Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 255




A: Vũ điệu Hula

Hòn đảo này cũng không lớn lắm , cơ hồ anh tìm khắp nơi vẫn không nhìn thấy được cô

Mặt trời bắt đầu lặn , màn đêm bao phủ xung quanh . Xa xa ở trước khách sạn xuất hiện rất nhiều người dân tụ họp , bốn phía chi chít ánh đèn neon , không khí bây giờ giống như lễ hội

Nhân viên khách sạn nhanh chóng đốt lửa trại , trống kèn vang lên tứ tung , một nhóm người ăn mặc mát mẻ nhảy múa không ngừng , họ khoác váy cỏ ở nửa thân dưới , đầu đội vòng hoa , giơ hai cánh tay , lắc lư theo nhạc , di chuyển say sưa cuồng nhiệt vòng quanh đống lửa

Các cô gái nhảy múa không hẳn xinh đẹp , dáng người cũng rất bình thường , thậm chí còn có cô lòi cả bụng phệ . Vì đây là vũ điệu được trình diễn để phục vụ khách du lịch , nên không mấy ai phàn nàn .

Du khách đắm chìm trong vũ khúc , tiếng đàn ghi-ta phát ra khúc nhạc vui tươi , rất nhiều cô gái cũng hòa theo nhịp điệu lắc lư sôi động , mọi người tiến vào trạng thái phấn khích .

Đất trống gần đó cũng mọc lên không ít các sạp buôn bán , phút chốc trở thành khu vực sầm uất , ví như sạp bán trang sức , sạp bán áo thun , một vài chỗ còn bán đầy đồ ăn , hải sản tươi sống , khoai lang nướng . . . . khẩu vị của từng quốc gia đều có mặt ở quần đảo này .

Chỉ trong chốc lát , nơi này tựa hồ biến thành khu giao dịch nhỏ

Có đồ kỷ niệm mua về làm quà , có món ngon để ăn , có nhảy múa trên nền nhạc hiện đại để các du khách thưởng thức , thậm chí còn xuất hiện cả loại dịch vụ trao đổi giá tiền một đêm . Chỉ cần bạn tinh ý nhìn vào mắt họ , dịu dàng mỉm cười , không cần phô trương ngôn ngữ , cũng có thể kiếm được góc tối tâm tình !

"Wow . . . . . . đẹp thật . . . . ." Người đàn ông sử dụng ngôn ngữ ngoại quốc thốt lên

"Ưm . . . . ." Tiếp theo là giọng rên nỉ non của người Trung Quốc

Hai âm thanh phát ra từ khe hở của góc tối , Bùi Tạp Tư vô tình đi ngang qua , bước chân anh chợt dừng lại

Trong lồng ngực bồi hồi lo lắng , lập tức hóa thành giận dữ , ngực anh muốn nổ tung , vội vàng chui vào bên trong , đưa tay kéo hai người kia , kế tiếp đánh mạnh vào người đàn ông

~~"Ouch . . . . . . Chết tiệt , tại sao lại đánh tôi ——" Người đàn ông ngoại quốc tức giận hét to , tay che kín lỗ mũi , thanh âm có chút khó khăn .

"Còn hỏi tao là tại sao ?! Mày dụ dỗ phái nữ , cái tên vô lại cứt chó này , mau cút đi —— " Mỗi một lời nói là kèm theo một cú đấm

"A ——"

Người đàn ông cao lớn bị đánh bất thình lình , té nhào không kịp phản ứng . Ông ta không ngừng lớn tiếng giải thích . "No , no , cậu trai trẻ , tôi không có ý dụ dỗ cô ấy , là cô ấy tự nguyện !"

Cô gái xinh đẹp tức giận níu lưng của Bùi Tạp Tư . "Anh đúng là đồ vô duyên , phá hư chuyện tốt của tôi ——"

Âm thanh lơ lớ nửa nạc nửa mỡ , Trung Anh lẫn lộn , rõ ràng không giống sinh trưởng ở nước Trung Quốc ~~

Lần này anh mới ý thức được ~~ mình sai rồi !

Anh thở dài một hơi , trên mặt thay đổi , hì hì cười , coi như là sự nhầm lẫn . "Thật ngại quá , quấy rầy hai người , thay mặt ông trời phù hộ hai người ngày càng yêu nhau thắm thiết , con cháu đầy đàn , amen —— !" Nói xong liền đi ra ngoài

Ở đằng kia đang đốt lửa trại , Tư Vũ có thể nào ở đó hay không ?!

"Đồ quỷ sứ , Darling , chúng ta tiếp tục !"

"OK cưng , hi vọng sẽ không còn người phá đám . . . . . ."

Trong khe hở tối tăm, bọn họ lại tiếp tục ôm hôn

******************************

Người con gái với thân hình gợi cảm , da dẻ trắng hồng chậm rãi bước vào , lập tức trở thành tâm điểm chú ý , khiến ai cũng phải xao động

Nửa người dưới cô mặc váy cỏ màu vàng , nửa người trên chỉ được che chắn bởi một miếng vải , đỉnh đầu đội một vòng hoa , sợi tóc đen dài thướt tha , biểu tình đáng yêu giống như tiên nữ trêu ngươi mọi người

Cô chậm rãi cởi bỏ đôi giày trên cát , lộ ra hai chân trắng ngần . Mỗi một nhịp trống vang lên , cô khẽ giơ tay , hai chân di chuyển theo từng điệu múa . Động tác uyển chuyển đẹp mắt đến nỗi mọi người tự giác ngừng ngay nói chuyện , tầm mắt đều tập trung vào cô

Những vũ công chuyên nghiệp của khách sạn lui về một bên , nhường chỗ cho cô thiếu nữ phương đông ~~

Cô múa theo từng nhịp trống , động tác ngày một càng nhanh , không ngừng lắc bụng , đung đưa cái mông gợi cảm ~ mê hoặc tất cả đàn ông , càng khiến phái nữ ganh ghét

Bộ ngực đầy đặn làm cho người ta si mê , đôi mắt chớp chớp liên tục . Đắm chìm cảnh sắc trước mặt , thậm chí còn có người ngơ ngác , khóe miệng nước miếng chảy dài ——

Bùi Tạp Tư nhìn xuyên qua đám người , ánh mắt tập trung ở khu đồ ăn , không ngừng dáo dác tìm kiếm . Tư Vũ rất thích ăn vặt , có lẽ anh phải quan sát kỹ nơi này

Gần chỗ đó tụ tập rất nhiều người tham gia lửa trại , tâm trạng lo lắng cực điểm , anh không còn hứng thú xem múa mua vui

"Này , tránh ra mau , đừng cản tầm mắt của tôi . . . . ." Một người ngoại quốc hét to , tựa hồ như muốn đánh nhau .

Nếu không vì nóng lòng tìm kiếm vợ mình , anh nhất định cho loại người này ăn đập . Trong lúc vô tình liếc qua , anh chợt phát hiện bóng dáng quen thuộc ——

Bùi Tạp Tư hơi ngẩn người , đột nhiên tập trung tầm nhìn ——

Cô ăn mặc mát mẻ , mải miết múa theo điệu nhạc , hai cánh tay nõn nà giơ khỏi đỉnh đầu , giống như hai con rắn uốn éo quanh mặt , tạo hình biến đổi liên tục . Cái mông gợi cảm lắc lư liên tục , chiếc váy cỏ không che nổi hai bắp đùi trắng ngần , tạo cho người ta liên tưởng cảnh xuân ——

Bùi Tạp Tư đứng hình y chang những người đàn ông khác , hoàn toàn bị người phụ nữ kia mê hoặc . Dù biết rõ cô rất xinh đẹp , nhưng không nghĩ tới trong điệu nhảy này , cô càng quyến rũ bội phần . Du khách xung quanh ào ạt kéo đến , nức nở khen ngợi .

Khi cô nhảy múa , cô thật giống như tiên nữ , gương mặt tràn đầy tự tin , là một cô gái nhiệt tình hơn lửa ——

Anh bất động trầm tư theo dõi , ánh mắt anh nhìn đúng một chỗ , cho dù là ngườn lớn , trẻ nhỏ ồ ạt kế bên , phong cảnh tuyệt đẹp đến đâu , anh vẫn mảy may không để tâm đến

"À , xin lỗi , nhường đường một chút ——" Hai nhân viên khách sạn đột nhiên mang một tấm bảng thật to đi ngang qua , che mất tầm nhìn của anh , sau khi nhìn lại khu vực đống lửa , cô đã nhanh chóng biến mất ——

"Chết tiệt !" Bùi Tạp Tư lập tức kéo người bên cạnh , mở to mắt hỏi . "Cô gái vừa mới nhảy múa ở đây đâu rồi ?!"

"Đi về phía bên kia rồi !" Một người ngoại quốc run rẩy nói , hoàn toàn bị anh dọa sợ

Anh ta , anh ta nhìn thấy mình rồi sao ?! Cô thực hiện việc này chủ yếu cho người đàn ông khác để mắt tới , không nghĩ đến bị anh phát hiện . . . Tư Vũ vội vàng đi tới một quầy rượu nhỏ , không còn tâm trạng nhảy múa !

"Ồ , đây rồi , người đẹp , cùng với chúng tôi đi dạo được không ?!" Ba người đàn ông bao vây Tư Vũ

Cô nhìn bọn họ , gương mặt xinh đẹp trở nên cau có , tự giác lui về phía sau . "Ư . . . ."

"A . . . . . . Hóa ra cô ấy bị câm !" Một người đàn ông chợt la to

Những người khác reo hò hưởng ứng . "Câm cũng tốt , nghe nói rên rỉ càng thêm êm tai !"

"Con mẹ nó , câm ngay cái miệng của tụi bây lại !" Bùi Tạp Tư chợt la lớn , tiếp đó dùng chân đạp mạnh những tên côn đồ . Bọn chúng bị hạ đo ván , sợ hãi chạy nhanh đi .

Anh vội vàng ôm lấy toàn thân không ngừng run rẩy kia , thừa nhận tất cả sai lầm . "Tư Vũ , anh xin lỗi , anh sai rồi . Anh sẽ không để cho em ở một mình nữa !"

Tư Vũ chậm rãi siết chặt Bùi Tạp Tư , trong lòng không ngừng suy tư . [Tạp Tư , em chưa bao giờ sợ ở một mình , em sợ đôi mắt anh ngắm nhìn người khác , trái tim không còn chứa chấp em nữa]

B: Hộp kim loại rỉ sét

Bởi vì tình trạng sức khỏe của Lạc Dật , cuối cùng Vũ Nghê quyết định để bọn nhỏ tiếp tục ở lại thành phố này , chờ đến gần kỳ thi , sẽ trực tiếp dẫn đến trường tham gia

Cuộc sống hàng ngày của bọn họ trải qua rất phong phú , đầu tiên là tìm chuyên gia săn rắn tiến hành kiểm tra toàn bộ khu vườn , còn được chuyên gia giảng giải phân tích , đáng ra mùa này rắn phải ngủ đông , có điều nhiệt độ năm nay tự nhiên thay đổi , thế nên bọn chúng mới hoạt động kiếm ăn

Sau hai ngày nghỉ ngơi , mọi người tiếp tục đón mừng lễ hội truyền thống Tây Phương . Thành phố này không hề có tuyết rơi , vì thế ngày 24 tháng 12 không thể mang lại không khí Noel

Tuy nhiên , hai đứa bé nhà họ Lạc rất cố gắng nhặt đi những thứ người ta vứt bỏ , tái chế thành các vật dụng trắng tuyết , đặt từng thành phẩm của mình tràn lan trong sân , đem lại cảm giác ấm cúng của đêm giáng sinh cho căn biệt thự !

Người nào đó tức giận chống nạnh , vẻ mặt vô cùng uy nghiêm . "Các con mang đồ rác rưởi về đây bày biện , có biết tăng thêm phiền toái cho người khác không ?!"

Bạn hãy tưởng tượng mà xem ?! Nguyên bản gốc là một sân vườn xanh tươi , phút chốc biến thành sân cỏ trắng tuyết , trên đất đầy những bọt tuyết nhân tạo . Một trận gió lạnh thổi qua , bao nhiêu thành quả đều bay lả lướt , khéo léo rơi đầy tóc tai của người trong sân

Lạc Dật nhìn Hoan Hoan nháy mắt , cúi đầu ‘cười hì hì’ , giống như đang nghe thuyết giảng .

Vũ Nghê đem tờ báo trong tay cuộn tròn lại , khắc khe đánh đầu bọn nhỏ . "Còn cười ?! Mẹ nói cho các con biết , nếu không mau thừa nhận lỗi lầm của mình , đừng trách mẹ hung dữ giống như cọp cái !"

Hoan Hoan nhỏ bé ngoan ngoãn nén lòng căn dặn bản thân , rốt cuộc không khống chế được , miệng nở nụ cười thật to , ôm bụng ngồi xổm dưới đất , vài giây sau , cô bé lấy lại tinh thần , quay mặt nhìn mẹ mà nói . "Mẹ , mẹ tuyệt đối không phải là hổ dữ ăn thịt con , dù mẹ có giả bộ nghiêm nghị đến đâu , mẹ cũng rất dịu dàng , bộ dạng không phải là cọp cái , ha ha ——"

"Vậy sao ?! Thế này còn chưa uy nghiêm ?!" Khẽ nhíu lông mày , nhìn về phía con trai của mình

Lạc Dật nhún nhún bả vai , hơi nhếch nhếch miệng . "Mẹ , nếu như mẹ trở nên nghiêm túc , có chăng là mẹ bị ma nhập , hoàn toàn không giống tính cách của mẹ ——"

Phó Vũ Nghê bĩu môi , xem ra cô chỉ có thể làm một người mẹ dịu dàng !

Từ nhà để xe đi ra , vừa lúc cơn gió thổi tới một thứ bọt tuyết nhân tạo bay vào người anh ——

"Đây là cái gì ?! Những thứ này từ đâu bay tới ?!" Lạc Ngạo Thực phủi phủi đỉnh đầu , một bên lớn giọng uy nghiêm

Người nào đó bắt đầu kể lể tội xấu của hai đứa bé , trong câu chuyện còn thêm thắt chút gia vị . Hửm , dám nói mình dịu dàng ?! Được thôi , cho bọn con một ít bài học , về sau không dám lộn xộn

Nghe xong lời vợ kể , anh lập tức trừng mắt với hai đứa nhỏ .

Oa , không được rồi . Tình thế này thật bất lợi nha . Ba rất nghe lời của mẹ , không chừng mình và Hoan Hoan bị đòn tét đít ?!

Lạc Dật nhìn Hoan Hoan lần nữa nháy mắt , sau đó vội vàng run rẩy , biết điều nói trước một bước , thừa nhận sai lầm của mình

"Ba , mẹ ——" Lạc Dật cố ý kéo dài thanh âm , như một con cún đáng yêu nịnh bợ . "Khi nào qua hết giáng sinh , con và Hoan Hoan sẽ dậy thật sớm quét dọn , chẳng lẽ cũng không được sao ?!"

Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê bèn nhìn nhau cười , cô hạnh phúc ngã vào lòng anh . Ha ha , con trai của mình không phải là đứa bé thông minh bình thường , mà còn rất ranh ma tinh nghịch

Ở nhà đảm đương vai trò ‘bà chủ’ , cô nấu một vài món ăn sở trường . Những bản nhạc Noel vang lên trong căn biệt thự , mang đến không khí nhộn nhịp của đêm giáng sinh ——

Lạc Dật và Hoan Hoan tỏ rõ thái độ muốn đi ngủ sớm , hơn nữa đầu giường còn chuẩn bị sẵn chiếc vớ thật dài . Hì hì , thời điểm nửa đêm của mùa giáng sinh , nhất định ông già Noel sẽ tới tặng quà !

Tâm tư của trẻ con , lý nào cha mẹ lại không thấu hiểu ?! Trong phòng ngủ chính , chiếc giường lớn không ngừng lắc lư , dần dần nó cũng dừng lại . Từ dưới tấm mền chui đầu ra , bộ dạng cô giống như chú mèo đã thoả mãn xong , sau đó đứng dậy rời đi .

Lạc Ngạo Thực thấy vậy cũng nhanh chóng ngồi dậy . "Bây giờ em đi tặng quà , có khi nào sớm quá không ?!"

"Nếu chúng ta còn không mau bỏ quà vào vớ , bọn chúng sẽ ngủ không yên , chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc !" Con của cô , đương nhiên cô phải hiểu rõ !

"Ha ha , có phải hay không khi còn bé em cũng như thế ?! Đợi không được không chịu ngủ đây ?!" Lạc Ngạo Thực nhặt áo ngủ , khoác lên người . Tuy nhiên , anh cũng không quên tranh thủ nhìn vào thân thể trần truồng trước mặt .

"Khi em còn bé , suy nghĩ đã rất trưởng thành , không giống với trẻ em bây giờ !" Trong lời nói có chút dối trá , mặc dù cô biết ông già Noel không hề tồn tại , nhưng cô vẫn để chiếc vớ bên cạnh đầu giường

"Vũ Nghê , em đến phòng các con tặng quà trước đi , anh muốn đi vào phòng vệ sinh một lát !" Lạc Ngạo Thực đứng lên , đôi tay đút vào túi áo ngủ .

Vũ Nghê ngồi xổm xuống gầm giường , lấy hết quà tặng ra , đi khỏi phòng ngủ chính

Anh lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong cặp tài liệu ra , miễn cưỡng nhìn cái tên mình được khắc trên đó , trong đầu thoáng chốc suy nghĩ , đã là quà của ông già Noel , tốt nhất anh nên đặt nó ở đâu ?!

Đi vào phòng thay đồ , kéo tủ quần áo cô ra , có lẽ đây là lần đầu tiên anh mở tủ áo của cô ——

Anh nhanh chóng đảo mắt , vô tình phát hiện một hộp kim loại bên trong ——