Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 45




Trên đỉnh Thiên Sơn.



Nhiếp Phong ngồi tựa thân cây tùng, mặt mày rầu rĩ.



Đoạn Lãng cầm một cái khay từ xa chạy tới, đến bên Nhiếp Phong, cười hì hì, nói: “Phong à, đây là bánh ngọt Lỗ Từ vừa làm xong đấy, huynh nếm thử đi.”



Nhiếp Phong nhìn những chiếc bánh xinh xẻo, nói: “Huynh không có tâm trạng ăn uống.”



Đoạn Lãng cũng ngồi dựa thân cây, đặt khay xuống đất, cầm một miếng bánh, vừa ăn vừa nói: “Haiz, mọi người làm sao vậy? Lỗ Từ cũng mặt mày ủ ê, đệ quấn quít lạy lục mãi nàng ấy mới chịu làm bánh cho đệ.”



Nhiếp Phong ngạc nhiên: “Chẳng lẽ đệ chưa biết gì sao?”



Đoạn Lãng ngơ ngác: “Biết gì cơ?”



“Thì chuyện đại sư huynh và sư tỷ bị bao vây đấy.”



Đoạn Lãng gật đầu: “Hôm qua đệ nghe mọi người nói rồi.”



Nhiếp Phong sửng sốt: “Thế mà đệ vẫn còn thảnh thơi ăn bánh?”



Đoạn Lãng thở dài khe khẽ, cái mặt nhỏ nhắn thoáng nghiêm nghị, nói: “Phong sư huynh, chắc chắn sư phụ sẽ lo liệu chuyện này, với lại nhị sư huynh cũng đi tiếp viện rồi còn gì? Sẽ không sao đâu. Mà dù có sao đi nữa, huynh lo lắng thì ích gì? Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách san sẻ gánh lo cho sư phụ, chứ không phải ngồi đây thở ngắn than dài.” Nói rồi, Đoạn Lãng lại ăn một miếng bánh nữa. “Với lại lo lắng thì liên quan gì đến chuyện ăn uống? Mọi người cứ lo lắng mãi, chẳng chịu ăn uống gì, chẳng lẽ định để mình chết đói?”



Nhiếp Phong ra vẻ bất đắc dĩ: “Lãng à, đệ không hiểu đâu, Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành chắc chắn sẽ khai chiến.”



Đoạn Lãng vừa ăn vừa gật đầu, miệng nhai chóp chép, nói: “Đệ biết mà. Lão già Độc Cô Nhất Phương của Vô Song Thành phái người đánh lén sư phụ trước, lại còn sai người truy bắt sư huynh, sư tỷ, đáng ra phải chết từ lâu mới đúng.”



Nhiếp Phong chau mày: “Tại sao chứ… Mọi người không thể chung sống hòa bình sao? Nếu khai chiến… liệu sẽ có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng đây? Huynh muốn đi khuyên sư phụ giải quyết chuyện này trong hòa bình.”



Đoạn Lãng nuốt nốt miếng bánh, nhìn Nhiếp Phong rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Sao huynh lại nghĩ như vậy? Rõ ràng lão già Độc Cô Nhất Phương đó không muốn chung sống hòa bình với chúng ta. Bây giờ chúng ta chịu thiệt thòi đến thế rồi, chẳng lẽ phải lon ton chạy đến xin giảng hòa?”



Nhiếp Phong nhíu mày: “Khoan dung, độ lượng không tốt sao? Chẳng lẽ giang hồ cứ phải chém chém giết giết?”



Đoạn Lãng phì cười, chọt vào giữa hai đầu lông mày của Nhiếp Phong, nói: “Phong à, chờ Thiên Hạ Hội xử lý xong Vô Song Thành, tự khắc sẽ không còn chém chém giết giết.”



“Nhưng Vô Song Thành sẽ có rất nhiều người chết…”



“Phong! Họ không chết thì chúng ta sẽ chết! Huynh thử nghĩ đi, lâu nay sư phụ luôn nhân từ, chính nghĩa, dù có đánh bại Vô Song Thành cũng sẽ không lạm sát người vô tội. Nhưng nếu chúng ta thua, huynh nghĩ lão già thối tha Độc Cô Nhất Phương sẽ tha cho Thiên Hạ Hội sao? Đến lúc đó chúng ta đều chết hết!”



Nhiếp Phong lại cau mày, dường như đi vào ngõ cụt.



Đoạn Lãng vỗ vai cậu: “Huynh nhân từ quá, nhưng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Hơn nữa, Độc Cô Nhất Phương hoành hành ngang ngược, đến người dân Vô Song Thành cũng mong chờ sư phụ tới cứu họ. Chờ mọi chuyện trôi qua, mọi người đều sẽ sống yên ổn, đây chẳng phải điều huynh mong muốn hay sao?”



Nhiếp Phong thở dài: “Có lẽ đệ nói đúng, nhưng vốn dĩ huynh chỉ muốn sống yên bình đến hết đời cùng cha thôi, chưa từng muốn can dự vào sóng gió giang hồ.”



“Sống trong giang hồ, sao lại không gánh vác trách nhiệm của bản thân? Chẳng phải huynh hay nói sẽ duy trì công bằng, chính nghĩa sao? Thiên Hạ Hội chính là chính nghĩa, Vô Song Thành chính là tà ác. Chỉ có diệt trừ cái ác mới giúp người trong thiên hạ sống bình yên.”



Nhiếp Phong lẩm bẩm: “Thiên Hạ Hội chính là… chính nghĩa sao?”



Đoạn Lãng nói chắc nịch: “Tất nhiên rồi! Huynh còn chưa thấy rõ sao? Bây giờ sắp khai chiến rồi, sư phụ lại bị thương nặng, Thiên Hạ Hội lâm nguy, vậy mà sư phụ chẳng hề do dự, chi hàng trăm ngàn lượng bạc trắng, còn phái đệ tử cứu giúp người dân. Đổi lại là đệ thì không làm nổi đâu! Độc Cô Nhất Phương thì sao? Lão lại nhân cơ hội này xâm chiếm Thiên Hạ Hội, đúng là cái hạng bỉ ổi, coi thường tính mạng nhân dân! Trước đó huynh đệ ta cũng thấy rồi, chỉ dựa vào sức mình chẳng cứu được bao nhiêu, chỉ có sư phụ mới cứu được vô số người. Vậy nên chúng ta phải giúp sư phụ đánh bại Vô Song Thành, chứ không phải giảng hòa!”



Nhiếp Phong nhìn thật sâu vào mắt Đoạn Lãng: “Lãng… có lẽ đệ nhìn rõ mọi việc hơn huynh… Giúp sư phụ giết người của Vô Song Thành… để cứu được nhiều người hơn…”



Đoạn Lãng vỗ ngực cam đoan: “Đúng thế! Đừng thấy đệ còn nhỏ mà lầm, võ công hơn xa đệ tử nội môn đấy. Đến lúc đó, đệ sẽ bảo sư phụ cho đệ ra chiến trường. Phong, huynh sẽ đi cùng đệ chứ?”



Nhiếp Phong gật đầu với vẻ khó nhọc: “Tất nhiên là huynh… sẽ đi cùng đệ.”







Sau khi tách khỏi Vô Danh, nhóm U Nhược nán lại thành trấn một lúc để Ám Tuyết sơ cứu cho U Nhược, rồi tất cả lại mau chóng lên đường về tổng đà. Trên đường đi, hầu như nơi nào cũng có người bàn tán xôn xao, nói rằng bang chủ Thiên Hạ Hội bị thương nặng. Có người bảo hắn sắp không cầm cự được nữa, có người lại bảo bang chủ đã qua đời rồi, chẳng qua Thiên Hạ Hội phong tỏa tin tức mà thôi.



Những lời bàn tán này khiến U Nhược lòng nóng như lửa đốt, Tần Sương cũng cau mày buồn phiền. Nhưng Bộ Kinh Vân chỉ nói vài câu ngắn ngủn, hai người chẳng biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ đành tăng tốc, cố gắng trở về nhanh nhất có thể



Lúc mới nghe thấy tin đồn, Bộ Kinh Vân thấy thật khó hiểu, rõ ràng sư phụ đã ra lệnh phong tỏa tin tức, tại sao người ta lại biết chuyện này? Nhưng ngẫm lại, chắc chắn là Vô Song Thành cố tình tung tin để nhiễu loạn lòng người. Thế nên, nó cũng giục U Nhược và Tần Sương về nhanh.




Phải, Thiên Hạ Hội cài rất nhiều gián điệp vào Vô Song Thành, đương nhiên Vô Song Thành cũng bố trí mật thám trà trộn vào địa bàn của Thiên Hạ Hội, dù không dò la được tin tức quan trọng, vẫn có thể tung tin đồn.



Ngay khi nhận ra tin đồn có xu thế lan xa, Lăng Ngạo Thiên đã bỏ lệnh phong tỏa tin tức, để Thiên Hạ Hội công bố với người ngoài rằng bang chủ thực sự bị thương nặng, đặc biệt nhấn mạnh việc bang chủ bị người của Vô Song Thành đánh lén trên đường cứu giúp người dân gặp nạn lũ lụt, nhờ thế thu được sự đồng cảm của vô số dân thường. Người người đi lập bài vị trường sinh, cầu phúc đức bình an cho bang chủ, đồng thời làm bù nhìn rơm của Độc Cô Nhất Phương, đem đi đốt. Ngay cả người trong giang hồ cũng cảm thấy hành vi của Độc Cô Nhất Phương quá bỉ ổi. Hiển nhiên, lòng người đều đổ về phía Thiên Hạ Hội.



Nội bộ Thiên Hạ Hội lại chẳng cần lo lắng chuyện lòng quân dao động. Xưa nay, Lăng Ngạo Thiên luôn chú ý kiểm soát sức ảnh hưởng của cá nhân đối với sự vận hành của cả bang phái. Chẳng lẽ tổng giám đốc nghỉ ốm thì nhân viên không đi làm nữa? Đùa chắc! Bộ phận nào cũng có người phụ trách, tất cả đều hoạt động như bình thường.



Lăng Ngạo Thiên vui vẻ giả vờ bị thương nặng, nằm trên giường nghỉ ngơi, một mặt đánh lừa quân địch, lấy lòng quần chúng; mặt khác, hắn quả thật cần dưỡng thương, nhân thể nghiên cứu Huyền Vũ Chân Kinh lúc trước chưa kịp xem kĩ, tranh thủ thời gian nâng cao thực lực.



Mấy ngày nay, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng thường xuyên đến thăm hỏi tình hình sư phụ, tất nhiên là bị diễn xuất siêu quần của Lăng Ngạo Thiên làm cho cảm động đến rưng rưng nước mắt, quyết tâm đánh bại thế lực tà ác, cứu vớt người chính nghĩa bị tàn hại. Tình thầy trò cũng càng thêm thắm thiết.



Lăng Ngạo Thiên rất phấn khởi khi phát hiện ra Đoạn Lãng quả là một mầm non tiềm năng. Tuy không trải qua khoảng thời gian tăm tối đáng lẽ phải trải qua, giữ được tâm hồn trong trẻo, nhưng dù được sư phụ dạy bảo tận tình, Đoạn Lãng vẫn có bản tính riêng. Lăng Ngạo Thiên dám khẳng định nó sẽ không bao giờ khoan dung với kẻ địch. Đây chính là điều làm hắn hài lòng. So ra, Nhiếp Phong mềm lòng hơn nó nhiều. Nhưng không sao cả, Lăng Ngạo Thiên cảm thấy Đoạn Lãng làm bạn với Nhiếp Phong từ bé có sức ảnh hưởng không hề nhỏ, thoáng chốc đã khiến thằng bé nghĩ Vô Song Thành là thế lực đen tối, người nhân nghĩa nhất định phải đả đảo. Thế nên hắn càng hài lòng hơn.



Trong chuyến đi Nhạc Sơn lần trước, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đã thu lại Tuyết Ẩm và Hỏa Lân. Lăng Ngạo Thiên bảo hai đứa tiếp tục luyện Ngạo Hàn Lục Quyết và Thực Nhật Kiếm Pháp, nhưng không được bỏ quên các bài học và môn võ khác. Hơn nữa, về “máu điên” của Nhiếp Phong và vấn đề kiếm điều khiển tâm trí của Đoạn Lãng, hắn đã tìm ra một vài manh mối, nhưng chưa có cách giải quyết, nên nhắc nhở chúng phải nhớ luyện Băng Tâm Quyết hằng ngày.



Chỉ vài ngày sau, giữa Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành nổ ra hàng loạt cuộc tranh chấp giữa các phân đà. Hai bên bước vào trận chiến trường kỳ vô cùng ác liệt.



Đoàn người U Nhược đi suốt mấy ngày cuối cùng cũng về đến Thiên Sơn. Ba người thuộc Ám Bộ quay về đợi lệnh của Ân Thành. U Nhược, Tần Sương và Bộ Kinh Vân thì tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.



U Nhược chạy vội lên tầng hai, tất nhiên sẽ không có ai cản nàng. Vừa đến nơi, thấy cha mình “ốm yếu” nằm dựa đầu giường, mỉm cười nhìn mình, nàng đã không cầm được nước mắt.



U Nhược lao tới bên giường, khóc hu hu, lấy tay áo cha lau nước mắt, nhưng vẫn cẩn thận không đụng đến vết thương.



Tần Sương và Bộ Kinh Vân thấy U Nhược chạy lên tầng cũng đi theo. Lăng Ngạo Thiên gật nhẹ với hai đứa rồi xoa đầu U Nhược, cười bảo: “Lần này chừa rồi chứ, cô nhóc? Sau này có dám chạy lung tung nữa không?”



U Nhược ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, nhìn cha bằng đôi mắt to tròn ngấn lệ, nói: “Tại cha hết đấy, không cẩn thận gì cả, làm con sợ chết đi được.”



Lăng Ngạo Thiên nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, bỗng mềm lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng bảo: “Ngốc, cha làm sao có chuyện gì được? Còn con ấy, học võ chưa giỏi đã muốn bước chân vào giang hồ? Còn liên lụy đến các sư huynh.”



U Nhược đứng dậy, lén nhìn các sư huynh rồi dẩu mổi: “Đâu có! Đám hiệp khách giang hồ đó võ công kém cỏi lắm, sao sánh với con được? Tất cả là tại lão già xấu xa Độc Cô Nhất Phương. Cha không được tha cho lão đâu đấy!”



Lăng Ngạo Thiên bật cười, nói: “Cha cũng không muốn bỏ qua cho lão, nhưng lão không phải kẻ dễ đối phó đâu. Con xem, bây giờ lão vẫn khỏe mạnh, còn cha bị tập kích một lượt, trên người đã thêm hai lỗ rồi.”




U Nhược mãi không nói gì, cứ nghĩ đến chuyện cha mình bị đánh lén là lòng lại dậy lên căm phẫn.



Tần Sương nói với vẻ lo lắng: “Sư phụ bị thương có nghiêm trọng lắm không? Trên đường về, chúng con nghe thấy rất nhiều tin đồn đáng sợ.”



Lăng Ngạo Thiên hiền hòa đáp: “Không đến mức như trong lời đồn, các con không phải lo.” Nói rồi hắn vẫy tay gọi Tần Sương và Bộ Kinh Vân đến ngồi cạnh mình, hơi nghiêm giọng: “Chuyện lần này quả thật không kịp trở tay, không chỉ ta, đến các con cũng suýt không trở về được. Sau này không được sơ sẩy như thế nữa.”



U Nhược bực mình, nói: “Cái lũ Vô Song Thành đó đâu làm gì được bọn con, nào ngờ một đám Thiên Trì Thập Nhị Sát gì đó tự dưng nhảy ra, sau đấy lại đến Kiếm Thánh. Toàn một bọn cậy già ăn hiếp tụi trẻ!”



Lăng Ngạo Thiên hơi nheo mắt, nói: “Sương Nhi, lát nữa con đi thu xếp đi, Thiên Trì Thập Nhị Sát không cần tồn tại nữa.”



Tần Sương gật đầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Lần này chỉ có sáu kẻ lộ diện, chúng con đã giết hai người. Lúc đó, Vân sư đệ định xử lý nốt bốn người còn lại, nhưng bị vị tiền bối đến cứu chúng con ngăn cản.”



Bộ Kinh Vân nhìn sư phụ với đôi mắt sâu thăm thẳm, bản mặt vẫn vô cảm như mọi khi.



Lăng Ngạo Thiên nghe vậy bèn bảo: “Ra thế… Ta không biết tình hình lúc đó cụ thể thế nào, các con kể tường tận cho ta nghe xem.”



Tần Sương tường thuật một lượt, U Nhược nghe xong dẩu môi bảo: “Lão Kiếm Thánh đó hống hách lắm, chẳng buồn rút kiếm mà lại muốn bắt giữ tất cả tụi con. Cố nhân gì đó của cha cũng thế, ông ta lãnh đạm với bọn con thì thôi đi, đằng này ngứa mắt cả Vân sư huynh, còn chẳng coi cha là bạn, thậm chí nghi ngờ cha. Đúng là đáng ghét!”



Lăng Ngạo Thiên giật giật khóe miệng, sau đấy quay sang mỉm cười với Bộ Kinh Vân, từ tốn nói: “Đúng là năm ấy, khi ta muốn nhận Vân Nhi làm đồ đệ, hắn đã không đồng tình, nói là Vân Nhi lệ khí quá nặng, tốt nhất nên giao cho đại sư Bất Hư, dùng Phật pháp cảm hóa…”



Đáy mắt Bộ Kinh Vân thoáng qua nét bi ai, nhưng nó vẫn không nói gì.



Tần Sương nhíu mày, cảm thấy người kia làm vậy với một đứa bé mười tuổi vừa mới mất gia đình là quá tàn nhẫn. Muốn báo thù cho người thân thì có gì sai? Lại còn định ép con nhà người ta xuất gia nữa.



U Nhược tỏ vẻ bất bình: “Hừ! Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, ông ta dựa vào đâu mà nói Vân sư huynh lệ khí quá nặng? Lại còn bảo huynh ấy xuất gia làm hòa thượng? Thật không tài nào hiểu nổi.”



Lăng Ngạo Thiên nhìn Bộ Kinh Vân bằng ánh mắt ôn hòa: “Hắn không hiểu Vân Nhi, ta cũng sẽ không vì lời hắn nói mà nảy sinh thành kiến với Vân Nhi.”



Đôi mắt Bộ Kinh Vân hiện lên vẻ cảm kích, vẻ mặt cũng thoải mái hơn.




Lăng Ngạo Thiên thấy vậy không nói tiếp chủ đề này nữa: “Bất kể thế nào các con cũng phải cảm ơn hắn. Lần này gặp phải Kiếm Thánh, nếu hắn không đồng ý ra tay, thì sẽ rắc rối to.”



U Nhược thắc mắc: “Kiếm Thánh rốt cuộc là ai ạ? Ông ta nói mình cũng là người nhà Độc Cô.”



Đôi mắt Bộ Kinh Vân cũng hiện lên vẻ hoài nghi.



Tần Sương tiếp lời: “Kiếm Thánh là người được thiên hạ vinh danh tuyệt đỉnh kiếm khách từ hơn ba mươi năm trước, tên thật là Độc Cô Kiếm, chính là anh trai ruột của Độc Cô Nhất Phương.”



U Nhược vỗ ngực kinh ngạc, đến Bộ Kinh Vân trông cũng nghiêm túc hơn.



Tần Sương thấy sư phụ gật đầu bèn nói tiếp: “Theo lời đồn, năm đó Kiếm Thánh và thần thoại võ lâm ước hẹn đấu kiếm, nhưng đã thua, về sau phong kiếm quy ẩn, một lòng nghiên cứu kiếm ý, không can dự chuyện giang hồ nữa.”



U Nhược trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Thần thoại võ lâm?”



Tần Sương gật đầu: “Phải, nghe đồn người này tư chất trác tuyệt, tự sáng tạo kiếm pháp đánh bại Kiếm Thánh, về sau bị mười môn phái lớn bao vây, một mình giet ch3t hơn ngàn người, từ đó bặt vô âm tín. Hầu hết người trên giang hồ đều cho rằng người này đã chết từ nhiều năm trước.”



Bộ Kinh Vân nghe thế thầm giật mình, quay sang nhìn sư phụ.



Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, nói: “Vân Nhi đoán ra rồi phải không? Hắn chính là thần thoại võ lâm năm xưa, đối thủ truyền kỳ của Kiếm Thánh.”



U Nhược “ồ” lên kinh ngạc, Tần Sương cũng sững sờ, còn Bộ Kinh Vân lại có vẻ đăm chiêu.



U Nhược lắc tay áo Lăng Ngạo Thiên: “Sao cha quen biết thần thoại võ lâm đó vậy? Ông ta nói là được cha giúp đột phá, nghĩa là cha còn lợi hại hơn ông ta ạ?”



Lăng Ngạo Thiên thản nhiên nói: “Trước kia chúng ta không phân cao thấp… Nhưng nay hắn đột phá, e là ta không phải đối thủ của hắn nữa.”



U Nhược thấy khó hiểu: “Chẳng phải cha đột phá trước ông ta sao? Tại sao lại không phải đối thủ?”



Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Nhân cơ hội này ta cũng muốn cho các con biết về cấp bậc cao thủ. Các con đã biết trên cao thủ hàng đầu là cao thủ tuyệt thế rồi đúng không? Vân Nhi đã đạt đến cảnh giới này rồi.” Hắn nhìn Bộ Kinh Vân với vẻ tán thưởng rồi nói tiếp: “U Nhược và Sương Nhi cũng sắp đột phá rồi. Các con hơn người khác ở chỗ chỉ tập trung luyện một loại công pháp, chỉ cần tích lũy đủ là có thể đột phá.”



U Nhược gật đầu thật mạnh, Tần Sương cũng thầm quyết tâm nỗ lực hơn nữa.



Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: “Sau tuyệt thế cao thủ chính là truyền kỳ cao thủ. Ở cảnh giới này, con người đã mở được cầu nối với cội nguồn của đất trời, hoàn toàn phá bỏ giới hạn sức mạnh của thể xác, phải có tư chất, khả năng lĩnh ngộ rất cao và gặp được cơ hội mới có thể đạt đến.”



Bộ Kinh Vân trầm tư, ánh mắt ngày càng sáng hơn.



Lăng Ngạo Thiên mỉm cười nói tiếp: “Yếu tố then chốt để đột phá cảnh giới truyền kỳ cao thủ chính là mở được cầu nối với thiên địa. Ta đã làm được điều này, cũng nói bí quyết cho hắn biết, thế nên hắn đã nhanh chóng đột phá. Nhưng chỉ thế thôi vẫn chưa đủ, phải tìm được cội nguồn thích hợp với bản thân mới có thể phát huy sức mạnh của truyền kỳ cao thủ chân chính.”



U Nhược nửa hiểu nửa không: “Cha bảo mình không phải đối thủ của người kia nghĩa là…”



Lăng Ngạo Thiên thản nhiên nói: “Bởi vì ta chưa tìm được cội nguồn của mình. Hắn thì không cần phải lo nghĩ về vấn đề này. Cội nguồn của hắn chính là kiếm, cũng chỉ có thể là kiếm. Đến ta còn biết, làm gì có chuyện hắn không biết.”



U Nhược hậm hực: “Biết thế cha đừng nói cho hắn biết bí quyết.”



Lăng Ngạo Thiên xoa đầu nàng, cười bảo: “Cô nhóc này sao mà thù dai thế? Mặc dù hắn không thừa nhận ta là bạn, nhưng thật ra ta đã coi hắn là bạn bè, nên nói cho hắn biết cũng có sao đâu. Với lại, dựa vào bản lĩnh của mình, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi.”



U Nhược đảo mắt một vòng, hỏi: “Nếu không có ân tình này, liệu ông ta có chịu ra tay cứu giúp chúng con không?”



Lăng Ngạo Thiên khựng một lát mới nói: “Thật ra ta cũng không biết. Nhưng nếu hắn không giúp thì rắc rối to. Nếu lúc đó hắn không đồng ý, ta sẽ lập tức đuổi tới đối phó với Kiếm Thánh, chứ cả ba đứa đều bỏ mạng ở đó chắc ta cũng hộc máu mất.”



Bộ Kinh Vân nghe thế thầm giật mình, khí tức quanh thân nhu hòa hơn hẳn. Tần Sương cũng rưng rưng nước mắt. U Nhược lại khóc rưng rức, nghẹn ngào: “Cha ơi, sau này U Nhược không chạy lung tung nữa đâu, con sợ cha lại lo lắng.”



Lăng Ngạo Thiên thấy cả ba đứa đều cảm động như thế vội nói: “Được rồi, không cần sướt mướt thế đâu. Các con bôn ba mấy ngày chắc cũng mệt rồi, mau đi tắm rồi nghỉ đi, có chuyện gì để mai nói sau.”



U Nhược lau nước mắt. Tần Sương nói: “Sư phụ cũng nghỉ ngơi đi ạ, dù sao người cũng bị thương nặng.”



Bộ Kinh Vân gật nhẹ tỏ ý tán thành.



Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, bấy giờ ba người mới cùng nhau rời khỏi phòng.



- -----oOo------