp ba còn mấy tháng nữa mới thành thục.



Du Tiểu Mặc nhìn sơ qua, chất lượng linh thảo ở đây không tốt, đều là hạ phẩm.



Nghĩ cũng phải, thôn dân nơi này chỉ là người bình thường, với năng lực của họ, tuyệt đối không trồng ra được linh đan trung phẩm hay thượng phẩm, huống chi không phải là đan sư, bọn họ không thể đào được một cây linh thảo hoàn chỉnh, cũng chỉ trồng được linh thảo cấp thấp, bởi vì bộ rễ của chúng không bám sâu vào đất.



Quan sát một lượt, Du Tiểu Mặc thu hồi ánh mắt.



Không ngờ, Thôn Kim thú vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn đột nhiên chuyển động, thoáng cái đã ló ra khỏi vạt áo, bốn cái móng vuốt nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân thể cũng lớn dần, tên nhóc ngoan ngoãn này nhìn về phía một hướng nào đó kêu vài tiếng, khóe miệng còn có nước miếng rất khả nghi đang chảy ra.



Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, đi qua ôm nó lên, đưa ánh mắt nhìn về phía sườn núi nhỏ.



Phía bắc thôn Hồ có một sườn núi nhỏ, ruộng linh thảo của thôn dân cách chân núi hơn trăm mét, có thể làm cho Thôn Kim thú đột nhiên xao động, đừng bảo trên sườn núi có thứ gì nha?



Mang theo nghi hoặc, Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú đi về phía sườn núi.



Lúc bọn hắn đi đến con dốc dưới chân núi, Thôn Kim thú đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay hắn, hấp tấp chạy lên sườn núi, cái đuôi lắc lư vui vẻ cực kỳ.



Du Tiểu Mặc đành phải theo sau.



Bởi vì địa thế của sườn núi khá cao, đứng bên trên có thể nhìn bao quát toàn bộ thôn Hồ, nhưng do bùn đất ở dốc núi quá xốp, không thể nào gieo trồng linh thảo.



Thôn Kim thú vui sướng nhảy tới phía bên kia của dốc núi, sau đó dừng lại trước một khe hở.



Sườn núi quay về phía thôn Hồ có một khe nhở, khe hở này do nham thạch tạo thành, miệng khe không lớn, chỉ có đủ chỗ cho một người lách qua.



Thôn Kim thú nhìn vào phía trong kêu hai tiếng, sau đó lại xông về phía chủ nhân nhà mình kêu thêm một tiếng, như thể đang thúc giục hắn hãy mau mau vào trong.



Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy chần chừ, liệu bên trong có nguy hiểm gì không?





Thôn Kim thú thấy chủ nhân ngốc đột nhiên do dự, vội chạy tới cắn chặt vạt áo kéo hắn đi, khí lực của tên này rất lớn, Du Tiểu Mặc nợ nó sẽ xé rách áo mất, đành phải đi theo sau.



Phía trong khe là một không gian rộng khoảng ba, bốn trưởng, bên trong phủ kín nham thạch mù mịt.



Thôn Kim thú nhảy lên đám nham thạch này, cặp mắt màu xanh lam phát sáng lấp lánh trong bóng đêm, nhìn vào cuối động, nước miếng đang hung mãnh tràn bờ.



Du Tiểu Mặc vừa đi vào, lập tức phát hiện nồng nộ linh khí nơi này cao hơn bên ngoài tới vài lần, đợi đến lúc hắn đi vào trong, bước chân đã sững lại.



Chẳng lẽ hắn đi lộn chỗ rồi hả, bên trong cái động này có cả một mảnh ruộng linh thảo, sinh cơ bừng bừng luôn, tuy còn chưa thành thục, nhưng hắn có thể cảm giác được chấn động mà những cây linh thảo này truyền tới, cường đại hơn bất cứ cây linh thảo nào hắn từng gặp trước kia, chắc chắn cấp bậc của chúng phải cao hơn cấp mười.




Hai con Kim Sí trùng cũng bay ra khỏi vạt áo hắn, không giống với Thôn Kim thú vừa nhìn linh thảo vừa chảy nước miếng, hai đứa có vẻ hơi nôn nóng, cứ bay tới bay lui bên cạnh hắn nhưng không hề lại gần ruộng linh thảo.



Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc đột nhiên thông minh đột xuất, hắn nhìn Thôn Kim thú, tuy có vẻ tên này rất thèm muốn linh thảo ở bên trong, nhưng cứ đứng trên tảng đá do dự mãi, thỉnh thoảng còn nôn nóng đá móng vuốt, hiển nhiên cũng giống như Kim Sí trùng, dù muốn lắm nhưng lại không dám tới gần.



Du Tiểu Mặc nghĩ đến một câu mà cặp vợ chồng già đã nói với hắn.



Thôn Hồ ở gần rừng Tử Vong, mà cứ một đoạn thời gian ngắn, trong rừng Tử Vong sẽ xảy ra một đợt thú triều, vậy mà hai người lại nói với hắn, thú triều chưa bao giờ công kích thôn họ.



Theo lý thuyết, thôn Hồ không thể nào may mắn đến vô lý như vậy được, trừ khi nơi này có bí mật gì.



Nếu không thấy mảnh ruộng linh thảo này, còn cả phản ứng của đám yêu thú, chắc hắn đã không tưởng tượng được, càng không thể nào ngờ tới, hóa ra linh thảo cấp mười một mười hai còn có tác dụng áp chế yêu thú.



Du Tiểu Mặc cười mờ ám, xoa xoa hai bàn tay, xem ra là trong họa có phúc!



“Các bé linh thảo thân yêu, ta tới đây!”



Ruộng linh thảo này không lớn, dài rộng chỉ có ba bốn mét, nhưng được phân chia rất rõ ràng, gồm hai ba mươi ô nhỏ bằng chằn chặn, mỗi ô được trồng một cây linh thảo, đều là giống khác nhau.



Có lẽ số linh thảo này đã được trồng ở đây từ rất lâu, ngắn nhất cũng đã ở trạng thái cây non, may mắn là không có cây nào thành thục.




Du Tiểu Mặc dạo qua một vòng, không thấy hạt giống.



Thạch động này không giống như tự nhiên hình thành, trên vách tường cũng có dấu vết nhân công, nhưng đại khái là do bị hoang phế quá lâu, rêu xanh mọc khắp nơi, không thể nhìn được dáng dấp ban đầu của hang động.



Mặc kệ người từng ở đây là ai, rõ ràng người kia đã tan thành mây khói, nếu không thì sao ở đây trồng nhiều linh thảo cấp mười một mười hai như vậy, mà chủ nhân của thạch động lại không làm biện pháp gì để phòng ngự.



Du Tiểu Mặc vừa đào linh thảo, vừa nghĩ ngợi, nhưng bất kể thế nào hắn cũng phải đào hết số linh thảo ở đây, dù trong số này không có nguyên liệu của Luân Hồi đan cũng có thể giữ lại làm đồ dự bị.



Về phần người của thôn Hồ, hắn đã nghĩ ra đường lui cho họ.



Sở dĩ những thôn dân hiện tại của thôn Hồ không chuyển đi là vì không có linh tinh, trên người hắn vẫn còn chút linh tinh, đến lúc ấy cho họ một ít, coi như là bồi thường vì hắn đã lấy linh thảo, bằng không thì cứ đi như thế, lương tâm của hắn sẽ bất an.



Cấp bậc của linh thảo quá cao, một ngày không đủ để đào hết tất cả.



Du Tiểu Mặc đào tới cây thứ sáu thì dừng lại, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi rồi, xem ra chỉ có thể dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục vậy.



Trở lại thôn Hồ, đôi vợ chồng già nghe nói hắn muốn nghỉ lại, tuy kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình dọn cho hắn một phòng, gian phòng này từng thuộc về con gái họ, nhưng cô con gái này lại rủi ro chết trong miệng yêu thú, về sau liền để trống.



Hai người còn định đưa đồ ăn và nước cho hắn, nhưng Du Tiểu Mặc bảo họ đừng đưa, tạm thời hắn không có tâm trạng ăn cơm, buổi tối nay có rất nhiều chuyện phải làm.




Sau khi đóng của lại, Du Tiểu Mặc lấy ra một chiếc bình ngọc và một chiếc đĩa nhỏ từ trong không gian.



Trong bình ngọc chứa một loại chất lỏng vàng lấp lánh, đúng là thứ đã lấy được dưới đáy địa cung ở sơn mạch Lục Nguyệt, Thôn Kim thú ăn kim loại, món yêu thích của nó chính là chất lỏng vàng óng này.



Du Tiểu Mặc đổ nửa bình vào đĩa, Thôn Kim thú vội chạy tới, thè lưỡi ra hiếm, như husky vậy.



Kim Sí trùng lập tức bay tới bay lui tới trước mặt hắn.



Du Tiểu Mặc vung tay, hai đứa nhanh nhẹn né tránh, “Được rồi được rồi, không thiếu phần của các ngươi đâu.” Nói xong hắn liền lấy ra hai cây thất tinh thảo cho chúng.




Xác định mấy đứa đang yên lặng ăn uống, không đột nhiên chạy tới dọa người ta, Du Tiểu Mặc ngồi tĩnh tâm trên giường, nhấp một ngụm linh thủy, bắt đầu tu luyện.



Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc dậy rất sớm.



Nhưng đôi vợ chồng già còn dậy sớm hơn cả hắn, vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đội mũ rơm đang chuẩn bị ra ngoài, Du Tiểu Mặc đoán có lẽ họ đang chuẩn bị tới ruộng linh thảo, liền gọi họ lại.



“Lão bá, ta có thể đi cùng các vị không?”



Cụ ông kinh ngạc, bỗng cười nói: “Nếu công tử không chê, hãy đi cùng đi.”



Du Tiểu Mặc lập tức về phòng xách theo Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, sau đó đi cùng họ tới ruộng linh thảo.



Ruộng linh thảo của hai người không lớn, dù sao tuổi tác của họ đã quá cao, có muốn cũng chẳng trồng được nhiều linh thảo, cố lắm cũng chỉ được một mẫu đất.



Trong ruộng đều là linh thảo cấp hai và cấp ba, linh thảo cấp hai khá nhiều, chiếm hai phần ba tổng diện tích, toàn bộ đều thành thục, hai người đang chuẩn bị thu hoạch đám linh thảo cấp hai này, nhưng tốc độ của họ quá chậm, bỏ ra mấy ngày cũng chưa thu hoạch xong một phần mười.



Du Tiểu Mặc nhìn nơi họ đào qua, gồ ghề, hiển nhiên là trực tiếp dùng xẻng đào linh thảo ra khỏi đất, tuy làm vậy có thể đảm bảo không làm tổn thương gốc rễ linh thảo, nhưng quá phiền toái.



Nghĩ đến mục đích của mình, Du Tiểu Mặc đi qua nói với họ: “Lão bá, trước đừng làm việc, dùng tốc độ của các vị, nếu muốn thu hoạch toàn bộ cũng phải mất một tháng, như vậy đi, không bằng để ta đào giúp các vị.”



“Công tử, như vậy sao được?” Lão nông ngẩng đầu, cười cười, “Đây là việc của chúng ta, ngài là khách, không liên quan tới việc này, không thể làm phiền ngài.”



Du Tiểu Mặc trả lời: “Lão bá, ta là đan sư, chút chuyện này chỉ là tiện tay với ta thôi, còn nữa, ta còn muốn bàn về chuyện mua linh thảo với các vị.”



Rốt cuộc thì hai người cũng ngừng công việc, nhìn hắn đầy kinh ngạc.



Họ không nghe lầm chứ?