Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 29




“Nước dìm đầu gối Phật, lửa thiêu Lăng Vân Quật.”



Câu này đối vô cùng tinh tế, nhìn thì có vẻ rất ổn, thực tế thì lại không ổn chút nào.



Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn hang động trên đầu gối tượng Phật, hỏi Đoạn Lãng: “Đây chính là Lăng Vân Quật?”



Đoạn Lãng nhẹ gật đầu, đáp: “Đúng vậy! Sông này sóng dậy nhấp nhô, mực nước lúc tăng lúc giảm, thay đổi thất thường. Truyền rằng nếu có một ngày nước dâng dìm đầu gối tượng Phật, Lăng Vân Quật sẽ bùng lửa, còn có chuyện lạ xảy ra nữa.”



Nhiếp Phong hơi nhíu mày: “Kỳ lạ, nếu nước sông nhấn chìm đầu gối tượng Phật, thì Lăng Vân Quật cũng bị ngập theo, vì sao lại có lửa xuất hiện?”



Đoạn Lãng nhún vai, nói: “Ta cũng không rõ. Nhưng nhà họ Đoạn ta trải qua bao đời đều cư trú tại vùng Nhạc Sơn này chính là vì truyền thuyết đó, hơn nữa con cháu đời nào cũng phải thường xuyên đi đo mực nước sông, tính toán nước sông tăng giảm.”



“Vậy, truyền thuyết này có liên quan sâu xa gì đến nhà họ Đoạn chăng?”



Đoạn Lãng nói: “Ta cũng nghĩ thế. Nhưng mỗi lần ta hỏi cha truyền thuyết này nói về cái gì, và sau khi Lăng Vân Quật cháy thì sẽ xảy ra chuyện lạ gì, cha đều nói quanh co lòng vòng cho qua chuyện, bảo ta còn nhỏ, có nói cũng không hiểu, chờ khi nào ta lớn sẽ nói cho ta biết.”



Nhiếp Phong tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ ném vào Lăng Vân Quật, tĩnh tâm lắng nghe. Tiếng đá va chạm vào nền đất vọng từ dưới lên, chứng tỏ hang động này nghiêng xuống dưới, sâu không thấy đáy.



Nhiếp Phong càng hiếu kỳ hơn, hỏi Đoạn Lãng: “Vậy ngươi có từng hỏi mẹ ngươi không? Ngay cả bà ấy cũng không nói sao?”



Đoạn Lãng mặt mày thoáng nét u buồn, rũ mắt nói: “Không, mẹ ta sinh ra ta không lâu thì chết, ta còn chẳng biết bà ấy trông thế nào nữa.”



Nhiếp Phong nhìn gương mặt nhỏ nhắn buồn bã của Đoạn Lãng, biết mình lỡ miệng hỏi chuyện không vui, liền áy náy nói: “Đoạn Lãng, ta xin lỗi …”



“Không sao mà.”



“Đúng rồi, Nhiếp Phong, mẹ ngươi trông thế nào? Chắc chắn là rất đẹp đúng không?”



Nhiếp Phong ngạc nhiên: “Ngươi … sao ngươi lại nghĩ vậy?”



Đoạn Lãng cười nói: “Chẳng lẽ không phải? Ta thấy ngươi mặt mày thanh tú như thế, quả thực rất khác cha ngươi, vậy chắc chắn là ngươi giống mẹ rồi. Bà ấy nhất định là một đại mỹ nhân!”



Nhiếp Phong nghe thế mặt mày thoáng nét buồn bã, thậm chí còn rầu rĩ hơn Đoạn Lãng lúc nãy, trầm giọng nói: “Bà ấy … quả thật rất đẹp, nhưng …” Hắn ngập ngừng không nói.



Đoạn Lãng lấy làm lạ, hỏi: “Nhưng sao?”



Nhiếp Phong cúi đầu, nói với giọng bi thương: “Có đôi khi, cái đẹp … chỉ khiến người ta đau lòng thôi, chẳng phải chuyện tốt lành gì …”



Nói xong liền rơi nước mắt.



Đoạn Lãng thấy buồn cười. Nó chưa trải đời nhiều như Nhiếp Phong, cho nên vẫn nghĩ rằng đẹp sẽ khiến người khác yêu thích, chứ không mang đến đau thương gì.



Tính nó tuy hiếu thắng, nhưng thấy Nhiếp Phong đau lòng thế, cũng không nói ra lời phủ nhận. Chung quy xát muối lên vết thương người khác không phải hành động gì tốt đẹp.



_Nguyên văn_



___________________________________




Bỗng dưng, Nhiếp Phong thoát khỏi nỗi lòng sầu bi, kinh ngạc nói: “Đoạn Lãng, ngươi có nghe thấy không?”



Đoạn Lãng ngơ ngác hỏi: “Nghe thấy cái gì cơ?”



Nhiếp Phong trợn tròn mắt, như thể nghe tiếng gì đó rất đáng sợ: “Tiếng … tiếng sóng!”



“Tiếng sóng?” Đoạn Lãng vội vàng nhìn xuống, chưa kịp rõ chuyện gì xảy ra đã sửng sốt nghe tiếng nước ù ù bên tai, bỗng dưng thấy hoa mắt chóng mặt.



Một cột sóng lớn phóng lên trời, cao phải đến hơn mười trượng, cuộn trào mãnh liệt, đổ ập xuống đầu gối tượng Phật!



Tai họa giáng xuống trước mắt, Đoạn Lãng không biết phải làm sao, không biết đường tránh né mà đứng đó kêu to lên: “Oa! Nước dìm đầu gối Phật!”



Mà thực tế thì cũng không tránh được. Cột sóng lớn bao phủ toàn bộ đầu gối tượng, đương nhiên Lăng Vân Quật cũng không thoát nạn.



Nhiếp Phong thân thủ nhanh nhẹn, nhưng lần này khó tránh được thiên uy, bị sóng lớn ập xuống đầu, thân hình khó giữ thăng bằng, cùng với Đoạn Lãng bị cơn sóng dữ nuốt trọn!



Hai đứa trẻ bị nước cuốn đi. Trên sông sóng dậy ào ào, lớp này xô lớp khác. Trong tình huống nguy ngập đó, Nhiếp Phong vẫn không quên nắm chặt tay Đoạn Lãng, sợ nó bị cuốn trôi đi.



Trong cảnh sống chết thế này, Đoạn Lãng chỉ có cảm giác Nhiếp Phong nắm tay nó rất chặt. Từ khi chui ra khỏi bụng mẹ đến giờ, ngoài Đoạn Soái vì quan hệ cha con máu mủ không thể xóa bỏ mà quan tâm nó, những người khác đều giễu cợt khinh miệt nó. Vậy mà bây giờ, tuy chỉ mới gặp nhau nói chuyện đôi câu, Nhiếp Phong lại quan tâm đến nó, không hề do dự vươn tay cứu giúp nó trong tình cảnh hiểm nghèo. Đoạn Lãng mới tám tuổi cũng hiểu được lòng nhiệt thành và tốt bụng của Nhiếp Phong, thầm cảm động không thôi.



Nhưng sóng lớn cuồn cuộn không ngừng, hết đợt này lại đến đợt khác. Cột sóng vọt thẳng lên trời, hai đứa trẻ không nơi neo bám, bị cột sóng hất tung lên không trung.



Sóng lớn ngập trời, lần này cuộn lên cao đến mười trượng, cao hơn cả đỉnh tượng Phật. Cùng lúc đó, đà sóng đã hết, tức thì đổ ập xuống nhanh như chớp. Hai đứa trẻ theo đó rơi thẳng xuống dưới, nhưng lần này không may mắn rơi vào trong nước, mà là rớt xuống chỗ chân tượng cách đến mười trượng.




Chân tượng cứng vô cùng, hai đứa mà rớt xuống e là sẽ thịt nát xương tan. Đoạn Lãng thấy mình sắp chết đến nơi liền kêu ré lên. Nhiếp Phong đối mặt với cái chết lại bình tĩnh vô cùng. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Nhiếp phong đột nhiên buông Đoạn Lãng, tay cầm ngược Tuyết Ẩm, hét: “Đoạn Lãng, ôm chặt ta!”



Đoạn Lãng vốn tưởng Nhiếp Phong định bỏ mình, ai ngờ hắn lại đột nhiên quát lên như thế, hoảng sợ dùng hai tay ôm chặt eo Nhiếp Phong. Ngay lúc đó, hai đứa đã sắp rơi xuống chân tượng.



Trong lúc cấp bách, Nhiếp Phong cắn chặt răng, dồn toàn bộ sức lực vào hai tay, cắm phập Tuyết Ẩm vào đầu gối tượng Phật. Keng một tiếng, hai người đang trên đà rơi lập tức khựng lại.



Ai mà ngờ được, vừa sống sót sau tai nạn, còn chưa trèo lên đầu gối tượng, hai đứa lại đột nhiên nghe tiếng binh khí va nhau trên đỉnh tượng Phật.



Ngước mắt lên nhìn, bóng đao ánh kiếm tung hoành. Thì ra Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đã giao đấu đến chỗ đỉnh tượng.



Nhiếp Nhân Vương tay cầm đao bổ củi, còn Đoạn Soái thì không rút Hỏa Lân Kiếm ra khỏi vỏ, hai bên lấy vỏ kiếm với đao cùn đấu đá giằng co nhau. Bởi vì Thực Nhật Kiếm Pháp phải kết hợp với Hỏa Lân Kiếm mới phát huy hết uy lực, cho nên Đoạn Soái chỉ dùng chiêu thức bị thiệt hơn rất nhiều, liên tiếp lùi về phía sau.



Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nhìn trận quyết chiến kinh tâm động phách, vội vàng trèo lên đầu gối tượng. Đoạn Lãng lòng nóng như lửa đốt, hô to: “Cha!”



Nhưng dù có gọi đến rách họng thì vẫn chìm lấp trong tiếng sóng gầm gió rít!



Sóng đang gầm thét, gió đang rít gào. Người đang kinh hãi!



___________________________________



Rừng cây vốn là một nơi rất bình thường.




Nhưng trong bụi cây giấu bóng cao thủ, thì xung quanh bỗng trở nên nguy hiểm, rất không bình thường.



Trong một bụi cây cách đỉnh tượng Phật không xa, có một luồng khí cực không tầm thường.



Lúc này, Bộ Kinh Vân đang ẩn mình trong rừng cây, không những có thể xem hai đại cao thủ quyết chiến, mà còn có thể nắm bắt tình huống phía dưới, đương nhiên là bao gồm nhất cử nhất động của Đoạn Lãng và Nhiếp Phong.



Nhiếp Phong …



Hôm nay, lần đầu tiên Bộ Kinh Vân nghe đến cái tên này, vừa rồi chỉ cảm thấy nó rất bình thường, nhưng nhìn thì lại thấy Nhiếp Phong không hề tầm thường.



Hắn không tầm thường, cho nên từ xa đã cảm nhận được khí tức Bộ Kinh Vân. Chỉ những người không tầm thường mới cảm nhận được những gì không tầm thường.



Hắn không tầm thường, cho nên đối mặt với thiên uy, với sóng to gió lớn vẫn điềm nhiên, cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết.



Nhưng, Bô Kinh Vân cảm thấy điều không tầm thường nhất ở Nhiếp Phong là tâm của hắn.



Bởi vì ai trong lúc sinh tử cũng đều đặt tính mạng của mình lên hàng đầu, chỉ duy có Nhiếp Phong lúc nguy cấp vẫn liều mạng túm chặt lấy Đoạn Lãng, cam tâm bỏ qua cơ hội chạy trốn dễ dàng để cứu lấy Đoạn Lãng. Cái tâm này …



Bộ Kinh Vân sao không tán thưởng bội phục cho được?



Rồi Bộ Kinh Vân đột nhiên nhớ lại những lời dạy bảo dặn dò thân thiết của Lăng Ngạo Thiên, vội vàng lấy lại tinh thần, cẩn thận quan sát trận kịch chiến giữa hai tuyệt thế cao thủ.



Bộ Kinh Vân bỗng cau mày, vì nó đột nhiên cảm nhận được có người tới nấp trong bụi cây. Hai người, hai cao thủ dùng kiếm!



Hai người này cũng nhìn thấy Bộ Kinh Vân.



Nhưng chúng không biết Bộ Kinh Vân cũng dùng kiếm, càng không cảm nhận được kiếm khí hung mãnh ẩn sâu trong nó.



Hai người này thực ra chính là hai trong mười đại kiếm khách thanh danh hiển hách hơn mười năm trước, Song Long Kiếm Bích.



Hai người này dùng song kiếm, từng hoành hành ngang ngược làm bao việc ác, sau này thua dưới tay Lăng Ngạo Thiên, muốn gia nhập Thiên Hạ Hội để cống hiến sức lực cho Lăng Ngạo Thiên, nhưng Lăng Ngạo Thiên lại dùng đủ loại thủ đoạn khiến hai người này quyết định lập công trước rồi mới gia nhập Thiên Hạ Hội sau. Đúng thế! Hai người này chính là quân cờ do Lăng Ngạo Thiên bố trí!



Vì “Phong Vân”, Lăng Ngạo Thiên sắp đặt rất nhiều quân cờ ẩn. Nhưng những quân cờ này sẽ không bao giờ biết ý nghĩa tồn tại của mình. Sự việc hôm nay kết thúc, Song Long Kiếm Bích chắc chắn phải chết, hơn nữa không khiến người khác nhìn ra bí ẩn trong chuyện này. Mà thực ra ngay cả Song Long Kiếm Bích cũng không rõ sự tình.



Bọn chúng chỉ muốn kiếm chút công lao để về sau gia nhập Thiên Hạ Hội càng có chỗ đứng vững chắc. Mục tiêu tương tự biết bao nhiêu … Tương tự ai ư? Đương nhiên là Liệt Diễm Song Quái đã chết nhiều năm trước rồi. Có lẽ đây chính là vận mệnh, người đã ở trong ván cờ thì chạy đâu cũng không thoát!



Về sau Song Long Kiếm Bích nghe tin Thiên Hạ Hội muốn lập mối quan hệ hữu hảo với Vô Song Thành, mà Độc Cô Nhất Phương sưu tầm cất trữ rất nhiều binh khí sắc bén quý hiếm trên đời, cho nên Thiên Hạ Hội tuyên bố khắp thiên hạ rằng muốn tìm kiếm thần binh lợi khí.



Sau đấy, Song Long Kiếm Bích lại nghe tin Nam Lân Kiếm Thủ và Bắc Ẩm Cuồng Đao chuẩn bị quyết chiến trên Nhạc Sơn Đại Phật. Tuyết Ẩm cùng Hỏa Lân chẳng phải hai thanh thần binh dâng lên tới cửa đó sao? Vì vậy, Song Long Kiếm Bích đến đây, ý đồ chờ hai người kia đánh đến sức lực kiệt quệ, lưỡng bại câu thương, sẽ nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.



Nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ biết được đến cùng ai mới thực sự là ngư ông … Tin tức mà chúng có được có cái nào không phải là Lăng Ngạo Thiên cố tình để chúng biết đâu.



Bộ Kinh Vân không để ý đến hai người kia. Nó cẩn thận quan sát trận đấu, muốn ghi tạc trong lòng từng chiêu từng thức. Nó bỗng nghĩ, nếu sau khi trở về có thể thuật lại chiêu thức cho sư phụ nghe, thì dù sư phụ không được tận mắt chứng kiến chắc cũng thu hoạch được rất nhiều.



Song Long Kiếm Bích không thèm để thằng nhóc ngẩn ngơ nhìn trận quyết chiến nọ vào mắt. Chúng đảo mắt láo liên, thoáng cái nhìn thấy Tuyết Ẩm trong tay Nhiếp Phong, mắt lập tức sáng rực lên.