Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 198




Bên ngoài tòa biệt thự , ước chừng anh đã an ủi cô rất lâu , hai người mới đi vào nhà . Mới vừa bước chân vào trong , đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách .

Nếu là bình thường như mọi khi , cô đã bắt con đi lên lầu ngủ . Nhưng mà bây giờ thì khác , cô chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó , khổ sở muốn khóc nức lên !

"Lạc Dật , con lại đang chơi game à !" Lạc Ngạo Thực đi đến phía trước , níu lấy cổ áo con trai , giống như xách con gà , đem xốc lên.

"Ba , mẹ , cuối cùng cũng đã trở về , hì hì , hôm nay chủ yếu muốn để ba mẹ xem bằng khen mới , nên con chưa muốn đi ngủ !" Mỗi khi phạm phải sai lầm , cậu bé liền kiếm cớ che giấu . "Mẹ , mẹ mau kêu ba thả con xuống đi , con sẽ cho mẹ xem !"

Lạc Dật dùng dằng nhảy xuống , đem chiếc cúp tham gia giải thưởng trước đây không lâu , đưa tới cho cha mẹ nhìn :"Hôm nay thầy giáo mới phát cúp cho con !"

Vũ Nghê nhận lấy chiếc cúp thủy tinh , trong lòng kiêu ngạo vì sự thông minh của con , trên miệng lại cố ý đùa :"Chậc , cũng bình thường thôi , con cũng đâu được hạng nhất . Nếu như mẹ đoán không sai , giải đó chắc là dành cho Hoan Hoan , có đúng hay không ?!"

Nụ cười trên mặt của cậu bé lập tức biến mất , ngũ quan xinh đẹp nhăn lại :"Ba mẹ rất hi vọng con đạt được giải nhất hay sao ?!"

"Dĩ nhiên ba mẹ muốn con đạt thành tích tốt hơn !"

Lạc Dật gãi gãi đầu , rối rắm không biết có nên nói ra hay không . Nếu như ba mẹ cứ coi thường mình , cậu bé sẽ rất đau lòng đó nha . Được rồi , vậy thì mình cứ nói ra !

"Thật ra thì con cố ý nhường cho Hoan Hoan , Hoan Hoan rất coi trọng giải thưởng , em ấy luôn muốn chứng minh mình rất ưu tú . Con biết Hoan Hoan không có ba mẹ , rất đáng thương , cho nên con muốn nhìn thấy Hoan Hoan vui vẻ !" Lầu bầu lẩm bẩm nói xong , nhún vai . "Dĩ nhiên ba mẹ cũng có thể không tin lời con !"

Biết con trai hiểu chuyện , cô kìm nén không được , tròng mắt trở nên ửng đỏ .

Thấy mẹ dường như muốn khóc , Lạc Dật vội vàng xin lỗi :"A , không phải đâu mẹ , chuyện này thì chẳng có gì cảm động , mẹ khóc như thế sẽ khiến con tưởng mình vĩ đại lắm ! Ba mẹ ngủ ngon , con phải đi ngủ rồi...!" Nói xong , Lạc Dật nhìn về phía ba , đưa ánh mắt , ám chỉ ‘tất cả sự tình nhờ ba giúp đỡ’

Sau đó cậu bé nhanh chóng di chuyển bước chân , chạy thẳng lên lầu ——

Hì hì , thừa dịp mẹ chưa phục hồi tinh thần , đương nhiên là phải chạy trước . Chẳng lẽ còn phải đợi cho bọn họ tỉnh táo lại , bắt lấy cổ áo của mình , đè mông ra đánh hay sao ?! Hì hì , mình không ngu ngốc như vậy

Đôi tay cô che miệng , tâm tình thoáng ổn định , lấy tay ra , nhìn về phía Lạc Ngạo Thực :"Anh dạy dỗ Lạc Dật rất tốt , cám ơn anh !" Thật ra cô đã sớm biết ơn anh , chỉ là đôi lúc nghĩ tới chuyện cũ , e dè hận anh một chút . Thì ra anh không muốn để cho cô biết vì sợ cô phải đau lòng

"Anh là ba của thằng bé , đương nhiên phải có nghĩa vụ giáo dục nó . Nghiêm khắc mà nói , anh mới là người phải nói xin lỗi . . . . . ." Lạc Ngạo Thực không muốn nói tới chuyện xưa , nuốt lời trở lại trong bụng.

Cô chợt tiến đến ôm chặt anh , nhắm mắt hỏi :"Có thể nói cho em biết , năm đó tại sao mẹ anh đem giấy thỏa thuận li hôn đưa tới ?! Tại sao không phải là anh tự mình đi đến ?! Một ngày trước đó anh nói sẽ tới chỗ em , cuối cùng vì sao không thấy tăm hơi ?!"

". . . . . . Mẹ anh không phải đã nói rồi sao ?! Anh không có thời gian rảnh , cho nên. . . . . ."

"Anh gạt em !" Vũ Nghê run rẩy nói.

". . . . . . Đều là chuyện quá khứ rồi !" Lạc Ngạo Thực cười khẽ đáp lại

"Nhất định là anh không muốn ly hôn , là do mẹ anh tự tiện sắp xếp . Xế chiều hôm nay , Quan Tĩnh đã nói với em . . . . . ."

"Quan Tĩnh lắm mồm thật , cái gì cũng nói em biết !" Sắc mặt anh ửng hồng , tay chân luống cuống không biết giải thích thế nào .

Cô đem cằm đặt ở đầu vai anh , thuật lại lời của Quan Tĩnh :"Lúc đó anh nghĩ rằng em thấy tiền là sáng mắt , vì mẹ anh đã thay anh trả em số tiền ly hôn . Sau khi phát hiện con mình còn sống , em thì cầm số tiền bỏ đi , thế nên anh mới hận em , không muốn nói ra sự thật . . . . . . Mấy ngày sau , trái tim của thằng bé xuất hiện vấn đề , anh đã tự mình bay qua bên Mỹ , tìm tới bác sĩ giỏi nhất , chữa trị cho Lạc Dật , cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công . . . . . . Mẹ anh chính vì không chịu chăm sóc Lạc Dật , anh lại không muốn liên lụy người khác , cho nên một mình chăm sóc thằng bé , có đúng hay không ?!"

Nói tới đây , trên mặt cô rơi đầy lệ , cô thật sự đã hiểu lầm anh . Không phải là anh muốn tước đi quyền lợi làm mẹ của cô , không phải là anh không muốn cô biết Lạc Dật còn sống , không phải là anh không muốn để cô gần gũi con trai . . . . . .

Tất cả những việc này đều vì anh lo lắng cho cô , không muốn để cô nhiễm bệnh trong lúc tình trạng nguy hiểm . . . . . .

Cuộc nói chuyện dường như kéo anh trở về quá khứ năm xưa , một đoạn thời gian dài thống khổ nhất .

"Anh không tốt như em đã nghĩ đâu , chẳng qua là có một vài nguyên nhân , thế nên anh không nói ra . . . . . ." Sau hai lần xét nghiệm cho Lạc Dật , biết được kết quả kia , anh hoàn toàn suy sụp ——

Lời nói của bà Lạc lúc ấy , càng khiến anh đả kích , dù biết mẹ mình luôn luôn bình tĩnh , nhưng mà không nghĩ tới , bà lại máu lạnh như vậy ——

"Trái tim thằng bé không tốt , lại còn bị AIDS , con còn cố giữ lại sao ?! Chúng ta cho bệnh viện một chút tiền , nhờ bệnh viện tự tay xử lý là được !" Chu Hân Lan từ phòng săn sóc đặc biệt đi ra ngoài , nhìn sang Lạc Ngạo Thực , lạnh lùng nói

Không thể nào tin nổi đây chính là mẹ mình , nháy mắt tức giận quát :"Thế nào gọi là xử lý ?!"

"Dùng thuốc tiêm vào đứa bé , sau đó nhờ bác sĩ , ghi vào là chết non ——"

"Không được . . . . . . Chỉ cần thằng bé còn chút hơi thở , bằng mọi cách con sẽ làm cho nó sống lại !" Lạc Ngạo Thực kiên quyết nói

"Mẹ thấy con điên rồi , tốt , nếu như con muốn giữ lại đứa bé này , vậy con tự mình lo liệu đi . Nhớ , về sau nhất định không được mang đứa bé này trở về Lạc gia !"