Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 3




Lăng Ngạo Thiên nhìn kỹ lại tài sản của Thiên Hạ Hội, mấy thứ sổ sách này cũng quá rối loạn. Một mớ sổ sách loạn cào cào, chẳng phải ai cũng có thể từ đó mà vét một ít hay sao?



“Cố ý đây …” Lăng Ngạo Thiên cười như có như không, trong mắt hiện lên ánh sắc lạnh.



Đây đều là sổ sách liệt kê các cống phẩm mà các gia tộc và bang phái dâng lên để tỏ lòng thần phục. Nhiều sổ sách thế này, Lăng Ngạo Nhiên có thể thấy đây xác thực là ghi chép thu chi của họ, kèm theo đó còn mười rương vàng bạc đã được chuyển lên Thiên Sơn, đang đặt trong khố phòng.



Nói là cống nộp đại bộ phận tài sản cho bang hội, chỉ để lại một ít chi trả phí sinh hoạt cho các đệ tử, nhưng rút cuộc là giao bao nhiêu, giữ lại bao nhiêu, Hùng Bá chân chính sẽ không để ý đến. Suy nghĩ của Hùng Bá đều dồn hết cho thiên hạ, những thứ vàng bạc này trong mắt hắn có khác chăng chỉ là cặn bã lớn và cặn bã nhỏ mà thôi. Tóm lại, hắn muốn cái gì là có cái đó, cũng không thiếu tiền, cần gì quan tâm là nhiều hay ít.



Nhưng Lăng Ngạo Thiên thì khác. Lăng Ngạo Thiên cho rằng thứ không nắm trong tay thì không tính là của mình. Hơn nữa, vàng bạc mà cất trong kho thì chỉ như đồ trang trí, chỉ khi mang nó ra, dùng tiền để đẻ ra tiền, mới đích thực là tiền.



Sổ sách viết rất loạn, loạn đến mức người ta không muốn xem. Có điều, Lăng Ngạo Thiên không chỉ muốn xem, mà còn phải xem cho kỹ. Chỉ là, chờ hắn cẩn thận xem xét hết số sổ sách này thì e hoa cúc vàng cũng héo tàn.



Lăng Ngạo Thiên lướt qua một lượt, tổng kết được đại khái là mỗi môn phái nhị lưu có khoảng mười vạn lượng bạc, nay họ trở thành phân đà của Thiên Hạ Hội, vậy nghĩa là tài sản hiện tại của Thiên Hạ Hội ít nhất cũng phải trên trăm vạn lượng bạc. Một gia đình trung lưu một ngày tiêu khoảng một lượng bạc. Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lát, đổi ra thì một lượng tương đương với một trăm đồng ở hiện đại, vậy một triệu lượng bạc sẽ là mười vạn đồng.



Mười vạn … Lăng Ngạo Thiên ở hiện đại nắm giữ quyền sinh sát của cả một tập đoàn lớn, số tiền lưu thông đều dùng đơn vị triệu để tính, cho nên chút tiền này của Thiên Hạ Hội trong mắt hắn vẫn chưa là gì.





Lăng Ngạo Thiên cẩn thận tính toán một hồi, gọi đệ tử đến, sai hai việc: một là lập tức thông báo cho Tần Đức đến gặp bang chủ; hai là báo cho tất cả các phân đà, theo như sổ sách ghi chép thì hiện tại trong khố phòng phải có ít nhất một trăm vạn lượng bạc, bản bang chủ muốn nhìn xem một trăm vạn lượng bạc chất chồng lại sẽ là cảnh tượng đồ sộ thế nào, thiết nghĩ cũng chỉ có Thiên Hạ Hội mới được như vậy … Nhưng tại sao bản bang chủ chỉ nhìn thấy ba cái rương nhỏ trong khố phòng? Mất hứng, quá mất hứng rồi! Ra lệnh cưỡng chế tất cả các phân đà phải nộp đủ như sổ sách đã ghi trong thời hạn ba ngày, nếu không làm sẽ nghiêm trị không tha.



“Không thể quá gấp được …” Lăng Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, ra vẻ nghiền ngẫm, “Để cho các ngươi biết … thế nào là nước ấm nấu ếch …”




Dù gì hiện tại Hùng Bá cũng không chính thức nắm trong tay quá nhiều thế lực. Những kẻ quy phục hắn chỉ tỏ vẻ bề ngoài thôi, còn muốn thật sự khống chế bọn họ thì phải từ từ. Nếu áp bức hung ác ngay, chó cùng rứt giậu thật không tốt chút nào. Lại nói, ấn tượng của họ về Hùng Bá không phải một người so đo chuyện tiền nong, nếu thay đổi quá nhanh chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao? Lăng Ngạo Thiên tin rằng cái bí mật to lớn này vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện, nhưng có lời đồn gì truyền ra thì cũng phiền phức.



Thật ra Lăng Ngạo Thiên có để lại một chiêu dự bị. Chín môn phái nhị lưu nói thế nào thì cũng là nhóm đầu tiên đầu nhập Hùng Bá, về sau có thể leo cao đến đâu khó mà nói được. Mà chín chưởng môn, lúc này là chín đà chủ phân đà, rõ ràng không phải hạng tài cán cao siêu gì, tương lai tất nhiên sẽ bị thay thế. Đổi người thì chỉ cần một câu nói là xong, không ai dám phản đối Hùng Bá. Nhưng làm việc gì cũng phải có lý có cứ, như thế mới dễ khiến người ta tâm phục khẩu phục. Lăng Ngạo Thiên muốn thành lập một thế lực lớn thuộc về Hùng Bá, chứ không muốn làm một Hùng Bá độc đoán. Về bản chất mà nói, Lăng Ngạo Thiên không phải kẻ độc tài, biết lắng nghe ý kiến thì mới phát triển tốt được. Chỉ cần nắm chắc được phương hướng chung, phân chia chút quyền lợi cũng không sao.



“Ta đã cho các ngươi cơ hội, có nắm bắt được hay không thì phải xem chính bản thân các ngươi.”



Đám bang chủ đó sao có thể ngờ cái “thông điệp” như một trò đùa này lại là cơ hội cuối cùng của họ. Không thể tưởng được? Không thể tưởng được là tốt rồi, bởi lẽ Lăng Ngạo Thiên không có ý định để họ tưởng được.



———————————————————–




Thái độ của Tần Đức rất đoan chính. Lăng Ngạo Thiên nhìn hắn, hai mắt sáng lên. Người thông minh sao có thể không nhận ra khí chất của Hùng Bá thay đổi? Nhưng … người thông minh chung quy là người thông minh, biết chuyện gì không nên nhiều lời.



Lăng Ngạo Thiên bàn bạc với Tần Đức, phân tích tình hình tài chính của Thiên Hạ Hội, sau đó ước đoán trong ba ngày tới có thể gom đủ tám mươi vạn lượng bạc, tiếp đó đưa Tần Đức cầm hai mươi vạn lượng bạc đi mua lương thực cất trữ trên Thiên Sơn, lấy thêm bốn mươi vạn lượng bạc chuẩn bị mở quán trọ. Trong thành Thiên Ấm và chín thành thị phân đà khác, mỗi nơi mở một quán, các thành thị xung quanh chưa chiếm được cũng phải nhanh chân mở quán, tốt nhất là giá cả thấp hơn một số quán trọ kinh doanh bất thiện. Sợ làm ăn không tốt? Bàn về chuyện làm ăn buôn bán, Lăng Ngạo Thiên có gì không biết chứ? Tùy tiện ném ra mấy chiến lược là không sợ lỗ vốn.



Cuối cùng, Lăng Ngạo Thiên đặt cho các quán trọ một cái tên thống nhất là Thiên Nhất Các, bảo Tần Đức lần sau mang con trai của hắn là Tần Sương đến, rồi phất tay để hắn lui ra ngoài.



Sau đó, Lăng Ngạo Thiên triệu kiến Ân Thành. Hắn quyết định thành lập ba Ám Bộ. Một bộ Ám Vệ, một bộ Mật Thám, và một bộ Ám Sát. Lòng trung thành là yếu tố quan trọng nhất, tốt hơn cả là chọn những đứa trẻ mồ côi được Thiên Hạ Hội cứu, hoặc là có người thân được Thiên Hạ Hội trợ giúp. Lăng Ngạo Thiên để Ân Thành đi chọn người như điều kiện đã định, thiếu niên tuổi từ mười đến mười lăm, gia thế phải tra rõ ràng đến không còn điểm nào đáng ngờ mới thôi. Cuối cùng, hắn viết nửa đầu công pháp Phong Thần Thối giao cho Ân Thành để hắn luyện. Mặt Ân Thành vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lóe lên sự hưng phấn, không thể chờ thêm nữa, bước vội ra ngoài.




Ân Thành vốn giỏi khinh công, rất hợp luyện Phong Thần Thối, tin rằng chỉ cần luyện một chút là có thể bước vào cảnh giới cao thủ nhất lưu, còn cuối cùng có thể đi được đến đâu thì phải xem cơ duyên. Mức độ trung thành của Ân Thành lại cao, Lăng Ngạo Thiên thấy gã còn đáng tin hơn Tần Đức nhiều. Tần Đức giống như những quản lý viên ở hiện đại vậy. Giống như các thành viên hội đồng quản trị, giữa hai người chỉ có quan hệ hợp tác vì lợi ích mà thôi. Vốn dĩ Lăng Ngạo Thiên cũng chỉ định để Tần Đức giúp mình kiếm tiền thôi, không phải bán mạng. Còn Ân Thành, chắc hẳn hắn biết việc mình có thể nắm giữ ba Ám Bộ đồng nghĩa với việc được tin tưởng. Lại thêm Phong Thần Thối, Lăng Ngạo Thiên tin chắc rằng hắn đã có được lòng trung thành tuyệt đối của Ân Thành.



Trên thực tế, Lăng Ngạo Thiên không thể lý giải nổi tại sao Hùng Bá trong nguyên tác lại bại vong. Một kẻ làm chủ thiên hạ, có đến mấy vạn đệ tử, vậy mà lại bị Phong Vân giẫm đạp như bùn đất? Nếu mấy vạn người ấy có thể vặn thành một sợi dây thừng, thì đừng nói là Phong Vân, cho dù là gió sương mưa tuyết cũng không làm gì nổi.



Để ông chủ vật lộn với người làm công? Nói đùa, có vệ sĩ để làm gì chứ?




Còn Đoạn Nhiễm Phong, Lăng Ngạo Thiên quyết định bảo nàng đi thu mua một số thanh lâu, bồi dưỡng các thiếu nữ dùng để nghe ngóng tin tức, thu thập tình báo, khi cần thì làm sát thủ dùng mỹ nhân kế, trong một số trường hợp đặc biệt có thể sẽ phát huy tác dụng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng. Hơn nữa, kỹ viện còn có thể dùng để quay vòng vốn. Lăng Ngạo Thiên nói cặn kẽ hơn một chút, thấy Đoạn Nhiễm Phong nhìn mình với vẻ mặt cổ quái như đang nói: thì ra là khách quen …



Lăng Ngạo Thiên bất đắc dĩ gãi mũi, không phủ nhận. Hắn còn thuận miệng đặt cho kỹ viện mấy cái tên như Phiêu Hương Viện, Tụ Xuân Các gì đó, đưa trước cho Đoạn Nhiễm Phong ngân phiếu hơn mười vạn lượng rồi để nàng ra ngoài. Còn về lý do vì sao lại đặt là Phiêu Hương Viện, Tụ Xuân Các, rất đơn giản, tên càng bình thường càng tốt. Thiên Nhất Các thì khác, đặt tên như thế là để ai ai cũng biết đó là của Thiên Hạ Hội. Còn lầu xanh, nếu ngươi dùng cùng một cái tên, thì khác nào nói cho người khác biết là cùng một người mở?



Tiếp đó lại gọi Thư Khánh đến dạy bảo một phen, giao cho hắn thanh bảo kiếm Càn Khôn và một đống dạ minh châu, san hô, phỉ thúy, bảo hắn mang theo vài đệ tử đi mừng thọ Độc Cô Nhất Phương.



Duỗi người vặn eo một hồi, Lăng Ngạo Thiên tiếp tục xem sổ sách.



Trời vẫn còn sớm lắm.



- -----oOo------