Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 648: Ngũ phúc linh nhãn




Nói tới Kỳ Lân tộc thì không thể không đề cập tới con người tên là Lân Thiếu Dật kia.



Sở dĩ Kỳ Lân tộc không dễ xơi như Yêu Hoàng tộc, nguyên nhân sâu xa cũng xuất phát từ Lân Thiếu Dật, từ sau khi Lân Thiếu Dật quật khởi, Kỳ Lân tộc đã nghiễm nhiên trở thành vật trong túi gã.



Mặc dù Lăng Tiêu cũng có tư cách kế thừa Kỳ Lân tộc, nhưng bởi vì sự bài xích của tộc nhân, cộng thêm việc y không ở cùng với Kỳ Lân tộc, cho nên mặc dù biết rõ cốc chủ hiện tại không loại bỏ mình, y vẫn không muốn lui tới với Kỳ Lân tộc.



Hơn nữa trong đó cũng có nguyên nhân xuất phát từ Lân Cổ.



Bởi vì phụ thân của Lăng Tiêu bị Kỳ Lân tộc giam giữ, Lân Cổ chưa từng có thiện cảm với Kỳ Lân tộc, cho nên từ nhỏ đã không cho Lăng Tiêu sống ở nơi ấy, hơn nữa còn thường xuyên kể cho y nghe một vài chuyện xấu về Kỳ Lân tộc.



Vậy là mặc dù cùng đứng trong hàng ngũ người thừa kế, nhưng từ lúc sinh ra Lân Thiếu Dật đã có ưu thế bẩm sinh, là thanh niên tài tuấn kiệt xuất nhất trong đời thứ ba, có thủ đoạn, biết lôi kéo lòng người.



Bây giờ toàn bộ Kỳ Lân tộc, đại khái là ngoại trừ cốc chủ thì gần như tất cả tộc nhân đều hướng về Lân Thiếu Dật, kể cả ông nội của Lăng Tiêu – Lân Thiên.



Bởi vậy, muốn nghe ngóng tin tức của phụ thân Lăng Tiêu từ nơi tường đồng vách sắt như Kỳ Lân tộc, có thể nói là khó như lên trời, cũng may mà không phải việc gì cũng có tuyệt đối.



Vạn năm qua, Lân Cổ cũng thu hoạch được ít nhiều.



Năm đó, phụ thân của Lăng Tiêu không thiếu tùy tùng, mặc dù không phải mỗi người đều giữ vững một lòng một dạ, nhưng vẫn còn một vài người âm thầm liên lạc với họ.



Theo lời những người này, Lăng Tiêu biết phụ thân của mình đang bị nhốt trong tháp Địa Ngục.



Tháp Địa Ngục là nơi để Kỳ Lân tộc trừng phạt phản đồ, cực hình trong đó đều được thiết lập để nhằm vào tộc nhân của Kỳ Lân tộc.



Tộc nhân bình thường chỉ cần ở trong đó một năm là đã không chịu nổi, huống chi là cả vạn năm, trừ phi có ý chí cứng cỏi đến dị thường, nếu không nhất định sẽ nổi điên.



Đáng tiếc vì người truyền tin tức cho họ không đủ thân phận, không thể tiến vào tháp Địa Ngục, càng không thể nào biết được hình trạng hiện tại của phụ thân Lăng Tiêu, chưa kể khắp Kỳ Lân tộc đều có tai mắt của Lân Thiếu Dật, cho nên người kia không dám làm gì thái quá.



Không thể điều tra tháp Địa Ngục, người nọ chuyển mục đích điều tra sang Lân Thiếu Dật.



Hành tung của Lân Thiếu Dật rất thần bí, mỗi tháng sẽ có vài ngày biến mất không thấy tăm hơi, mỗi lần trở về, khí tức trên thân gã sẽ càng ngày càng nguy hiểm, có đôi khi còn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.





Ngoại trừ Lăng Tiêu, đại khái không ai biết Lân Thiếu Dật đang giở trò quỷ gì.



“Anh đang suy nghĩ gì thế?”



Du Tiểu Mặc tìm theo khí tức của Lăng Tiêu mà tới, thấy y đang chắp hai tay sau lưng đứng trong đình ngắm nhìn dãy núi đằng xa, liền đi tới.



Càng hiểu rõ Kỳ Lân tộc, càng nhận ra Kỳ Lân tộc là một khối xương siêu khó gặm. Trước kia Du Tiểu Mặc nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao Lân Cổ đã cố gắng vạn năm mà vẫn không thể cứu được phụ thân của Lăng Tiêu, bây giờ hắn đã hiểu rồi, không phải vì họ cố gắng không đủ, mà là vì kẻ địch quá mạnh.



Ban đầu họ có thể vạch trần bộ mặt thật của Lân Thiếu Dật, bởi vì gã chính là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu, chỉ cần tin tức này được truyền ra, đừng nói là Kỳ Lân tộc, ba tộc khác cũng sẽ nhắm ngay mũi dùi vào gã, đủ khiến cho Lân Thiếu Dật luống cuống tay chân.




Nhưng Du Tiểu Mặc lại nghĩ phụ thân của Lăng Tiêu vẫn còn trong Kỳ Lân tộc, nếu như chọc giận Lân Thiếu Dật, ai có thể đảm bảo gã sẽ không ra tay với vị nhạc phụ mà hắn chưa từng gặp mặt này.



Lăng Tiêu thu ánh mắt lại, trong mắt lóe lên hào quang, “Chúng ta tới Đông Châu.”



Du Tiểu Mặc bắt đầu không theo kịp suy nghĩ của y rồi, đang êm đẹp sao đột nhiên lại tới Đông Châu, mặc dù đại sư huynh và nhị sư huynh đều đang ở đó, nhưng vẫn rất kì quái, “Vì sao?”



“Em biết vì sao Lân Thiếu Dật lại muốn giúp bộ lạc Cổ Mã thống nhất toàn bộ Đông Châu không?” Khóe môi Lăng Tiêu hơi nhếch, nở một nụ cười đầy ẩn ý, trong mắt lại lóe lên ánh sáng giống như đang tính toán điều gì.



Lăng Tiêu nói tiếp, “Ngay từ đầu ta cũng không hiểu vì sao hắn lại duỗi tay tới tận Đông Châu, về sau liền nhờ Thiên Đao đi điều tra, cuối cùng mới phát hiện, rất có thể mục tiêu của hắn chính là Ngũ Phúc Linh Nhãn.



“Ngũ Phúc Linh Nhãn là thứ gì?”



“Nó là bảo tàng lớn nhất của Đông Châu…”



Ngũ Phúc Linh Nhãn là phúc trạch bảo địa đứng đầu ở đại lục Thông Thiên, là nơi do linh khí từ nguyên tố ngũ hành trong thiên địa tạo thành, chỉ cần tu luyện xung quanh Ngũ Phúc Linh Nhãn, bất luận và tu luyện giả hay đan sư, tu vi đều có thể tiến xa vạn dặm một ngày, hơn nữa hoàn toàn không có di chứng, nhất là đối với đan sư, Ngũ Phúc Linh Nhãn có thể thay đổi tư chất linh hồn của họ.



Chỉ cần có hiệu quả này thôi đã đủ để khiến toàn bộ đan sư ở đại lục Thông Thiên đổ xô chạy theo Ngũ Phúc Linh Nhãn, điên cuồng tranh đoạt. Vì sao trước đại chiến viễn cổ Đông Châu lại là thiên đường của đan sư? Cái gì cũng có nguyên nhân cả.



Thứ nhất nơi Ngũ Phúc Linh Nhãn được phát hiện ra đầu tiên là Đông Châu, về sau có người suy tính ra Đông Châu là nơi thích hợp nhất để sinh ra Ngũ Phúc Linh Nhãn, sau đó nơi này mới bị khai phát trắng trợn.




Có điều Ngũ Phúc Linh Nhãn không tồn tại vĩn viễn, tu luyện giả và đan sư tu luyện xung quanh Ngũ Phúc Linh Nhãn, thật ra là đang hấp thu năng lượng từ chính Ngũ Phúc Linh Nhãn ấy, mà truyền thừa từ viễn cổ tới gì, một vài Ngũ Phúc Linh Nhãn đã sớm bị hấp thu hết.



Ví dụ như Ngũ Phúc Linh Nhãn của bộ lạc Cổ Mã.



Vì sao bộ lạc Cổ Mã liên tiếp xuất hiện nhiều đan sư đỉnh cấp như vậy, hơn nữa cấp bậc không hề thấp, đương nhiên là có liên quan tới Ngũ Phúc Linh Nhãn rồi, nhưng theo cách dùng của họ, có thể khẳng định bây giờ Ngũ Phúc Linh Nhãn đã hoàn toàn biến mất.



Không có Ngũ Phúc Linh Nhãn liền đại biểu sau này sẽ không còn đan sư đỉnh cấp xuất hiện nữa, phải làm sao đây? Câu trả lời đương nhiên là: đi cướp!



Người biết về Ngũ Phúc Linh Nhãn không nhiều, dù sao nó cũng là bảo vật nghịch nhiên như vậy cơ mà, giấu còn không hết, ai lại đi công khai chứ. Như bộ lạc Cổ Mã chẳng hạn, cũng chỉ có Mạc Mã, Hạ Âm và những người có thân phận, địa vị cực cao mới được biết.



Du Tiểu Mặc rất mong đợi, tu vi của hắn bây giờ đã bước vào bình cảnh, bởi vì giai đoạn trước lên cấp quá nhanh, càng về sau càng chậm dần, nếu không có cơ duyên, hắn cảm giác chỉ sợ phải hơn một năm sau hắn mới có thể đột phá tới ngũ phẩm.



Càng nghe càng thấy Ngũ Phúc Linh Nhãn như được chuẩn bị cho hắn, bây giờ cho dù Lăng Tiêu không đề nghị, hắn cũng chuẩn bị tới Đông Châu, tiện thể xem hai vị sư huynh sống thế nào.



Mục tiêu quan trọng nhất là phá hỏng kế hoạch của Lân Thiếu Dật, trong mắt y, Lân Thiếu Dật đã duỗi tay quá dài rồi, chuyện ở Tây Cảnh sẽ khiến cho gã không còn thừa tay mà duỗi nữa.



Sau khi Thiên Đao nói về việc điều tra ra Ngũ Phúc Linh Nhãn, y liền nghĩ ngay đến phu nhân nhà mình, chẳng qua là lúc ấy vẫn bận sống mái với Thông Thiên Điện, cho nên kế hoạch tạm thời bị hoãn.



“Lúc nào chúng ta tới Đông Châu?” Du Tiểu Mặc háo hức lắm rồi.




“Hai ngày nữa.” Lăng Tiêu đáp, biết ngay hắn sẽ hứng thú mà.



Không cần Lăng Tiêu thúc dục, thời gian vừa đến, Du Tiểu Mặc đã thu thập hành lý kỹ càng, chỉ chờ Lăng Tiêu giao chuyện của Thiên Cẩu lại là đi ngay.



Bởi vì có Lăng Tiêu, cho nên bọn họ chỉ dẫn theo Thôn Kim thú và Tiểu Binh, Tiểu Bàng đã bị Thiên Đao mượn rồi, sát thủ của cấm chế và kết giới, không lợi dụng thì quá có lỗi với bản thân.



Sau khi Hoàng Thử thú kết hợp với mạng lưới tình báo của Thiên Đao, mỗi ngày đều bị Thiên Đao sai đi làm việc. Để khen thưởng cho nó, Du Tiểu Mặc đem đám Hỏa kê đã sinh sôi không ít trong không gian ra cho nó làm đồ ăn, hắn còn viết cách làm gà ăn mày ra, để cho cả đám tự nghiên cứu.



Ban đầu Tiểu Cầu và Miêu Cầu cũng muốn theo họ tới Đông Châu, mấy năm này chúng với chủ nhân ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều, nhớ chủ nhân lắm lắm, cực kỳ cực kỳ nhớ ấy…. Tiếc là đã bị Lăng Tiêu ném về.




Du Tiểu Mặc cũng biết mấy năm nay hắn ít khi chung đụng với đám khế ước thú của mình, nhưng đành chịu thôi, xung quanh họ có quá nhiều việc phiền toái, đại khái chỉ có thể chờ sau khi mọi chuyện được giải quyết hết, bọn hắn mới có thời gian xum họp.



Hai ngày sau, hai người xuất phát tới Đông Châu.



Lần thứ hai đến Đông Châu, bầu không khí khác trước rõ rệt.



Sau khi chiến tranh giữa ba bộ lạc lớn nhất bùng nổ, khắp Đông Châu đều tràn khói lửa chiến tranh, hơn nữa nhìn quanh cũng có thể thấy người giương cung bạt kiếm với nhau, những người này có đặc điểm rất rõ rệt, cách ăn mặc hoàn toàn không giống nhau.



Hai người còn cố ý tới thị trấn của bộ lạc Cổ Mã, tòa viện trước kia mà Tô Lãng và Nhan Huy ở đã bị để trống hồi lâu, khắp nơi đều là tro bụi.



Tình hình hiện tại của bộ lạc Cổ Mã hơi bất ổn, mặc dù Hạ Âm âm thầm thông đồng với Mặc Sĩ Tây Nguyên, nhưng bên ngoài nàng không hề trở mặt với Mạc Mã. Mặc dù Mạc Mã cũng đang nghi ngờ Hạ Âm, nhưng vì nàng là thánh nữ, danh vọng trong bộ lạc cực kỳ cao, trừ phi có chứng cớ chứng minh rằng Hạ Âm phản bội bộ lạc, nếu không thì chỉ bằng lời nói không thể nào lung lay nổi địa vị của Hạ Âm trong bộ lạc.



Có điều Mạc Mã không ngu, bây giờ lão đang ép Hạ Âm lòi đuôi.



Nhờ sự giúp đỡ của Lân Thiếu Dật, Mạc Mã hạn chế hành động của Hạ Âm ở khắp nơi, lén lút ngáng chân nàng, hiện tại có sự kiện hay nhiệm vụ gì bí mật, Mạc Mã cũng né tránh Hạ Âm. Lão cứ tưởng chiêu này có thể chèn ép được Hạ Âm, không ngờ lại bị Hạ Âm lợi dụng.



Hiện tại kẻ địch lớn nhất của bộ lạc Cổ Mã là Thủy Tây và Vạn Sa, nhưng Mạc Mã không đi đối phó với địch bên ngoài, mà lại chăm chăm muốn xa lánh người trong nhà.



Hạ Âm bảo thuộc hạ lan rộng lời đồn ra bên ngoài, lúc này ai ai cũng biết hành vi tác oai tác quái của Mạc Mã, thánh nữ là trụ cột tinh thần của mọi người, sao tù trưởng Mạc Mã lại có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ. Trong một đoạn thời gian, khắp bộ lạc đều là tiếng chất vấn Mạc Mã.



Mà cơ hội mưu phản của Hạ Âm được thực hiện là lúc một tên thuộc hạ của nàng bị tâm phúc của Mạc Mã ngộ sát ngay trước mặt rất nhiều người.



Việc này do Hạ Âm cố ý sắp đặt, sau đó nàng quanh minh chính đại rời khỏi bộ lạc Cổ Mã, tiện thể quấy cho hồ nước vốn đã không trong của bộ lạc Cổ Mã càng đục ngầu hơn, khiến Mạc Mã tức giận hết sức.



Những chuyện này đều xảy ra trước khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đến Đông Châu.



Mạc Mã dùng thời gian ba ngày để trấn áp làm sóng phản đối lão kia, bây giờ bên trong bộ lạc Cổ Mã đã hình thành chế độ độc tài. Để thôn tính Thủy Tây và Vạn Sa, thậm chí lão còn hứa sẽ đưa Ngũ Phúc Linh Nhãn đầu tiên tìm được cho Hắc Tri Chu, phải biết, Mạc Mã đang xỉa răng cho cọp, hơn nữa Hắc Tri Chu chưa bao giờ nói mục đích thực sự của chúng cho lão biết.