Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 225




“Thật ngại quá , tôi nghĩ chúng ta không cùng quan điểm , vả lại tôi còn nhiều việc , xin phép bà tôi cúp máy trước !” Nói xong , Vũ Nghê liền cắt đứt điện thoại

”Là điện thoại của Chu Hân Lan ?!” Quan Tĩnh tò mò hỏi

Vũ Nghê gật đầu , tiếp tục cầm lên bản báo cáo :”Đừng quan tâm đến bà ta , chẳng qua là người không liên quan !” A , những lời này dường như nghe rất quen ?!

“Ha ha . . . . . . Xem cậu kìa , thật đúng là người một nhà với Jer­ry , cách nói chuyện cũng giống nhau phết.” Quan Tĩnh cười nói . Câu này luôn là cửa miệng của Jerry , hơn nữa hắn ta rất giỏi phớt lờ .

Nhìn Quan Tĩnh châm biếm , cô mới sực nhớ , khó trách vì sao lại cảm thấy quen thuộc

“Vũ Nghê , cậu giỏi thật , không thèm đếm xỉa đến bà ấy luôn !” Nghĩ đến Chu Hân Lan , cô liền tức cành hông . Lòng dạ độc ác , ngay cả cháu trai đích tôn mà cũng không cần ?!

“Đừng nhắc tới bà ta nữa , tớ thấy không cần thiết phải nghĩ đến !” Nhắc tới , quá khứ lại ùa về , đó là cơn ác mộng không thể nào quên . . . . . .

“Chị , chị Vũ Nghê , bên ngoài có một người đàn bà đang tìm chị ~!” Tiểu Na đi tới , đồng thời rướn cổ nói , điệu bộ giả vờ kiểu cách .

“Là Chu Hân Lan !” Quan Tĩnh nhìn thấy biểu cảm của tiểu Na , trong đầu cũng suy đoán được phần nào !

Vũ Nghê hít thở sâu , nếu bà ta nhất định quấy rầy , chi bằng cứ thử gặp mặt , cớ gì cô phải trốn tránh :"Ừ , chị biết rồi !"

"Cậu không cần phải lo lắng , hãy làm theo nguyên tắc cũ , tôn trọng với những người biết yêu thương mình , dạy dỗ những kẻ cố tình phá hoại !” Quan Tĩnh không yên lòng nói , cô biết Vũ Nghê quá hiền lành , lại dễ ức hiếp . Với người đàn bà kia , không cần thiết phải chịu nhục .

Vũ Nghê mỉm cười , nháy mắt ý bảo cậu cứ yên tâm .

“Ơ , cô Phó Vũ Nghê cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi đó hả ?!" Chu Hân Lan đứng trong hành lang giễu cợt nói , trên người mặc một chiếc áo khoác lông chồn , ngón tay đeo nhẫn kim cương bắt mắt , đủ để chứng minh cho sự giàu có

“Bà đến đây tìm tôi có việc gì sao ?! Hay là , đang muốn cung cấp thông tin sốt dẻo cho đài truyền hình ?!” Vũ Nghê hời hợt nói , vờ như không biết người trước mặt là ai .

“Tin tức , sốt dẻo ?! Ha ha , Phó Vũ Nghê cô chẳng khác nào là một . . . . .” con điếm . . . . . .

“Nơi đây là Đài Truyền Hình , ký giả tập trung rất nhiều , nếu như hành động không giữ ý , biết đâu chừng sẽ bị người khác soi mói . . ." Tiếp tục chêm lời cảnh cáo "Chỉ sợ rằng ngày hôm sau tin tức này lan truyền trên trang bìa tạp chí , không biết là bà có ý định . . . . . .” Một câu nói đã đủ chận miệng của đối phương.

Chu Hân Lan cũng không phải vừa , mặc dù trên miệng cười cười , nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc :”Thật ra thì tôi muốn hẹn gặp cô ở lầu dưới , nhưng tại cô không nể mặt , coi như tôi đành tốn công lên đây dạy bảo cho cô , tốt nhất là nên tránh xa con trai của tôi . . . . . .”

“Ha ha , lạ thật , tại sao tôi phải nghe lời của bà , hàng tháng tôi có nhận lương của bà hay không ?!" Vũ Nghê đè thấp giọng , sau đó cười cười . ”Thật ngại quá , tôi ở công ty thì phải nghe lời lãnh đạo , về đến nhà chẳng cần bắt mình kiên dè một ai . Thứ cho tôi nói thẳng , bà Lạc , cho dù bà có là ai , cũng đừng nghĩ rằng sai khiến được tôi . Vả lại , bà ít bận tâm đến người khác đi , coi chừng sẽ nhanh già đấy . . . . . . Điều quan trọng là , cơ thể tức giận cũng không nên !”

“Ai có thời gian mà quan tâm đến cô . . . . . .”

“Tốt , không có thời gian , vậy được rồi , bây giờ tôi rất bận , cũng không có thời gian trò chuyện cùng bà !” Nói xong chỉ phía thang máy . ”Đến đó có thể xuống lầu , không tiễn , bà Lạc !”

Vũ Nghê nhìn Chu Hân Lan cười một cái , xoay người , đi vào trong phòng làm việc , bỏ mặc bà ta lại phía sau lưng ——