Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 720: Chuyển vào du gia




Hai ngày sau, tin tức phòng hồ sơ của học viện Lôi Đình bị đột nhập bắt đầu lan truyền.



Mặc dù không bị mất hồ sơ, nhưng lại không có ai phát hiện có kẻ đột nhập, chuyện này làm cho lãnh đạo của học viện Lôi Đình cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy phái người hết sức điều tra.



Thời điểm Kiều Sâm hay tin, trong đầu bỗng lóe lên một tia tinh quang, nhưng nhanh chóng bị ông bác bỏ, ông thừa nhận hai người kia rất lợi hại, nhưng học viện Lôi Đình là chỗ nào, phòng hồ sơ là chỗ nào, dù hai người có mạnh đến mấy, cũng không thể giấu được các vị giáo sư trong học viện.



Nhưng để chứng minh đêm đó hai người không hề rời khỏi căn cứ, Kiều Sâm vẫn điều tra một chút, phát hiện đúng là họ vẫn luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, lúc này mới khẳng định họ vô tội, sau đó ông liền gọi hai người qua.



Tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Sâm nói một tiếng: “Vào đi.”



Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lần lượt bước vào, vừa hỏi: “Đội trưởng tìm chúng tôi có chuyện gì?”



Kiều Sâm ra hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: “Có một nhiệm vụ muốn giao cho hai cậu.”



“Chỉ hai người chúng tôi?” Du Tiểu Mặc sững sờ.



Kiều Sâm rút ra một tập tư liệu rồi đưa cho họ, “Không phải, phạm vi của nhiệm vụ lần này khá lớn, phải chia thành nhiều tiểu đội, hai cậu chính là một tiểu đội trong số đó, tư liệu đây, các cậu xem là biết.”



Du Tiểu Mặc liếc nhìn một cái, suýt nữa thì kích động đến nhảy dựng lên.



Lăng Tiêu nhận lấy tư liệu, vừa nhìn lông mày đã khẽ nhướn lên, “Đội trưởng cử chúng tôi đi bảo vệ Du gia ở kinh đô?”



“Không tệ.” Kiều Sâm gật gật đầu, “Hẳn là các cậu cũng nghe nói, Du gia và Lịch gia có chút mâu thuẫn, vì một sự việc xảy ra vào nửa năm trước, mâu thuẫn bị đẩy lên đỉnh điểm, suýt nữa thì hai nhà đã đấu tới ngươi chết ta sống, cũng suýt chút nữa đã đánh nhau ngay giữa kinh độ…”



Du gia và Lịch gia đều là những gia tộc số một số hai, quan trọng nhất là cả hai nhà đều có đan sư cao cấp, mặc dù đan sư của Lịch gia kém Du gia một chút, nhưng Lịch gia vẫn không thiếu người ủng hộ, những gia tộc uy tín lâu năm ở kinh đô đều không hy vọng bất cứ nhà nào trong hai nhà bị diệt, từ đó khiến quốc gia mất cân đối.



Trong vòng nửa năm, những gia tộc uy tín đã ra mặt hòa giải mấy lần, cuối cùng mới làm cho hai nhà đồng ý ngồi lại nói chuyện một chút, buổi gặp mặt lần này rất quan trọng, cấp trên không muốn có bất cứ sự cố nào xảy ra, bởi vậy ra lệnh cho họ phái người đi bảo vệ Du gia và Lịch gia, cho khi buổi gặp mặt diễn ra, nhiệm vụ này rất quan trọng.



“Bây giờ có thể tiếp cận họ một cách quang minh chính đại rồi.” Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc hưng phấn nói với Lăng Tiêu, hôm qua hắn còn đang suy nghĩ xem phải tiếp cận họ thế nào mới phải.



Lăng Tiêu đang xem lại tư liệu, nghe thấy hắn hỏi liền đáp: “Đừng vui quá sớm, bây giờ chúng ta phải điều tra rõ mọi chuyện đã.”



“Có gì mà phải điều tra, nhất định là Lịch gia ghen tị với Du gia, cho nên mới giở trò sau lưng, em biết tính cách của Du Bách và Du Lộ mà, trừ phi có người khiêu khích họ, nếu không thì còn lâu họ mới để tâm tới mấy kẻ đó.” Du Tiểu Mặc khẳng định.



Lăng Tiêu nhướn mày thích thú nhìn hắn: “Em rất hiểu họ nhỉ.”



Du Tiểu Mặc vô thức chột dạ một chút, đến chính hắn cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, vội vã đáp lại: “Bọn em… Là anh em ruột mà, sống chung với nhau mười mấy năm, có hiểu rõ cũng là chuyện bình thường.”



“Thế mà ta lại nhớ trước kia em từng nói, địa vị của em ở trong nhà không cao, hình như cha mẹ em yêu thương hai người anh em còn lại hơn, vậy mà em không xích mích với hai tên đó, đúng là kì lạ.” Ánh mắt Lăng Tiêu đánh giá hắn.



Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, đúng là kiếp trước hắn có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không có can đảm, Du Lộ và Du Bách đều rất cường thế, hai người họ mà tức giận là hắn phải bó tay ngay.



Thời gian Du gia và Lịch gia gặp mặt được xác định là hôm sau, bọn hắn chỉ cần bảo vệ người Du gia một ngày, đợi sau khi hộ tống họ an toàn tới điểm hẹn, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, tuy chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn phấn khởi lắm.



Xế chiều hôm đó, hai người tới Du gia trình diện.



Biệt thự mà Du gia đang ở rất rộng rất sang trọng, lớn hơn căn nhà ở thành phố A hồi xưa không biết bao nhiêu lần, Du Tiểu Mặc cứ tưởng chỉ có bên ngoài mới xa hoa thôi, chắc bên trong sẽ có mùi vị gia đình ấm áp lắm đây, vậy mà khi bước vào hắn mới phát hiện mình sai rồi.



Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, mẹ hắn là một người phụ nữ nhiệt tình và thích lãng mạn, căn nhà ở thành phố A được bà đích thân bài trí từng chút từng chút một, hắn cứ nghĩ căn nhà này cũng vậy chứ.



“Mời hai vị vào trong, hôm nay lão gia và phu nhân đều có nhà.”



Người lên tiếng là Đàm quản gia của Du gia, ông là người quan tâm Du Tiểu Mặc nhất trong nhà đó, Đàm quản gia đã phụng dưỡng ba đời của Du gia, tư cách và sự từng giải đều già dặn, là một người rất hiền lành.



Du Tiểu Mặc nhìn ông mà cảm thấy hơi nhớ nhung, khi gặp lại khuôn mặt quen thuộc này, hốc mắt hắn bắt đầu ướt át, hắn cứ tưởng là mình đã quên được họ rồi, ai ngờ vừa nhìn thấy Đàm quản gia, khuôn mặt ông lại hiện rõ trong đầu hắn.



Đàm quản gia thấy Du Tiểu Mặc nhìn mình chằm chằm, liền mỉm cười với hắn.



Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo, lập tức nhếch miệng cười.




Đàm quản gia bỗng ngơ ngác, trong nháy mắt, ông bỗng có cảm giác được gặp lại nhị thiếu gia, nhưng ông biết, nhị thiếu gia đáng thương kia đã qua đời trong một sự cố ngoài ý muốn vào mười năm trước, nghĩ vậy, ánh mắt ông không nén nổi vẻ ưu thương.



Từ sau khi nhị thiếu gia qua đời, mọi thành viên trong Du gia đều trở nên kỳ quái, mỗi lần nhìn họ, ông đều muốn cảm thán một câu, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, sao trước kia còn làm thế!



Dẫn hai người vào, Đàm quản gia để họ ngồi đợi trong phòng khách một lát, còn ông đi lên lầu gọi người.



Lăng Tiêu cầm chặt tay Du Tiểu Mặc, an ủi: “Đừng khẩn trương, em đến đây đâu phải để nhận thân.”



Vừa dứt lời, y lập tức nhận được một cái lừ mắt rất chi là khinh bỉ.



Một lát sau, phía cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân, nhưng chỉ có hai người đi xuống, một trong số đó là Đàm quản gia, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy một người đàn cao ngất, ông có một khuôn mặt trẻ tung tuấn mỹ lại tràn ngập nét thành thục của nam nhân, mười năm rồi, ông vẫn trẻ vẫn tuấn mỹ như xưa, thực ra hắn nên phát hiện ra điều này sớm hơn mới phải.



Rõ ràng đứa con nhỏ nhất của họ cũng gần ba mươi tuổi, nhưng hai vị phụ huynh vẫn trẻ trung như vừa đôi mươi, làn da cũng trơn mềm như trắng gà bóc, hắn cứ tưởng bởi vì họ bảo dưỡng tốt, mẹ hắn cũng mua một đống đồ mỹ phẩm luôn mà, bây giờ hắn mới hiểu, hóa ra những thứ đó chỉ dùng để che giấu tai mắt người khác thôi.



Bây giờ không còn đứa con thừa thãi này, cuối cùng họ có thể quang minh chính đại để người khác biết rõ mình là tu chân giả hoặc đan sư rồi, không cần giấu đến giấu đi nữa.



“Hai vị là thành viên của Bạch Sa phải không, tôi là Du Dung, xin chào.”



Ba Du ngồi đối diện với họ, động tác và tư thái đều giống như một vị thân sĩ quý tộc ưu nhã, nụ cười đúng mực, có thể nói là hoàn hảo.




Du Tiểu Mặc càng ngày càng ủ rũ, thái độ hoàn hảo không chút tỳ vết này là hình tượng ba ba dùng với người ngoài, chỉ khi ở trước mặt người nhà, ông mới gỡ bỏ hết lớp ngụy trang, trở lại làm một Du Dung chân thật nhất. Mà hắn lúc này, cũng là người ngoài.



“Làm sao thế?” Du Dung phát hiện Du Tiểu Mặc cứ nhìn mình u oán mãi, hơi nghi hoặc, hình như đây là lần đầu ông gặp thiếu niên này, nhưng hắn lại mang tới cho ông một cảm giác như đã quen biết từ rất lâu, hơn nữa ánh mắt của hắn có gì đó rất bất thường.



Lăng Tiêu cười đáp, “Du tiên sinh không cần để ý tới cậu ấy, người này lâu lâu phạm nhị ấy mà.” Phạm nhị là từ mới y học được sau khi đến thế giới này, cơ mà phát hiện cái từ này vô cùng vô cùng thích hợp với phu nhân nhà mình.



Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y, anh mới phạm nhị á!



Ba Du bật cười, ông cứ tưởng thành viên được Bạch Sa phái tới sẽ là người rất nghiêm túc, không ngờ lại là hai thanh niên thú vị, “Không biết nên xưng hô hai vị thế nào.”



“Tôi họ Lăng, cậu ấy họ Phương.” Lăng Tiêu đáp.



Ba Du gật đầu, “Lăng tiên sinh, Phương tiên sinh, mời hai vị ở lại hôm nay, tôi đã bảo quản gia chuẩn bị hai gian phòng cho các vị, quản gia sẽ dẫn hai người lên trước, tôi còn phải đi chăm sóc vợ, xin lỗi trước vì không tiếp đãi chu toàn.”



“Mẹ… À, vợ ngài có chuyện gì sao?” Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã thốt lên chữ mẹ, may mà hắn kịp thắng gấp, nhưng khi ba Du kinh ngạc nhìn qua, hắn mới biết mình đã xuyên việt, và hắn của bây giờ chỉ là một người lạ.



Mặc dù Ba Du cảm thấy rất kì quái, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Cám ơn Phương tiên sinh đã quan tâm, tâm trạng bà ấy có chút không tốt thôi.”



Tâm trạng gì không tốt?



Du Tiểu Mặc không dám hỏi thành lời, trong ấn tượng của hắn, mẹ Minh Tĩnh là người rất ít khi phiền não, bởi vì ba sẽ không để cho mẹ gặp bất cứ chuyện buồn nào, vậy mà bây giờ tâm trạng của bà lại không tốt, quả là việc lớn.



Ba Du đi rồi, Đàm quản gia bưng một khay hoa quả được bài trí tinh xảo tới cho họ.



Nhìn là biết Đàm quản gia đích thân phối hợp, tay nghề của ông rất giỏi, mỗi món nguội hay món điểm tâm được ông phối hợp đều đẹp đẽ và tinh xảo đến nỗi khiến người ta không nhẫn tâm xuống tay.



Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên ý tưởng niệm, vô thức thốt lên: “Cám ơn Đàm bá bá.” Vừa nói dứt lời, trong đầu hắn đã hiện lên hai chữ “xong đời”. quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy Đàm quản gia đang kinh ngạc nhìn mình.



“Làm sao… Phương tiên sinh biết tôi họ Đàm?” Đàm quản gia do dự hỏi, cảm giác kỳ quái trong đáy lòng lại hiện lên, càng ngày ông càng cảm thấy thiếu niên này rất giống nhị thiếu gia đã mất, nhất là dáng vẻ và giọng điệu khi hắn nói cám ơn vừa rồi, phải nói là giống như đúc.



Du Tiểu Mặc chột dạ nhếch khóe miệng, “À thì, cháu có xem qua tư liệu về Du gia, cho nên mới biết rõ bác họ Đàm, hơn nữa nhìn khuôn mặt bác rất thân thiết, ây… Nhà cháu cũng có một vị tầm tuổi bác, mới nhất thời không nhịn được…”



Lý do tạm thời bịa ra cũng hợp lý đấy.



Lăng Tiêu dùng ánh mắt khen ngợi hắn một cái.



Đàm quản gia nở nụ cười, có vẻ đã tin lời hắn, không nghi ngờ thêm.