Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 200




Sắc mặt Vũ Nghê trở nên trắng bệch , tròng mắt trong suốt lộ rõ đau đớn :"Em đối với anh , chỉ vậy thôi sao ?!"

"Ừm , chính xác là vậy !" Anh không ngần ngại nói ra mấy chữ , đây không những tạo nên hiệu quả nhất định , mà còn ——

Hi vọng cô có thể sinh thêm em bé , tại sao lại phải ngừa thai ?!

Trái tim cô bỗng nhiên đau nhói . . . Chẳng phải đây là điều cô mong muốn hay sao ?! Muốn dây dưa cùng anh đến hết cuộc đời , nhưng lại mong anh kết hôn , phải chăng tính cách cô quá ngược đời ?!

Sau khi suy nghĩ thông suốt , Vũ Nghê dặn lòng cố nói :"Anh có thể chấp nhận một yêu cầu của em không ?!"

Anh chậm rãi quan sát cô , gật đầu , ý bảo nói đi , gương mặt có chút kinh ngạc

"Khi nào em còn sống cùng với anh , nhất định anh không được có người phụ nữa khác !" Cô quyết định rồi , chuyện của tương lai , hãy để tương tai tính .

Lạc Ngạo Thực ngắt cái mũi nhỏ của Vũ Nghê , coi như phần thưởng đồng ý , xem ra cô ấy cũng không tệ . Cô ấy cũng biết ghen tuông , cũng rất ngang ngược đanh đá , điều này chứng tỏ anh còn sức hút :"Vậy em mau nghĩ biện pháp mỗi ngày giữ chân anh đi , nếu như để anh dư thừa năng lượng , khó bảo đảm anh tìm người khác !" Cố ý tạo ra bầu không khí khẩn trương , để cô phải ~ lo lắng , nhanh chóng tìm cách ~ quyến rũ anh .

"Anh . . . . . . Thể lực của anh , thật sự rất mạnh sao ?!" Mất hứng , nghi vấn mà hỏi . Tối nào anh cũng muốn , muốn , muốn cô . Vậy mà vẫn còn dư thừa thể lực thế sao ?!

Anh ta là người , thần tiên hay ma quỷ đây ?!

Lạc Ngạo Thực không hài lòng , nhíu mày :"Em không tin ư ?! Tốt , bây giờ chúng ta bắt đầu . Nếu không để em chứng kiến năng lực của anh , chẳng phải là quá mất mặt ?!"

Nhìn bộ dạng ‘dục vọng mãnh liệt’ kia , Vũ Nghê sợ đến nỗi nuốt từng ngụm nước bọt xuống cổ , đôi tay dùng sức đẩy ngực Lạc Ngạo Thực :"Không cần . . . . . . Em không muốn thử . . . . . ."

"Không gì là không thể , vì anh bây giờ rất muốn . . . . . ." Nằm trên bắp đùi cô , đồng thời ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ở nơi tư mật , chỗ kín dưới háng của anh liền không nhịn được , nôn nao muốn thử !

Tay anh lần lượt luồn xuống nách cô , tà ác túm lấy . . . . . .

"Ha ha. . . . . . Không được . . . bây giờ là ban ngày , hơn nữa các con có thể lên đây . . . . ." Cô thở hổn hển nói , cả người đã bị anh dồn đến đầu giường , không có đường lui . . . . . .

Anh cương quyết đưa lồng ngực mình áp sát bầu ngực mềm mại kia , cái mũi thẳng tắp cọ xát chiếc mũi nhỏ nhắn , cả hai thở gấp liên tục , hô hấp trở nên dồn dập . . . . . .

Anh chậm rãi hôn lên môi cô . . . . . .

"Nhẹ chút , không được hôn mạnh làm sưng môi em , nên nhớ là em dựa vào nó để kiếm cơm . . . . . ." Cô khẽ đáp trả nụ hôn của anh , mơ hồ nói

Càng bắt bẽ anh , anh càng dùng sức bú mút môi cô . . . . . . "Đưa môi của em cho anh , dựa vào anh ăn cơm là đủ , không được sao ?!"

Gì chứ , chẳng lẽ mình lại không thể nuôi nổi cô ấy ?! Tại sao cô ấy cứ muốn tự động kiếm tiền ?!

". . . . . . Thì em dựa vào anh kiếm cơm còn gì , chẳng phải anh là ông chủ của em hay sao . . . . . ." Bị hôn đến nỗi đầu óc mê muội , ngơ ngác trả lời , không nghĩ tới câu nói này lại an ủi người kia phần nào

Anh nở nụ cười , đồng thời cũng làm gia tăng kích động của cô .

Mùa đông ở đây thật lạnh , đương nhiên nên thêm một chút gia vị bỡn cợt thì phần nhiệt tình mới được ấm áp nhiều hơn !

Khi cởi hết quần áo trên người cô xuống , anh dùng động tác vừa hôn cộng với sờ soạng xung quanh bắp đùi của cô .

Cả người cô bắt đầu run rẩy , phát ra âm thanh rên rỉ . . . . . .

"A. . . . . ." Cười nhẹ một tiếng , giọng nói anh khàn khàn :"Vũ Nghê , đây chính là cách em khơi gợi ái tình . . . . . . Em muốn đánh thức dục vọng của anh sao . . . . . ."

Sắc mặt cô ửng hồng , gắt giọng :"Không phải anh đã thức tỉnh rồi sao , cần thiết gì phải đổ thừa em . . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Đúng là một người phụ nữ thông minh !" Lạc Ngạo Thực cười ha ha nói . "Nếu chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý , vậy thì bắt đầu thôi . . . . . ."

Nói xong , anh kéo cao chăn , vùi cả hai người vào trong . . . . . .

Kích tình cộng với cảm xúc mãnh liệt , hình ảnh lăn lộn vờn nhau trong chăn chỉ có đương sự mới biết . . . . . .

Hai người trẻ tuổi không cách nào kiểm soát từng đợt rên rỉ , hơi thở gấp gáp , cùng tiếng bú mút rất nhỏ . . . . . . âm thanh da thịt tiếp xúc kịch liệt lẫn nhau . . . . . . vang lên trong bầu không khí mờ ám . . . . . .

Trong sân biệt thự , có hai đứa nhỏ ngốc quên mất ăn cơm uống nước , cùng nhau chơi đùa đắp hình tượng tuyết

"Đây là hình cô bé quàng khăn đỏ bằng tuyết của tớ . . . . . ." Cô bé chậm rãi khoe hình tượng mới .

"A , đã dặn rồi mà , cậu đắp cái này làm gì , khí trời ấm áp sẽ bị tan mất . . . sức sống không mạnh . . . Tớ muốn đắp hình Transformers (Robot) , thân thể mạnh mẽ . . . . . ." Lạc Dật nắm chặt tay , giơ lên , diễn tả từng chút một

Sau khi cậu bé nói xong , cô bé ũ rũ nhìn qua người tuyết , vội vàng gục đầu của mình lên :"Haiz , người tuyết à , mi không được tức giận Lạc Dật nha chưa , tớ vất vả lắm mới có mẹ và chú , thật muốn làm con gái của bọn họ quá . . . . . ."

******************************

Trong phòng ở dãy lầu trên , Vũ Nghê yếu ớt cầu xin :"Đừng , á . . . . . ."

"Thật vất vả lắm hôm nay chúng ta mới được nghỉ ngơi , còn bắt anh chờ đến khi nào . . . . . ." Lạc Ngạo Thực xoay chuyển thân thể Vũ Nghê , nâng cao phần eo của cô , lần nữa đưa vật cứng rắn vào phía bên trong âm đ*o ~ không biết đã là lần thứ mấy bọn họ ân ái cùng nhau rồi . . . . . .

Bị anh dùng lực với tốc độ mạnh bạo , khiến cô mệt mỏi rên rỉ :"Đừng , em xin anh , em biết anh lợi hại rồi . . . Ưm . . . Bỏ-qua-cho-em đi . . . . . ."

"Không được , hôm nay anh muốn triệt để chứng minh với em !" Lạc Ngạo Thực không chịu buông Vũ Nghê ra , tiếp tục dùng sức

Vũ Nghê gần như không chịu nổi nữa , chủ động giơ lên phần eo , đồng thời phối hợp , nghĩ rằng đưa tay đầu hàng bằng phương thức này , sẽ làm anh tha cho mình . . . . . .

Việc này khiến anh càng thêm kích thích , hơi thở có chút gấp gáp , điên cuồng đung đưa thắt lưng . . . . . .

Trong lúc năng lượng tích góp gần như bùng nổ , tiếng chuông điện thoại ở đầu giường chợt vang lên ——

Cả hai gần như đạt đến đỉnh điểm sung sướng , nhất thời thân thể cứng ngắc .

Anh vẫn nắm chặt phần eo của cô , phần thân bên dưới tiếp tục đung đưa , tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng , phá hư bầu không khí mờ ám

Cuối cùng khiến kẻ nằm trên lẫn người nằm dưới đều trở nên tẻ nhạt !

"A . . . . . . Anh nhanh nghe điện thoại đi . . . . . ." Cô nằm ở trên giường , cầm lấy điện thoại đưa qua cho anh

Bất đắc dĩ anh trượt khỏi thân thể cô , nhận lấy điện thoại . Nhìn thấy dãy số phía trên , biểu hiện có chút kinh ngạc :"Thím hai . . . . . ."

"Ngạo Thực , gần đây công việc ở công ty chi nhánh thế nào , có thuận lợi không ?!"

"Tình huống không tệ , xu thế phát triển đều nằm trong lòng bàn tay . Thím hai , có chuyện gì không , xin hãy nói thẳng ?!" Lạc Ngạo Thực thắc mắc hỏi , giọng nói phóng túng . Anh biết thím hai rất dịu dàng , đơn thuần là người phụ nữ truyền thống , nếu như không có chuyện , nhất định sẽ không gọi điện tới !

". . . . . . Là như vầy , tình trạng gần đây của Tư Vũ rất tệ , thường khóc , miệng cứ luôn gọi ‘anh trai’ !" Trong điện thoại vang lên thanh âm buồn rầu

"Tư Vũ muốn tìm con sao ?! Vậy để con về một chuyến !" Lạc Ngạo Thực lập tức nói

"A , không cần . . . . . ."

Cô không nghe được người trong điện thoại đang nói cái gì , nhưng mà nhìn thấy chân mày anh chợt nhíu lại , giãn ra , tựa hồ có gì khó khăn .

". . . . . . Vâng , có thể . . . . . ." Cuối cùng cũng cúp điện thoại .

"Tư Vũ thế nào ?! Đến giờ cô ấy vẫn còn chưa khỏe hay sao ?!" Vũ Nghê từ trên giường ngồi dậy , cầm lấy cổ tay của anh , quan tâm hỏi.

Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê hồi lâu , lắc đầu , nói ra một tin phiền lòng :"Vũ Nghê , tuần sau Tư Vũ và . . . . . . Lâm Hiên sẽ đến thành phố này , Tư Vũ sẽ đến nhà chúng ta sống một thời gian !"

Bàn tay trắng noãn vô thức buông lỏng , sắc mặt trở nên trắng bệch :". . . . . . Bọn họ sao lại tới đây ?!"

Anh vịn đầu vai cô , đơn giản nói :"Tạm thời Lâm Hiên sẽ chuyển công tác đến một bệnh viện nghiên cứu ngoại khoa , cũng sẽ ở lại nơi khu nhà nhỏ do bệnh viện sắp đặt . Còn Tư Vũ thì nhớ anh , nên theo đến đây !"

"Vậy bọn họ muốn ở đây sao ?!" Vũ Nghê run rẩy hỏi . Cô không muốn gặp lại người đàn ông kia , thật sự không muốn ——

******************************

Ánh trăng mờ ảo lẳng lặng rọi vào căn phòng đen tối , Vũ Nghê bất động ngồi trên chiếc ghế sofa trong khu nhà trọ , cúi mặt ôm hai đầu gối .

Hôm nay là ngày Lâm Hiên và Tư Vũ đến nhà , vì ngày hôm qua cô thấy bà Vương vừa mới dọn dẹp một căn phòng trống . Có lẽ lúc này vợ chồng bọn họ đang ở trong căn biệt thự !

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên , không cần nhìn tới cũng biết là ai đang gọi , nhưng cô thật sự không muốn nghe ——

Chuông reng ước chừng 2 phút , cuối cùng cũng phải ngừng lại .

Tiếp theo là tiếng động đập cửa ‘rầm rầm rầm’ cùng với tiếng gọi :"Vũ Nghê , mở cửa ra , anh biết là em đang ở bên trong !"

". . . . . ."

"Nếu như em kiên quyết không mở cửa , anh sẽ gọi điện thoại báo cho cảnh sát tới đây ——" Lạc Ngạo Thực uy hiếp nói

Khóa cửa chuyển động , cánh cửa chậm rãi mở ra !

Sắc mặt cô nặng nề , vô tình đập vào tầm mắt của anh :"Em không muốn trở về biệt thự , em thật sự không muốn . . . . . ."

Thấy cô vẫn còn khỏe mạnh , rốt cuộc anh cũng thở phào nhẹ nhõm , bước chân vào phòng

"Cậu ấy chỉ ghé ngang biệt thự một tý rồi rời đi ngay . Mục đích là ra đây công tác , sẽ không làm phiền nơi ở của chúng ta , chỉ có Tư Vũ ở lại thôi !" . Khi anh bật đèn trong phòng , ngồi vào ghế salon , mới chậm rãi nói với người trước mặt

Vũ Nghê yên tĩnh ngó bầu trời đêm , nghe xong lời nói kia , lại bắt đầu nhắm hai mắt , thở phào nhẹ nhõm . . . . . .

Khi anh và cô đi vào trong nhà đã thấy hai đứa nhỏ im lặng lạ thường , mắt to mắt nhỏ ngồi trên ghế sofa , há hốc nhìn người phụ nữ đối diện ——

Vũ Nghê buông lỏng cánh tay Lạc Ngạo Thực , đi thẳng về phía sofa . Hai người phụ nữ xinh đẹp va chạm ánh nhìn với nhau

Vũ Nghê đè thấp xuống thân thể , dịu dàng cười :"Tư Vũ , em còn nhớ chị chứ ?! Chị là Vũ Nghê !"

Người ngồi trên ghế sofa khí chất toát lên nét đẹp trẻ thơ , không lẫn một chút tạp chất , tựa như tiên nữ , lưu lạc thế giới trần tục !

Có lẽ bởi vì bệnh tật , nhìn số tuổi và cơ thể nhỏ bé kia , thật không khác gì bảy năm về trước . Ngoài nước da trắng nõn thì các điểm khác ở trên gương mặt đều giống với Lạc Ngạo Thực , nhưng bộ dạng thì dịu dàng hơn . Vóc người tao nhã có phần tinh tế , nhìn xa trông như một vũ công !

Lạc Ngạo Thực đi tới gần Vũ Nghê , bổ sung nói :"Đây là chị dâu của em , em phải nhớ đấy !"

Nhìn thấy Lạc Ngạo Thực đứng ở phía sau càng khiến Tư Vũ trở nên kích động , cô từ trên ghế salon đứng lên , bắt lấy bả vai anh trai , hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra :"Oa oa . . . . . ."

Lạc Ngạo Thực vội vàng ôm em gái vào lòng , vuốt mái tóc thẳng đen nhánh :"Đừng khóc , anh sẽ giúp em , anh biết rõ là em muốn gì !"

"Ư. . . ư . . ." Tư Vũ phát ra tiếng gào bốc đồng , có vẻ đối với anh trai không mấy hài lòng

"Em phải cho anh thời gian !"

"A . . . a . . ." Vừa tức giận vừa la to (Mệt con nhỏ này quá , cứ Ư ư , A a làm như bị gì ấy =.=")

"Anh không có nói suông , anh đã hứa nhất định sẽ thực hiện , chỉ là , chúng ta cần có thời gian đúng không ?!" Lạc Ngạo Thực cực kỳ kiên nhẫn nói đạo lý cùng với em gái , nhưng mà trên mặt lộ ra không ít cảm giác thất bại

Hai đứa bé nãy giờ đang yên lặng chợt từ trên ghế sofa nhảy xuống , trong đầu thắc mắc , nhỏ giọng hỏi

"Mẹ , cô này tại sao không nói gì hết , thật kỳ quái nha !" Lạc Dật nắm lấy cánh tay của mẹ , tròng mắt tràn ngập tò mò.

"Đúng vậy , đúng vậy , mẹ , Lạc Dật còn nói cô ấy đáng sợ hơn cả giáo viên của mình !" Hoan Hoan chu miệng nói nhỏ bên tai Vũ Nghê , trông như là chú chim con .

"Không được ăn nói lung tung , các con thật hư . . . . . ." Vũ Nghê ra hiệu bằng mắt đối với bọn nhỏ , sợ rằng lời nói sẽ làm tổn thương Tư Vũ

Hai đứa bé thông minh dĩ nhiên hiểu ý mẹ mình , sau đó lại hiếu kỳ nhìn sang Tư Vũ .

"Cô ơi . . . . . . Cô đừng khóc á . . . cô muốn cái gì thì nói con biết , có được hay không ?!" Lạc Dật kéo kéo áo lông màu trắng trên người Tư Vũ , muốn cô chú ý tới mình .

Tư Vũ nhìn về phía Lạc Dật , tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn , sau đó lại dùng sức ôm lấy anh trai của mình

"Nó là Lạc Dật , em không nhớ sao ?! Lúc nãy anh đã giới thiệu rồi mà !" Đã lâu rồi anh không hề mang Lạc Dật về nhà , chẳng trách Tư Vũ sẽ không nhớ được .