Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 6: Dạy dỗ (2)




Trưa hôm đó.

Tôi đói bụng, đi tới phòng bếp tìm được nửa đĩa bánh trung thu, lúcquay về đi ngang qua phòng Nhất Nương, phía trong truyền ra giọng nóikhẽ:

“Cô thề?”

“Tôi thề.”

“Một chút cũng không có?”

“Một chút cũng không có.”

Là Nhất Nương và Xà Quân. Tôi gõ cửa, Xà Quân thấy tôi, dửng dưng nói “Có chuyện gì không?”. Sau đó cực kỳ tự nhiên ôm tôi ra ngoài.

Trở lại phòng tôi, Xà Quân vô cùng thân thiết hôn lên trán tôi “Gần đây học được gì ở chỗ Nhất Nương?”

“À. . . . Để tôi chuyển dương khí sang cho anh.” Vội vàng lảng sangchuyện khác, tôiy anh tôi giữ vai tôi hơi dùng lực, sau đó vừa lòng nói“Uhm, linh lực tăng rất nhanh, quả nhiên không hổ là Thất Diệp LinhChi.”

Đương nhiên là vậy. Tôi truyền dương khí hấp thu được vào trong cơthể anh tôi, anh tôi nắm tôiy tôi, mượn linh lực của tôi để dương khíhòa vào cơ thể, ước chừng một nén hương, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảmthấy như quay trở lại đỉnh Nguyệt Lãng.

“Xà Quân, bao lâu nữa chúng tôi mới có thể đánh bại Thanh Dương Tử?”

“Hừ,” Xà Quân khoanh chân ngồi xuống bên cạnh tôi “Mặc dù Thanh Dương Tử đạo pháp cao siêu, thế nhưng linh lực của em cộng thêm linh lực củatôi không bao lâu nữa có thể đối phó với hắn tôi. Nếu em tu thành tiên,vậy thì nắm chắc trăm phần trăm.”

“Nhưng mà từ trước tới nay, chưa từng có một gốc cây Thất Diệp LinhChi nào có thể tu thành tiên.” Tôi đột nhiên có vài phần nản lòng, cáctrưởng bối nói không sai, bản thân Thất Diệp Linh Chi là quả nhân sâm,kẻ nào bắt được đều ăn tươi, cho nên về sau, không có cây Thất Diệp Linh Chi nào muốn tu hành, vì vậy cũng không có cây Thất Diệp Linh Chi nàocó thể thành tiên.

“Đó là bởi vì chúng không có ai bảo vệ.” Giống như phát hiện ra sự lo lắng của tôi, Xà Quân vòng tôiy qua, ôm tôi trong lồng ngực lạnh giácủa anh tôi “Em chắc chắn sẽ thành tiên, bởi vì có tôi bảo vệ em.”

“Nhưng mà. . . . Tôi lười như vậy. . . .”

“Em cũng biết vậy sao!”

“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng phủ nhận.”

“Không sao, tôi sẽ đốc thúc em.”

Có lẽ là vì anh ta quá dịu dàng, nói những lời này rất kiên định, tôi ôm eo anh ta, trong lòng không bất an nữa, được rồi Xà Quân, tôi sẽ cốgắng thử xem.

Xà Quân nói được thì làm được, quả nhiên mỗi ngày đều giám sát tôi,khụ, hành động cụ thể chứng minh là đánh vào tay, cứ đánh, hậu quả làmỗi khi ngủ dậy, tay và tim của tôi đều đau. . . .

Phiên ngoại nhỏ:

Một ngày nọ, Mỗ Thảo làm nũng, Xà Quân không thể không nhượng bộ, thu nhỏ người bao quanh cô, một rắn một cỏ phơi nắng giữa vườn hoa.

Lát sau, có con rùa đi ngang qua, kinh hãi: eo, ai đại tiện ra một đống lùng nhùng thế kia. . . .

Trán xà lẫn thảo đều hiện mấy vạch đen. . . .

Ban đêm, Nhất Nương bảo tôi tiếp khách ở cửa. . . . Gì kia, để tránhchữ “tiếp khách” làm cho con người không trong sáng nhàn rỗi như tôinghĩ tới chuyện không trong sáng, đặc biệt đổi thành “Đón khách”.

Người đi vào đều là quan lại quyền quý ăn mặc đẹp, dù sao chỉ là mộtngọn cỏ thôi, tôi có chút căng thẳng. Lại thêm bộ mặt nghiêm túc củaTiểu Nghiêm – biểu tình “các ngươi đều thiếu tôi một trăm vạn lượngbạc”, lại càng thêm căng thẳng.

Nhìn vị công tử vừa tiến tới, vội vàng nghênh tiếp, nụ cười trên mặtcũng thành một đóa hoa cúc: “À, xin chào Lưu công tử, xin hỏi ngài họgì?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình. Lưu công tử sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng dè dặt nói “Tế nhân họ Lưu.”

Tôi nhìn trộm Tiểu Nghiêm, ánh mắt anh tôi rõ ràng tỏ vẻ không được nhìn tôi, không được hỏi tôi, không được tỏ ra biết tôi.

. . . . . . .

Buổi tối trăng tròn, chợt thấy linh khí tăng vọt, đoán rằng có thầntiên xuất hiện. Vì thế trốn việc đi trước, ở trên một gò núi nho nhỏ,linh khí tăng lên, ánh trăng nghiêng vẹo.

Vì mừng quá mà đi nhanh nên bị vấp một cái, ngã như chó gặm bùn, đứng lên hóa thành Thất Diệp Linh Chi hút linh khí, lúc đang ăn chán chêbỗng một bao bố pháp lực từ trên trời giáng xuống, trước mặt tối sầm, có người đàn ông khẽ mắng “Quả nhân sâm đáng chết nhà ngươi, lần này xemcó trốn thoát không?”

Nói xong, phấn chấn vui vẻ vác túi đi, lúc đó có thanh âm khóc thantrời đất “Mẹ của con ơi, mẹ nói làm một cây củ cải tốt, dung mạo cũngkhông quá xấu, đang trêu ai chọc ai đây. . . .”

= =||||||||

Linh lực vẫn chưa tôin, ở dưới ánh trăng, tôi quay đầu lại thấy mộtđứa trẻ, mập mạp mũm mĩm, trắng trẻo nõn nà, ánh mắt sâu xa nhìn tôi.

Quả nhân sâm?

“Tỷ tỷ. . . .” Giọng nói của nó cũng ngọt ngào ngây thơ, hết sức đáng yêu: “Vừa rồi có người muốn bắt đệ sao? Đệ rất sợ. . . . .” Nó đángthương tội nghiệp tiến qua đây, tôi xấu hổ thu hồi ý nghĩ không nên cótrong đầu, vòng tôiy qua ôm nó “Đừng sợ, không phải đã đi rồi sao?”

“Kỳ lạ, vì sao hắn không xuống tay với tỷ tỷ?”

“Khụ, khụ” Tôi ho khan, tôi biết hắn tám phần tưởng tôi là một cây nấm mọc hoang, chết tiệt!

Nhưng mà nó cũng không đợi tôi trả lời, tôi đang định mở miệng, xúctu thật dài của nó xuyên thấu cơ thể tôi, linh lực của tôi bắt đầu haohụt rất nhanh, tôi không thể tin được.

Dù cho xúc tu của nó mang theo sắc xanh quỷ dị hấp thu linh lực củatôi, tôi cũng không dám tin. Nó, nụ cười ngây thơ khả ái như thế, nonnớt nói không nên lời, giọng nói không hiểu vì sao khiến người tôi rùngmình “Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì!”

Tôi không biết cuộc đời này màu gì, có thể làm một yêu tinh cây cỏnổi tiếng đơn thuần thiện lương trở nên hung dữ đáng sợ như vậy, ngườilần đầu tiên tôi thật sự muốn đánh là Diệt Tự Cảnh đạo chủ Thanh DươngTử, lúc đó tôi thật yếu ớt. Lần thứ hai đánh nhau với người khác, là với quả nhân sâm gần ngàn năm đạo hạnh, lúc đó, tôi vẫn yếu ớt như cũ.

Linh lực vô hạn tuôn vào trong cơ thể nó, vẻ mặt của nó có chút khổsở, có lẽ đang càng lúc càng khó chịu, tôi không nói gì: lúc này ngườikhổ sở nên là tôi chứ?

“A. . . . . Ngươi. . . . .” Nó chỉ nói hai chữ, đột nhiên hai chân khẽ quẫy rồi chết.

_ _||||||||||

(Mỗ Thảo phát điên bới đất). . . . . Tôi. . . . . Ông trời làm chứngtôi tuyệt đối là cỏ tiên trong thánh địa ở đỉnh Nguyệt Lãng, là cây Thất Diệp Linh Chi thuần chủng không nhiễm bẩn. . . . .

Tôi chưa từng nghe qua có người vì ăn Thất Diệp Linh Chi mà bỏ mình. . . . .

Khóc rống bên thi thể, tôi đúng là một gốc linh chi thất bại, làm mất mặt cỏ linh chi. . . . Oa oa oa. . . . . Cha ơi, mẹ ơi, vô số tiền bốithịt đã thành xương trắng ơi, tôi rất xin lỗi các ngài. . . . . Oa oaoa. . . . . .

Xúc tu của nó còn ở trong người tôi, vẫn đang phát sáng, chuyển thành màu hổ phách rồi dần ra ngoài, linh lực cực lớn cũng cuộn trào trở lại. May mắn chúng tôi vốn là vật dẫn linh lực, bằng không chỉ sợ sẽ nổ tanxác mà chết. Thân thể nó càng lui càng nhỏ, cuối cùng biến mất khôngthấy nữa.

Về sau tôi rốt cục cũng nghĩ ra nguyên nhân tử vong của nó, thân quảnhân sâm không chứa được linh lực lớn như vậy, nói một câu đơn giản là. . . . . No chết.

Ở dưới ánh trăng duỗi thẳng cành lá, lại phát hiện có thêm hơn mộtngàn năm tu vi. . . . . đây là trong họa có phúc sao. . . . . Nhưng đâylà món lợi bất chính. . . . .

Phiên ngoại: Trận đấu lớn – bầu cử xà vương.

Một ngày nọ, Xà Quân tranh cử làm xà vương.

Chủ yếu là so tài tốn pháp lực. Xà Quân mượn linh lực của Mỗ Thảo,rất dễ dàng chiến thắng các xà tinh khác, sau đó đến mục thi văn, cầmlấy nhìn, “tách” một tiếng, mồ hôi lạnh liền chảy xuống. Nội dung bàithi như sau:

Đề bài: Cha tôi.

Xin viết một bài văn về cha mình, trong khoảng tám trăm chữ, không hạn chế thể loại.

Xà Quân:. . . . .

Mỗ Thảo bất đắc dĩ vội vàng làm hộ, Xà Quân đem nộp “Cha tôi khôngthể đắc đạo, viết giống như những con rắn bình thường là được.”

Hôm diễn thuyết, Nhất Nương, Tiểu Nghiêm đi trước trợ uy, Thanh Dương Tử được mời làm một trong các vị giám khảo, lũ yêu kiễng chân chờ đợi.

Người tranh cử A: Các vị giám khảo, tôi tu hành đã hai ngàn năm, thật sự không nhớ rõ chuyện của cha tôi. . . . . .

Các vị giám khảo chấm bài: lấy cớ, 0 điểm.

Người tranh cử B: Tôi biết các vị giám khảo muốn thử tài văn chương,nhưng cũng không thể ép chúng tôi nói láo, tu đạo hơn hai nghìn năm, aicòn nhớ rõ cha mình. . . . .

Các giám khảo chấm bài: Phỉ báng giám khảo, âm 100 điểm. . . . .!!!!

Xà Quân đọc to ngay tại chỗ, lúc đó không cần vé vào cửa, Mỗ Quânđược vào hội trường, vì thế mọi người được nhìn tác phẩm lớn dưới đây:

Cha tôi.

Cha tôi là một con rắn uy mãnh, dù vóc người của ngài nhỏ xinh, cũngkhông đắc đạo tu thành chính quả, mà hiện tại cũng không biết đã luânhồi mấy đời, nhưng tôi rất thích phụ thân.

Đêm trăng thanh gió mát tuy rằng rất yên tĩnh, thích hợp để ngủ,nhưng muỗi rất nhiều, tôi phải đắp bảy chiếc lá lên người, vô cùng phiền toái. Trong trí nhớ của tôi cha luôn bảo vệ tôi, mỗi khi phát hiện cómuỗi đậu trên người tôi, luôn luôn nhảy tới một cách kỹ thuật cao, tứchi mặc dù ngắn (Xà Quân đổ mồ hôi lạnh), nhưng nhanh, chuẩn, ngoan độc, ngay cả con cóc thấy cũng phải mặc cảm.

Cái đuôi của ông rất nhỏ, rất dài, khi cần thiết còn có thể cắn đứtđể chạy trốn. . . . Hình dáng độc đáo này, có rất nhiều tác dụng, khôngđuôi thì không ai có thể vượt qua.

. . . . . (bỏ bớt một sọt chữ vô nghĩa). . . . .

Đây là cha tôi, tuy rằng bây giờ xương cốt nát rồi có thể dùng đánh trống, nhưng tôi sẽ không quên ông.

Đọc xong, Xà Quân trở thành con rắn duy nhất ở Miến Điện được thằnlằn sinh ra từ trước đến giờ và sau này cũng vậy, bị chúng xà vây xem.

Xà Quân bình tĩnh đứng trước đài, cao ngạo mà đối diện với vô số ánh mắt dò xét của giám khảo, chột dạ, khó khăn rồi. . . . .

Thật lâu sau, các vị giám khảo chấm bài cho biết điểm số: 100 điểm.

Giám khảo A: tình cảm dào dạt, câu chuyện chân thật.

Giám khảo B: tình tiết sinh động, từ trong câu chữ lộ ra sự thương nhớ cùng kính yêu phụ thân.

Giám khảo C: quan sát kỹ lưỡng.

Thanh Dương Tử: . . . . .

Ban đêm, Thanh Dương Tử trở về Diệt Tự Cảnh, đặc biệt phái người bắtvề một con thằn lằn, đặt trên bàn, sau khi quan sát một lúc lâu, đậpbàn, cười điên dại.