Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 694: Tự bạo




Chiến trường là nơi tàn khốc, người chết còn nhiều hơn người sống, tiếng gào thảm thiết và tiếng rống giận dữ thường xuyên đan xen vào nhau, ít ai có thể đảm bảo, một giây sau người chết không phải là mình.



Có điều so với thái độ bốc đồng không sợ chết của Thương Minh, người của gia tộc Xích Huyết dần dần bị cái sự giết đến đỏ mắt của họ làm cho hoảng sợ, cả một đám đều sinh ra thoái ý, ưu thế chiếm được ban đầu không còn sót lại chút gì, từng khuôn mặt sợ hãi đều bị máu tươi nhuộm đỏ.



Từ lúc lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo kia vút tới, Du Tiểu Mặc lập tức tóm một gã cường giả xui xẻo của gia tộc Xích Huyết đứng ngay gần chặn tới trước mặt, lưỡi dao lập tức găm vào người gã, máu tươi bắn ra, giọt máu văng khắp không trung rồi rơi xuống mặt đất.



Gã cường giả kia run rẩy bụm lấy miệng vết thương không ngừng chảy máu, có vẻ muốn dùng tay biến miệng vết thương trở về nguyên dạng, không ngờ máu tươi càng ngày càng chảy nhiều, gã dùng vẻ mặt hoảng sợ trợn mắt nhìn Ngân phu nhân phía đối diện, vô lực ngã xuống.



Chiến trường là nơi vô tình!



Chỉ hơi vô ý sẽ đến lượt mình ngay.



Đồng tử đẹp đẽ của Ngân phu nhân co lại, tiếp tục nhìn về phía Du Tiểu Mặc, ánh mắt tràn đầy lãnh ý vô biên, cặp mắt bà ta như một thế giới băng, băng càng ngày càng lan tràn khắp nơi, đồng tử phản chiếu bóng dáng Du Tiểu Mặc, như thể sắp nhấn chìm hắn.



Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào người đang chế ra lãnh khí đằng kia, khẽ nhíu mày, thời điểm này Ngân phu nhân đang giơ tay lên, hắn chú ý dao găm trong tay mụ đã trở nên dài hơn.



Thanh dao găm ban đầu chỉ dài khoảng bốn năm tấc, lúc này đã dài ra thêm hai tấc nữa, như một thanh đao nhỏ, còn có một luồng khói đen quấn quanh đó, một giây sau, bóng Ngân phu nhân nhanh chóng biến mất, hàn quang chợt lóe lên, mới chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.



“Cheng!”



Dao găm màu bạc chạm vào trường đao màu vàng lóe lên tia lửa.



Trong giây lát, hai người đã đánh mấy trăm chiêu, hư ảnh không ngừng lập lòe, làm cho người ta không thể nào nắm bắt được bóng họ.



Lúc tách ra, ánh mắt kinh ngạc của Du Tiểu Mặc nhìn vào dao găm trên tay Ngân phu nhân.



Chẳng biết dao găm làm từ vật liệu gì, va chạm với trường đao của hắn vô số lần, vậy mà không hề có dấu hiệu hư hao, chỉ là sợi khói đen kia lập lòe bất ổn, tia sáng trắng lóe trên lưỡi dao càng ngày càng lạnh lẽo.



Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ nhất là, tu vi của Ngân phu nhân không phải là một sao.



Trước kia hắn đã nghe Hùng Tiếu nhắc qua, Ngân phu nhân mới đột phá, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đột ngột tăng từ một sao lên tới tận năm sao?





Trừ phi là dùng bí pháp gì.



Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, nếu đã có bí pháp, chắc chắn phải có thời hạn, còn nữa, mụ già này cho rằng năm sao là đủ đối phó với hắn ấy hả?



Mấy giây sau, Ngân phu nhân lại lao đến, xem tư thế thì có vẻ đang muốn tốc chiến tốc thắng.



Du Tiểu Mặc càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nếu mụ đã muốn tốc chiến tốc thắng, thì hắn sẽ chơi chiêu ngược lại, phải kéo dài, kéo cho tới khi mụ tức chết mới thôi, chậc, bị chơi xỏ kiểu này còn làm người ta điên tiết hơn là bị đánh bại ngay chính diện ấy chứ.



Vì vậy, Du Tiểu Mặc bắt đầu áp dụng phương pháp phòng ngự là chính.




Phát hiện ra ý đồ của hắn, ánh mắt Ngân phu nhân càng lạnh hơn, thậm chí trong vẻ âm u còn mang theo chút nóng nảy khó phát giác, chỉ là bị sự kiên nhẫn bao năm của mụ nén xuống.



Một lúc lâu sau, công kích của Ngân phu nhân càng ngày càng nóng nảy, thậm chí nhiều lần còn phạm sai lầm, nếu không phải do phản ứng kịp thời, có lẽ bây giờ Ngân phu nhân đã bị Du Tiểu Mặc làm thịt, nhưng sai lầm vẫn càng ngày càng nhiều, khí thế cũng không còn mạnh mẽ như lúc trước.



Sau khi phát hiện ra trạng thái này, Du Tiểu Mặc cười đến là âm hiểm.



Nhưng việc Ngân phu nhân có thể kiên trì tới một canh giờ đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn cứ tưởng mấy bí pháp ép tu vi tăng nhanh chóng đáng ra không giữ được bao lâu mới phải chứ.



Thực ra một canh giờ cũng lâu lắm đấy, nếu như không gặp phải hắn, có lẽ Ngân phu nhân sẽ đạt được kết quả mình muốn cũng nên.



“A!”



Dường như đã đạt tới điểm cực hạn, tu vi của Ngân phu nhân đột nhiên tụt dốc chóng mặt, một loại năng lượng không biết tên điên cuồng đâm vào cơ thể mụ, lực mạnh tới nỗi mặt Ngân phu nhân bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng không nhịn được mà hét thảm lên.



Mái tóc dài màu bạc tán loạn, bay múa trong gió, như một nữ ma đầu hiện thân, đâu còn khí chất lãnh diễm cao quý như lần đầu Du Tiểu Mặc nhìn thấy mụ.



“Phu nhân!”



“Linh nhi!”




Tiếng kêu sợ hãi của Du Chấn Thiên và Ngân Liệt đồng thời vang lên.



Du Tiểu Mặc lập tức cảm giác được sát ý của Du Chấn Thiên lia vào người hắn, có vẻ muốn xông lại, nhưng bị Lăng Tiêu cắt đứt, công kích của y đập thẳng vào người lão không chút khách khí, bởi vì cái thứ gọi là tranh thủ lúc ngươi yếu thế mà đòi mạng.



Về phần Ngân Liệt, Tả Diễm cũng cho lão cơ hội chạy tới, phải nói là quấn đến không thể thở nổi.



Du Tiểu Mặc đang suy tư liệu có nên tranh thủ bổ cho mụ một đao hay không, có điều không đợi hắn nghĩ kỹ, Ngân phu nhân đã tự quyết định thay hắn.



“Nếu phải chết, ta cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”



Giọng nói oán hận của Ngân phu nhân bỗng vang lên, nỗi hận thấu xương làm khuôn mặt xinh đẹp của mụ vặn vẹo, giờ phút này Ngân phu nhân cao quý cũng chỉ là một mụ ác phụ mà thôi.



Du Tiểu Mặc cảm thấy lão già Du Chấn Thiên kia thật là khốn nạn, một vị quý phụ nhân tốt đẹp lại tự hủy hoại bản thân tàn tạ vì lão, sao lại có người đàn bà ngu xuẩn như thế chứ!



Linh lực trong cơ thể Ngân phu nhân bạo động, nhìn sao cũng thấy có vẻ mụ đang có ý định tự bạo, Du Tiểu Mặc không ngờ Ngân phu nhân lại điên cuồng đến thế, giữ được núi xanh, không sợ thiếu củi đốt!



Chỉ vì muốn giết hắn mà phải hi sinh như vậy sao?!



Du Tiểu Mặc không biết, bí pháp Ngân phu nhân dùng để ép buộc tăng tu vi có để lại di chứng rất nghiêm trọng, với tình hình hiện tại, cho dù may mắn sống sót thì tu vi của mụ cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn, hạ tu vi thì thôi đi, rất có thể từ nay về sau sẽ trở thành một phế nhân, với sự cao ngạo của Ngân phu nhân, làm sao có thể chịu được.




Mà thực ra thì ban đầu Ngân phu nhân cũng không cần chịu hậu quả nghiêm trọng như vậy, kết quả này cũng có công lớn của Du Tiểu Mặc nữa.



Nếu Ngân phu nhân đủ tỉnh táo để dẫn dắt khai thông loại năng lượng bạo loạn trong cơ thể, vậy thì hậu quả tối đa chính là hạ tu vi, nhưng mụ bị Du Tiểu Mặc kích thích tới nỗi hoàn toàn mất hết lý trí, kết quả là bi kịch.



Linh lực lúc tự bạo cực kỳ cuồng loạn, có thể khiến cho linh lực trong trời đất chấn động.



Không cần Du Tiểu Mặc nhắc nhở, những người khác đã chú ý tới, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, không dám ham chiến nữa, lập tức cố gắng tránh xa Ngân phu nhân.



Uy lực khi cường giả cấp mười hai tự bạo vô cùng khủng khiếp, tốt nhất là nên đứng càng xa càng an tâm.




Du Tiểu Mặc cũng muốn trốn, mặc dù thực lực của hắn cao hơn Ngân phu nhân rất nhiều, nhưng hắn không dám hứng uy lực khi cường giả cấp mười hai tự bạo ngay chính diện, chỉ là Ngân phu nhân muốn kéo hắn cùng chết, làm sao có thể để hắn chạy thoát đây, một luồng sáng bạc lóe lên chặn trước mặt hắn, xì xì lao về phía hắn.



Du Tiểu Mặc phát hiện đây là một con rắn màu bạc, thực lực không cao lắm, lập tức đẩy nó ra, có điều lúc này đã không kịp trốn rồi.



Ngân phu nhân cũng không hy vọng con rắn kia có thể giữ chân hắn lại, chỉ muốn kéo dài thêm vài giây mà thôi, sau khi đạt được mục đích, cơ thể mảnh khảnh lập tức phồng lên rồi nổ tung, dường như mọi thứ khắp xung quanh đều biến sắc, những ngọn núi hứng chịu uy lực tự bạo này cũng không chịu nổi một kích, lập tức bị đánh thành tro, khe nứt thật dài xuất hiện trên Đại Bình Nguyên, khắp nơi thủng lỗ chỗ.



Uy lực tự bạo giằng to hơn mười lăm phút mới biến mất.



Khi Đại Bình Nguyên chìm vào yên tĩnh, mấy người bỏ chạy mới dám trở về, nhìn hiện trạng của Đại Bình Nguyên lúc này, ai ai cũng phải hít khí.



Sau này không thể gọi Đại Bình Nguyên là bình nguyên nữa rồi.



“Linh nhi!” Tiếng rống giận dữ và bi thương của Ngân Liệt thình lình vang lên, con Ngân Long cực lớn chiếm giữ một vùng trời lóe lên ánh sáng bạc, thoáng chốc đã khôi phục lại hình người, lão lao về nơi vừa nổ tung, nhưng đáng tiếc Ngân phu nhân đã chết tới nỗi không còn lại một mảnh vụn rồi.



Người xuất hiện phía sau là Du Chấn Thiên chật vật, sắc mặt âm u tới nỗi có thể nhỏ ra nước đen, hết sức khó coi, lão vừa kinh vừa sợ nhìn nơi đã nổ tung, phu nhân đã có mấy vạn năm tình cảm phu thê với lão đã chết như vậy, không có phu nhân ràng buộc, chắc chắn Ngân Long tộc sẽ không còn thân mật với gia tộc Xích Huyết như trước kia nữa.



Đúng lúc này, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ dưới chân lão, thoáng cái đã bao trùm Du Chấn Thiên mất cảnh giác, mặc dù lão đã phản ứng ngay, nhưng đùi phải vẫn bị lửa bén vào, dường như còn ngửi thấy được mùi cháy khét lan trong không khí.



Du Chấn Thiên điên cuồng nhìn vào Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện, nhìn bộ dạng bình thản của y là biết Du Tiểu Mặc vẫn bình an, nghĩ vậy, trong lòng lão lạnh như hóa băng, phu nhân hy sinh tính mạng của mình vậy mà không thể làm Du Tiểu Mặc bị thương!



Mặc dù cũng ngờ được hắn sẽ trốn vào không gian, nhưng không gian không phải hư vô, nó sẽ biến thành một hạt bụi, sao có thể an toàn trước vụ nổ khủng khiếp kia được.



Chỉ là chắc Du Chấn Thiên không ngờ được, từ khi sau nguồn suối và thải thạch kết hợp lại, không gian không chỉ tiến hóa, mà khả năng phòng ngự cũng tăng cấp, không còn là thứ sẽ bị tổn hại chỉ bởi một kích của lão nữa rồi. Mặc dù uy lực khi Ngân phu nhân tự bạo rất khủng khiếp, nhưng tu vi thực sự của mụ chỉ có cấp mười hai một sao.



“Bây giờ đến lượt ngươi.”



Lăng Tiêu ung dung tuyên bố, vừa nói xong, một luồng sát khí lập tức tập trung vào Du Chấn Thiên, linh lực trên người cũng bộc phát trong nháy mắt, ngay thời khắc này, năng lượng của bốn loại huyết mạch cùng nhau nở rộ, chân thân của Tứ Linh như ảo ảnh thoáng hiện lên sau lưng y.



Khuôn mặt Du Chấn Thiên đối diện đã khiếp sợ đến không thể miêu tả nổi, nói đến bốn loại huyết mạch, lão cũng nhớ tới truyền thuyết về Tứ Linh, chỉ có người sở hữu huyết mạch của Tứ Linh mới có thể bước vào cảnh giới kia, lão đột nhiên nhớ tới tình huống khi giao thủ với Lăng Tiêu lần đầu, lúc ấy lão nghĩ mãi mà vẫn không thông, tại sao chỉ với tu vi của Lăng Tiêu lại có thể khiến lão bị thương, cuối cùng thì bây giờ Du Chấn Thiên cũng biết.