Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 284




Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

Vũ Nghê ra sức nháy mắt với Lâm Hiên, để anh ta trả lời là không. Dự án thu mua thực sự rất quan trọng, đối thủ cạnh tranh vô cùng mạnh, nhưng trong quá trình thu mua, Lạc Ngạo Thực cũng có thể dùng điện thoại chỉ đạo, không cần phải đích thân ra mặt!

Lâm Hiên xem như không nhìn thấy Vũ Nghê, trực tiếp nói chuyện với Ngạo Thực: "Bây giờ sức khỏe của anh đã hồi phục tốt, việc ngồi máy bay sẽ không ảnh hưởng gì..."

"Lâm Hiên!" Vũ Nghê lớn tiếng nói, không hiểu tại sao anh ta làm trái ý mình.

"Vũ Nghê, đàn ông mà, phải lấy sự nghiệm làm trọng, bệnh lớn đã biến thành bệnh nhỏ, chút bệnh nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì đâu..." Lâm Hiên mỉm cười nhìn Lạc Ngạo Thực khích lệ, bên dưới chiếc kính gọng vàng là ánh mắt ẩn chứa sự sùng bái: "Anh luôn là người đàn ông em tin tưởng, anh luôn là mục tiêu phấn đấu của em, em tin rằng một chút chuyện nhỏ này, sẽ không gây trở ngại gì."

"Cậu nói đúng lắm, vẫn là đàn ông có tiếng nói chung, nhưng không thể không nói, phụ nữ nhiều khi toàn là óc ngắn" Lạc Ngạo Thực liếc mắt nhìn người phụ nữ trong phòng, quay đầu nhận xét.

Cô không ngờ anh lại nói mình như vậy, cô chỉ cho rằng chuyện này không cần anh đích thân ra mặt, tại sao lại liên quan đến óc dài hay ngắn? Cô không ngờ bản thân mình lại bị ví như một người phụ nữ thiển cận.

"Được lắm, em với anh đã không có tiếng nói chung, vậy tốt nhất em nên tránh xa anh, không đứng đây lại làm chướng mắt anh" Nói xong, xoay người đi khỏi phòng!

"Rầm" một tiếng, cây cảnh trong phòng đều bị rung rinh theo.

Vài giây sau, "uy lực" biến mất. Lâm Hiên đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh giường: "Anh, em có thể nói với anh một chuyện được không?"

Lạc Ngạo Thực mặt không biến sắc, đưa mắt nhìn Lâm Hiên.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió nhẹ lay động tấm rèm cửa...

Yên lặng, một sự yên lặng khác thường, Lâm Hiên có chút xấu hổ, hai tay anh đặt trên đầu gối, mười đầu ngón tay lồng vào nhau.

Lâm Hiên nhìn về phía Lạc Ngạo Thực ba lần, chần chừ muốn nói nhưng lại không thốt nên lời!

"Nếu cậu không có gì muốn nói, vậy tôi nằm nghỉ một lát" Lạc Ngạo Thực kéo chăn lên cao, nói.

"Anh, đợi chút..." Lâm Hiên ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài của Lạc Ngạo Thực. "Anh có thể nào đối xử với chị ấy tốt hơn được không, dù sao hai người cũng là vợ chồng, trước đây anh rất yêu chị ấy..."

". . ." Lạc Ngạo Thực trầm mặc không nói nhíu mày.

"Anh..." Lâm Hiên thận trọng gọi, hy vọng Lạc Ngạo Thực có thể trả lời mình.

Anh khẽ nhíu mày, rõ ràng không còn kiên nhẫn. "Dựa vào cái gì tôi phải nghe cậu, thích hay không thích cô ấy, tốt hay không tốt với cô ấy là chuyện của tôi? Hơn nữa, tại sao cậu phải nói hộ cô ấy?"

Giọng điệu có chút giễu cợt, hỏi thẳng vào vấn đề, không khỏi khiến Lâm Hiên kinh ngạc: "Anh hồi phục trí nhớ rồi sao?"

"Ha ha... nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là bác sĩ điều trị cho tôi, bây giờ tôi đã hồi phục hay chưa, chẳng lẽ cậu không biết?" Lạc Ngạo Thực cười cười, hỏi.

Lâm Hiên ngây người, Lạc Ngạo Thực tao nhã lịch sự, uy nghiêm, đầy khách khí lúc này hoàn toàn không giống đứa trẻ ngốc của mấy ngày trước: "Anh hồi phục trí nhớ rồi đúng không?"

"Cậu thấy sao?" Lạc Ngạo Thực đem vấn đề đẩy ngược lại cho Lâm Hiên, vẻ mặt khó hiểu.

Điều này rất khó phán đoán, dựa theo kết quả kiểm tra não bộ, hiện giờ đầu của Lạc Ngạo Thực đã trở lại bình thường, là điều kiện tốt để hồi phục trí nhớ. Nhưng rốt cuộc anh có hồi phục hay chưa, chỉ có anh mới biết!

"... Tôi chưa nhớ lại điều gì hết" Thấy vẻ mặt bối rối của vị bác sĩ điều trị, Lạc Ngạo Thực liền nói thẳng.

"Ừm...."

"Việc tôi đối xử với Phó Vũ Nghê thế nào, và việc tôi hồi phục trí nhớ hay không, có liên quan đến nhau sao?" Lạc Ngạo Thực tiếp tục đưa ra nghi vấn.

"Vâng" Lâm Hiên gật dầu.

"Cậu thừa nhận thì tốt, vậy tại sao còn ở trước mặt tôi khoa chân múa tay? Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ đạo" Lần này, giọng anh trở nên lạnh lẽo, khiến cho bất kỳ ai nghe thấy đều có thể nhận ra được sự mất hứng.

"Anh đừng tức giận, em không có ý gì khác, cũng không phải mèo khóc chuột! Em chỉ đau lòng..." Lâm Hiên từ trên ghế tựa đứng lên, tiến về phía Lạc Ngạo Thực: "Bảy năm trước có lần em và Vũ Nghê uống say, sau đó đần độn u mê làm chuyện có lỗi với anh, vì thế anh và chị ấy phải rời xa nhau một thời gian...."

Vẻ mặt Lâm Hiên tràn đầy hối hận, cúi thấp đầu nói: "Vũ Nghê là một người phụ nữ tốt, vì em mà chị ấy mất đi hạnh phúc vốn có, những năm qua chị ấy sống rất khổ sở, hai người mới bắt đầu lại không lâu, nhìn hai người cùng chung sống hạnh phúc, em thật sự vui mừng! Nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ . . . Bây giờ anh không yêu chị ấy, điều này khiến em càng cảm thấy có lỗi, em không biết làm cách nào để chuộc lỗi đây!"

". . ."

Lâm Hiên nhắm hai mắt, một lúc lâu không nghe được câu trả lời, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt như đang nghiên cứu tìm tòi: "Anh, nếu anh oán giận em, thì hãy đánh em một trận"

"Tại sao tôi phải đánh cậu? Chẳng phải những chuyện này đều không quan trọng sao?" Lạc Ngạo Thực bĩu môi: "Tôi không biết suy nghĩ trước đây của mình ra sao, nhưng bây giờ nghĩ lại, cả đời này mà chỉ yêu thương một người, thật sự không quá buồn cười ư!"

"Cái gì?"

Hai tay anh sờ khắp giường, lại sờ khắp người, khuôn mặt anh tuấn hiện ra kiêu căng: "Bây giờ tôi muốn hút một điếu thuốc, cậu có không?" Lạc Ngạo Thực nhìn về phía Lâm Hiên hỏi.

Lâm Hiên do dự, theo thói quen lại đẩy mắt kính lên, nói: "Em không hút thuốc lá, nên không mang theo trên người"

Lạc Ngạo Thực đưa tay xoa nắn khuôn mặt, phiền não thở dài một cái, sau đó trả lời dứt khoát: "Tôi không nhớ trước đây mình có yêu cô ấy hay không, nhưng khi nghe câu chuyện cậu thuật lại, tôi cũng không còn cảm giác!"

"Tại sao lại như vậy?" Lâm Hiên không hiểu nhíu mày: "Yêu một người, làm sao có thể không để ý? Chẳng lẽ. . ."

"Có trời mới biết tôi ghét câu giả sử như thế nào, cũng rất ghét việc nhớ lại quá khứ. Tóm lại, tôi không cần vì lời nói của cậu mà phải đi đối xử tốt với một người." Lạc Ngạo Thực một lần nữa tỏ rõ quan điểm: "Thật ra thì mất trí nhớ không phải không tốt, tôi cảm thấy cuộc sống, công việc như bây giờ đều rất thoải mái . . . điều thiếu sót chính là thiếu một người phụ nữ mình yêu!"

Câu nói cuối cùng, nghe qua giống như nuối tiếc!