Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 82




Dịch: Mạc Nguyệt



Hôm sau, trời vừa sáng Lăng Ngạo Thiên đã dẫn Bộ Kinh Vân đến chào từ biệt cha con họ Vu. Có lẽ vì kiêng dè thân phận đôi bên nên Vu Nhạc không ngỏ ý muốn Bộ Kinh Vân làm con rể mình nữa. Vẻ lưu luyến và ái mộ thể hiện rõ trên nét mặt Vu Sở Sở. Nhưng Bộ Kinh Vân coi như không nhìn thấy. Vu Sở Sở gần như muốn lên tiếng thỉnh cầu Lăng Ngạo Thiên cho nàng đi theo họ, nhưng thiếu nữ bé nhỏ còn chưa kịp thổ lộ tâm tư thì ngài bang chủ miệng cười như hồ ly đã dùng đôi câu vài lời tránh đi.



Vậy là sáng hôm ấy, khi mặt trời vừa ló rạng, họ bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ một đời.



Lăng Ngạo Thiên dắt tay Bộ Kinh Vân chầm chậm lên đường về thành Vô Song, trông chẳng hề có vẻ vội vàng. Hắn đang cảm thấy rất yên bình, thư thái. Xưa nay hắn vốn giỏi kiểm soát tất thảy, dù là thiên hạ hay lòng người. Vì vậy, hắn sẽ không chạy trốn tình cảm của mình.



Nếu trong lúc bản thân không nhận thức được, hắn đã trao đi nhiều hơn mấy phần thật lòng, thì không cần thiết phải thu lại nữa. Chí ít cho đến hôm nay, hầu như Bộ Kinh Vân chưa làm hắn thất vọng bao giờ. Vậy thì cứ tiếp tục thế này cũng tốt.



Một khi đã nhận định ai hay điều gì, Lăng Ngạo Thiên sẽ chẳng ngại trả giá. Cùng hưởng thiên hạ thì đã sao? Thật ra điều hắn quan tâm không phải quyền lực, địa vị, mà là sự kiểm soát.



Trên thực tế, hắn là một người cuồng kiểm soát, hắn hưởng thụ cảm giác nắm trong tay hết thảy. Chính vì thế, điều hắn không thể chấp nhận chính là vận mệnh – thứ không thể nắm bắt.



Kể từ khi đến thế giới này, trở thành Hùng Bá, mọi việc hắn làm đều nhằm đi ngược ý Trời, chống lại vận mệnh. Hắn không phải Hùng Bá, thế nên ai cũng đừng vọng tưởng lấy vận mệnh bi kịch của Hùng Bá để khống chế hắn. Nhưng hắn cũng là Hùng Bá, nên không ngại hoàn thành nguyện vọng xưng bá thiên hạ của gã. Hắn muốn có được tất cả những gì nên có, đồng thời không muốn vận mệnh tước đoạt thành quả của mình. Dù có một ngày thiên hạ không còn thuộc về hắn, đấy cũng là vì hắn không cần nữa.



Giờ ngẫm lại mới thấy, Lăng Ngạo Thiên cũng chỉ cố chấp với việc chứng minh rằng sự tồn tại của mình hoàn toàn hợp lý mà thôi. Hắn là một con người có tư duy độc lập, chứ không phải con rối mặc cho số phận giật dây. Nhưng hắn vẫn biết mình là ai, sẽ không trực tiếp đối đầu với vận mệnh. Ngược lại, hắn sẽ không cố ngăn cản những chuyện sắp xảy ra do số phận sắp đặt, mà sẽ cố lèo lái thuận theo tình thế, để kết quả hướng về phía có lợi cho mình.



Cho đến giờ phút này, Lăng Ngạo Thiên vẫn không cho rằng việc hắn chính tay dẫn đến thảm họa diệt môn của nhà họ Hoắc là một chuyện đáng để hối hận hay chột dạ. Không hề. Cho dù hắn đã đón nhận tình cảm của Bộ Kinh Vân, cũng thực sự đáp lại bằng chân tình, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy chột dạ. Hắn có cách giúp nhà họ Hoắc tránh bị diệt môn, thậm chí có thể không nhúng tay vào việc này. Nhưng liệu Hoắc gia có an toàn không? Liệu Bộ Kinh Vân có tiếp tục làm Hoắc Kinh Giác, trở thành hậu duệ tố chất xuất chúng kế thừa kiếm pháp Hoắc gia, không làm Bất Khốc Tử Thần – tuyệt thế cao thủ mười lăm tuổi hay không?



Vận mệnh khó đoán.



Thay vì đối mặt với vận mệnh không thể biết trước, chi bằng diễn theo kịch bản có sẵn, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, thậm chí được lợi từ nó.



Vậy nên hắn sẽ không áy náy hay chột dạ.



Bây giờ Bộ Kinh Vân đã chính tay gi3t ch3t Độc Cô Nhất Phương, gông xiềng hận thù trong lòng nó cũng được tháo bỏ rồi. Kể từ giờ trở đi, chuyện nhà họ Hoắc sẽ bị chôn vùi trong năm tháng, hóa thành cát bụi.



Lăng Ngạo Thiên nhận ra mình đã bắt đầu yêu Bộ Kinh Vân rồi. Vậy thì…



Hắn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn chàng trai lẳng lặng đi sau mình. Vậy thì cứ ở bên nhau thế này đi.



Không thể coi là cố tình lừa gạt được. Đời này, Lăng Ngạo Thiên có quá nhiều bí mật. Nếu đã biết rõ một khi lộ ra sẽ dẫn tới hậu quả không thể cứu vãn, thì không để lộ là được rồi.





Ngoài hắn ra, trên đời này sẽ không còn ai biết chuyện này nữa. Cho dù là Độc Cô Nhất Phương, kẻ phải chết vì chuyện này, đến lúc sắp mất mạng cũng không hề biết rằng mình chỉ là kẻ bị hại.



Độc Cô Nhất Phương sẽ không bận tâm, bởi số người phải chết vì lão nhiều không đếm xuể. Người trong giang hồ bị báo thù là chuyện quá bình thường.



Lăng Ngạo Thiên cũng sẽ không bận tâm. Chỉ cần hắn yêu Bộ Kinh Vân, Bộ Kinh Vân cũng yêu hắn thì thế nào chẳng được. Bộ Kinh Vân sẽ không bao giờ biết những chuyện nó không nên biết. Thế là giữa hai người chỉ có yêu, không có hận.



Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, lên tiếng: “Vân nhi, cô bé kia hình như có hứng thú với con đấy.”



Tay Bộ Kinh Vân hơi khựng lại, nó đáp với giọng buồn bực: “Con không có hứng thú với cô ta.”




Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, nói với giọng trêu chọc: “Ta chợt nhận ra các con đều trưởng thành rồi, bắt đầu hấp dẫn ánh nhìn của các cô gái rồi. Lần này, Phong sư đệ của con hình như cũng được người ta để mắt đến đấy.”



Bộ Kinh Vân lạnh nhạt đáp: “Chết rồi.”



Lăng Ngạo Thiên khựng lại, giọng nói nghe có vẻ bất đắc dĩ: “Sao con không hề thương hương tiếc ngọc thế?”



Bộ Kinh Vân chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú với ánh mắt sáng rực, đầy vẻ nghiêm túc.



Lăng Ngạo Thiên sờ cằm, bỗng dưng quay đầu, đổi sang giọng điệu khó bề đoán biết: “Không thương hương tiếc ngọc cũng tốt… Nếu con đã nói ‘sẽ không hối hận’, thì dù sau này có dây vào đóa hoa đào nào… sư phụ cũng không ngại cắt đứt giúp con.”



Bộ Kinh Vân nhoẻn cười, ánh mắt cũng ôn hòa hơn, chan chứa ý cười, đáp: “Thế thì cứ chặt đứt hết đi.”



Mặt trời lên cao giữa trời, hai người bước đi trong rừng hoang ngập tràn ánh dương ấm áp, thật hòa hợp biết bao.







Đến khi Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân về đến thành Vô Song, mọi chuyện trong thành đã được dàn xếp gần hết, tường thành cũng bắt đầu xây lại rồi. Bầu không khí trong thành đã đổi khác. Từ lâu Lăng Ngạo Thiên đã có ý định xây dựng thành Vô Song thành một nơi phồn hoa có trật tự rõ ràng như thành Thiên Ấm. Nơi ấy dù tốt nhưng dẫu sao Thiên Sơn cũng nằm ở vùng đất xa xôi, vị trí địa lý không sánh được với thành Vô Song. Mà vốn dĩ là người nắm trong tay cả thiên hạ, hắn nên đưa ra quyết định đúng đắn nhất, không được thiên vị.



Sau khi nghỉ ngơi, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đã khôi phục nội lực. Sau trải nghiệm ở Vô Song Thành lần này, võ công của Đoạn Lãng tiến bộ vượt bậc, lên đến trình độ nhất đẳng đỉnh cấp, chẳng mấy nữa sẽ đột phá. Còn Nhiếp Phong, sau khi cạn kiệt nội lực do dùng chiêu Khuynh Thành Chi Luyến, trong quá trình hồi phục, nó đã dung hòa được ba luồng nội lực của Phong Thần Thối, Nhiếp Gia Tâm Pháp và Ngạo Hàn Lục Quyết, đột phá trở thành cao thủ tuyệt thế. Lăng Ngạo Thiên rất phấn khởi, đệ tử càng giỏi giang thì thế lực của mình càng vững mạnh.



Tiếp theo đương nhiên là phái người của Ám bộ đi nhổ tận gốc những kẻ không nên giữ lại. Độc cô thế gia… tốt nhất là không giữ lại ai hết. Gió xuân thổi lại mọc lên ư? Lăng Ngạo Thiên không ngại loại bỏ cái “gió xuân” đó. Còn bà lão kia… Hắn tha cho bà ta, thứ nhất là vì nể mặt Nhiếp Phong, lúc đó bà lão đã như người mất hồn, nếu giết thẳng thì sẽ khiến Nhiếp Phong cảm thấy hắn quá độc ác; thứ hai là lúc đó tâm trí hắn đang không ổn định vì chuyện của Bộ Kinh Vân, nên hắn chỉ nói một câu trấn an bà ta thôi. Quả nhiên, bà lão không rời khỏi Vô Song Thành. Mà thật ra dù có rời khỏi đó, bà ta cũng trốn không thoát.




Cuối cùng, vào một đêm nọ, Lăng Ngạo Thiên vẫn đích thân đi xử lý bà lão. Thực ra từ giờ phút ấy, trái tim bà lão đã chết lặng rồi, sống cũng như không. Nhưng hắn cho rằng dù là tro tàn cũng phải dập tắt hoàn toàn. Còn đôi găng tay Vô Địch Bá Thủ, hắn sai người âm thầm chuyển về tổng đà, đưa cho người chuyên nghiên cứu của Ám bộ phân tích rồi tận dụng. Những báu vật và tài sản tích lũy suốt mấy đời của gia tộc Độc Cô thì trở thành một món hời với Thiên Hạ Hội.



Võ công tuyệt học truyền đời của gia tộc Độc Cô đương nhiên cũng vào tay Lăng Ngạo Thiên. Hắn cho hết vào Diễn Võ Đường ở Thiên Hạ Hội. Thứ quý giá nhất thực ra là Thánh Linh Kiếm Pháp được cất giữ trong phủ đệ của Độc Cô Nhất Phương. Nó ghi lại chiêu thức từ Kiếm Nhất đến Kiếm Nhị Thập Nhị của Kiếm Thánh. Đến khi chết, Kiếm Thánh vẫn chỉ dừng ở cảnh giới tuyệt thế đỉnh cấp, nhưng cảm ngộ về kiếm suốt mấy chục năm qua của ông ta thì không thể xem thường. Đương nhiên Lăng Ngạo Thiên sẽ giao kiếm phổ cho Bộ Kinh Vân nghiên cứu. Hầu như lần nào có được bảo kiếm hay kiếm phổ, hắn cũng nghĩ ngay đến nó.



Tuy Bộ Kinh Vân không nói nhiều, nhưng thần thái trong mắt đã phản chiếu nỗi lòng của nó. Vừa có được Thánh Linh Kiếm Pháp, nó đã vùi đầu ngâm cứu luôn trong quá trình dưỡng thương.



Còn về Nhiếp Phong, quả là lương thiện. Nhưng tính cậu ấy mà, ai ở trước mặt cậu thì cậu sẽ bảo vệ, nếu quay người rời xa thì cậu sẽ nhanh chóng quên luôn. Thật ra có những lúc người như vậy mới là kiểu tuyệt tình nhất. Bởi vì họ tốt với tất cả mọi người, có lòng bác ái với bất cứ ai, nhưng tình cảm của con người liệu được bao nhiêu? Chia đi chia lại, mỗi người còn được mấy phần?



Quả nhiên, Nhiếp Phong không nhắc đến bà lão kia nữa. Có lẽ cậu cho rằng bà lão sẽ sống an nhàn đến cuối đời. Còn thiếu nữ dung mạo tựa tiên nữ, mắt đẹp như trăng sáng cũng dần trôi vào quên lãng. Có lẽ người mà nàng chẳng thể cầm lòng liếc nhìn lần cuối lúc lâm chung cũng chỉ vứt nàng ở xó xỉnh nào đó trong ký ức thôi, đến một lần cúng bái cũng không bố thí. Bởi có quá nhiều người cần cậu bố thí, cậu sẽ không chia cho người đã khuất.



Sau đó, Nhiếp Phong xin phép Lăng Ngạo Thiên chính thức nhận Tiểu Nam làm đồ đệ. Lăng Ngạo Thiên đã gặp cậu bé này rồi, hắn phát hiện tố chất của nó cũng được xếp vào loại khá, tính tình có nét giống Nhiếp Phong, nên cũng đồng ý. Thế là hắn nhận trà của đồ tôn rồi tặng quà, chợt nhận ra mình đã được xếp vào hàng ông rồi, không khỏi bật cười trong lòng.



Bộ Kinh Vân không có chút thiện cảm nào với thằng nhóc cất giọng non nớt gọi mình là “sư bá”. Bản thân Nhiếp Phong đã là một đứa ăn hại rồi, giờ lại thêm của nợ này nữa, đúng là… không còn gì để nói.



Thật ra Đoạn Lãng cũng không thích hai anh em Tiểu Nam và Tiểu Miêu, nhưng ngàn vàng khó đổi được niềm vui của Nhiếp Phong, thế nên… nó chỉ đành chấp nhận.



Đoạn Lãng và Nhiếp Phong cùng trải qua nỗi đau mất cha, lại cùng nhau tập võ, trưởng thành, thân với nhau như hình với bóng, đương nhiên nó sẽ coi trọng Nhiếp Phong hơn, dù cậu cứ luôn mềm lòng, vẫn phải thừa nhận cậu là một người rất trọng tình nghĩa. Hồi nó còn nhỏ, lúc rèn luyện ở nội môn trước khi bái sư, Nhiếp Phong luôn quan tâm chăm sóc nó. Ân tình này nó sẽ khắc ghi mãi trong lòng. Sau khi bái sư, tất nhiên không còn đứa nào có mắt không tròng gây sự với nó nữa, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tình bạn giữa nó và Nhiếp Phong ngày càng thêm sâu sắc.



Đoạn Lãng rất biết ơn sư phụ. Đương nhiên nó biết Nhiếp Phong chỉ thấy được bề ngoài của sư phụ, về bản chất sư phụ không phải người tốt bụng, lương thiện hay nhân từ. Nó hiểu rất rõ, người lương thiện hiền từ làm sao có thể xưng bá thiên hạ được? Nhưng sư phụ chưa bao giờ bắt ép bất cứ ai trong số chúng nó, người tôn trọng bản tính của mỗi một đệ tử. Nó vẫn luôn cho rằng gặp được sư phụ như vậy là may mắn lớn nhất đời mình.




Nhiếp Phong không muốn giết hại người khác, sư phụ cũng chẳng hề bận tâm. Thật ra Đoạn Lãng cũng từng lo lắng, sư phụ vừa ý tố chất của tụi nó nên mới nhận làm đồ đệ, nhưng nếu không có công lao, không giúp được gì, thì tố chất tốt đến mấy cũng vô ích. Vậy mà sư phụ thực sự thuận theo ý muốn của Nhiếp Phong, để cậu đi cứu giúp mọi người. Đến nay, cả thiên hạ đều biết Nhiếp Phong, tam đệ tử của Hùng Bá, là người nhân nghĩa lương thiện, kế thừa đức tính can đảm nghĩa hiệp của Hùng Bá, trở thành thiếu hiệp tuấn kiệt có tiếng trong giang hồ.



Cuối cùng Đoạn Lãng cũng tin rằng sư phụ thật lòng yêu thương chúng nó, không muốn bắt ép chúng nó. Nhưng nó không muốn hành hiệp trượng nghĩa cùng Nhiếp Phong. Nó vẫn mong một ngày nào đó sẽ gầy dựng lại thanh danh và uy thế cho nhà họ Đoạn. Trở thành người như sư phụ mới là mục tiêu mà nó hướng đến. Vậy nên một mình nó nhận rất nhiều nhiệm vụ mà Nhiếp Phong sẽ không muốn làm. Rốt cuộc, nó làm mãi những chuyện như giết người diệt môn rồi thành quen. Tuy nhiên, trước mặt Nhiếp Phong, nó vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ. Suy cho cùng, nó và Nhiếp Phong vẫn khác nhau.



Lúc hai đứa cùng đánh ra chiêu Khuynh Thành Chi Luyến, có thể Nhiếp Phong không phát hiện ra, nhưng Đoạn Lãng lại cảm nhận rất rõ chiêu thức này khơi dậy tình cảm ở tận sâu trong nội tâm. Điều này thực sự khiến nó hốt hoảng.



Dù là lúc nào, Nhiếp Phong cũng giữ trái tim nhân hậu bác ái, vậy nên độ nháy bén với chuyện tình cảm rất thấp. Đoạn Lãng thì khác, nó đã không còn là đứa trẻ khi trước, lòng dạ nó sắt đá hơn nhiều rồi, nào còn chỗ cho tình cảm dư thừa? Vậy nên tình yêu đột nhiên bộc phát vào khoảnh khắc đó đã khiến nó hiểu ngay rằng Khuynh Thành Chi Luyến rõ rành rành là chiêu thức cần hai người yêu nhau cùng sử dụng. Nó nhanh chóng nhận ra chỉ có hai người yêu nhau mới nhận được truyền thừa của Vô Song Phu Nhân.



Cuối cùng nó đã hiểu thứ tình cảm mông lung suốt bấy lâu nay là gì. Nhưng nhìn dáng vẻ chẳng hay biết gì của Nhiếp Phong, nó chợt nhận ra con đường này còn dài lắm. Điều này khiến nó suýt nữa thì đi hỏi ý kiến của Bộ Kinh Vân, người mình vẫn hay trêu chọc. Đến người như sư phụ mà còn có thể… chắc huynh ấy cũng là người thâm tàng bất lộ. Nhưng suy đi nghĩ lại, nó không khỏi bật cười chua chát. Nhiếp Phong mà có được sự nhạy bén bằng một nửa sư phụ thì nó cần gì phải phiền muộn thế này. Xem ra không phải Vân sư huynh lợi hại, mà là tâm tư của huynh ấy đều bị sư phụ nhìn thấu hết rồi, vậy nên hai người đều không cần băn khoăn, xoắn xuýt.



Sau cùng, Đoạn Lãng chỉ đành tiếp tục rầu rĩ một mình.




Về tuyệt chiêu Khuynh Thành Chi Luyến, Lăng Ngạo Thiên có cảm giác mơ hồ rằng chiêu này có gì đó đi ngược lại đạo thường. Về cơ bản, các cao thủ truyền kỳ đều dùng một loại sức mạnh nguyên bản, chỉ có người tố chất xuất chúng mới dung hòa được nhiều sức mạnh nguyên bản, ví dụ như Nhiếp Phong với Đoạn Lãng sau này đều có thể thành công. Nhưng Khuynh Thành Chi Luyến lại tạo sự cộng hưởng của nhiều yếu tố như tâm, hồn, nội lực, chân khí hay thậm chí cả tình cảm, để tác động tới bản nguyên của tất cả những gì nằm trong phạm vi chiêu thức, gây chấn động tới cội nguồn sức mạnh của mục tiêu, vậy nên mới có chuyện một chiêu đánh nghiêng cả tòa thành.



Nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng. Uy lực của chiêu thức phụ thuộc vào cảnh giới công lực của người xuất chiêu. Quan trọng nhất là bất kể người xuất chiêu có thực lực cao đến mấy, toàn bộ nội lực cũng sẽ hao hết trong chiêu này. Vậy thì có thể tưởng tượng được uy lực của chiêu này khi cao thủ truyền kỳ như Võ Thánh và Vô Song Phu Nhân sử dụng. Đến phiên Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, mặc dù dùng cùng một chiêu thức, nhưng tốc độ và sức tấn công thấp hơn hẳn, vậy nên Đế Thích Thiên mới tránh được, còn thành Vô Song cũng chỉ có tường sập chứ không phải cả tòa thành.



Lăng Ngạo Thiên sẽ không dùng một chiêu thức như vậy. Dù là lúc nào, hắn cũng không thể chấp nhận hành vi tiêu hao hết nội lực trước mặt kẻ địch rồi mặc đối phương chém giết. Nhưng chiêu này lại có ý nghĩa trọng đại với Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, có thể xem như tuyệt chiêu giữ mạng.



Thật ra hắn hơi bất ngờ khi người dùng chiêu thức này là hai đứa tụi nó. Bởi vốn dĩ hắn để Nhiếp Phong đến Vô Song Thành chính là vì cho rằng Nhiếp Phong sẽ dùng Khuynh Thành Chi Luyến cùng Minh Nguyệt, không ngờ lại là với Đoạn Lãng.



Đương nhiên hắn sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện của các đồ đệ. Thực ra nếu Đoạn Lãng thật lòng yêu Nhiếp Phong, hắn sẽ càng dễ kiểm soát hai người này. Vậy nên hắn rất vui vẻ chờ xem tiến triển. Có điều nhìn bộ dạng chẳng hay biết gì của Nhiếp Phong, hắn không khỏi nảy ý xấu muốn xem trò vui của Đoạn Lãng.



Bộ Kinh Vân là đứa có khả năng quan sát nhạy bén nhất, thế là cứ lần nào Đoạn Lãng quấn lấy Nhiếp Phong, nó lại đột nhiên nhảy ra từ góc nào đó, giao lưu rèn luyện cùng Nhiếp Phong, người vừa mới đột phá. Sau đó Đoạn Lãng sẽ nghiến răng nghiến lợi định tách hai người ra, nhưng không đủ sức, cuối cùng đành chạy đi tìm sư phụ xin giúp đỡ.



Sau khi Bộ Kinh Vân khỏe hẳn, Lăng Ngạo Thiên cũng thu xếp ổn thỏa hầu hết mọi chuyện trong Vô Song Thành. Hắn viết thư dặn dò công việc tiếp theo rồi gửi cho Tần Sương và U Nhược đang ở tổng đà trên Thiên Sơn xa xôi, sau đó dẫn Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cùng rời đi.



Lăng Ngạo Thiên muốn dẫn tụi nó đi gặp một người. Hắn vốn tưởng không cần sắp xếp việc đối phó Đế Thích Thiên sớm thế này, nhưng xem ra mọi chuyện không còn do hắn định đoạt nữa.



“Sư phụ, thiên hạ vừa mới ổn định, người định dẫn tụi con đi đâu?” Đoạn Lãng lộ vẻ thắc mắc.



Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, nói: “Sư phụ dẫn các con đi gặp Võ Lâm Thần Thoại hơn hai mươi năm trước.”



Nhiếp Phong sửng sốt, nói với giọng hơi kích động: “Có phải… là chủ nhân của chú Quỷ Hổ không ạ?”



Lăng Ngạo Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Ta từng hỏi hắn, hắn quả thật từng có một tùy tùng tên là Quỳ Hổ… Vân nhi đã gặp người đó vài lần rồi, ta cũng nên dẫn Phong nhi và Lãng nhi đi gặp hắn.”



Bộ Kinh Vân cúi đầu, chẳng nói năng gì. Thật ra lần nào gặp nhau, người đó cũng dùng câu “sát khí quá nặng” để đánh giá nó. Thực lòng nó chẳng hào hứng với việc đi gặp người đó.



Nhiếp Phong lại rất mong chờ. Đoạn Lãng cũng hơi tò mò. Thế là Lăng Ngạo Thiên kiên nhẫn trả lời đủ loại câu hỏi của tụi nó, bầu không khí vô cùng hài hòa.



Với tốc độ của bốn người, đi từ Vô Song Thành cũng chỉ mất hơn một ngày là tới nơi. Chẳng mấy chốc, gian nhà đá quen thuộc giữa cánh đồng hoang vắng đã gần ngay trước mắt.