Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 293




Edit: SocNau

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời cầu xin của Lạc Ngạo Thực. Anh tức giận một tay giữ cạp quần, một tay nhận điện thoại. "Alô"

"Lạc Ngạo Thực, mày dựa vào đâu mà chưa thông qua hội đồng quản trị đã tự tiện lấy 240 triệu đôla thu mua tập đoàn Âu Sâm?" Giọng nói mất bình tĩnh có phần run rẩy như cơn đau tim của Lạc Bình vang lên.

"Chuyện này tôi sẽ giải thích rõ với hội đồng quản trị!" Anh kéo khóa quần, ngồi xuống chiếc ghế xoay biểu tượng cho quyền lực. Ngón trỏ và ngón giữa đặt trên khóe miệng, đưa mắt nhìn Vũ Nghê, ra hiệu cô đưa cho anh một điếu thuốc.

Sau khi làm xong một vài động tác "mạnh", anh luôn có thói quen hút thuốc, trong thời gian hút thuốc có thể khiến cho trạng thái tinh thần khôi phục một cách sung mãn hơn.

Vũ Nghê liếc Lạc Ngạo Thực một cái, xoay người đi về phòng vệ sinh!

Không dám tin vào mắt mình, đáp trả anh lại là bóng lưng tao nhã xinh đẹp của cô. Chết tiệt! Người phụ nữ này dám coi thường lời nói của mình!

"Giải thích? Lạc Ngạo Thực, tôi nghĩ anh hoàn toàn không tôn trọng hội đồng quản trị!"

"Cô gọi điện cho cháu, ngoài việc hỏi cháu việc thu mua Âu Sâm, còn việc gì khác sao?" Mặc dù biết rõ nhưng vẫn hỏi, chẳng qua anh không muốn vạch trần chuyện công ty "Trì Tuấn" là công ty của nhà cô mình, chuyện này trừ phi chính bà ấy nói ra, nếu không anh vẫn tuyệt đối im lặng!

"...COSMOS thì sao? Không phải cháu nói rằng nhất định thu mua? Tại sao đến phút cuối lại dâng hai tay nhường cho người khác?" Vài giây sau, Lạc Bình hỏi đến vấn đề bà muốn biết!

Lạc Ngạo Thực khẽ nhếch miệng, nhấc mông lấy bao thuốc lá đặt trên mặt bàn, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi. "Cô à, cô làm sao vậy? Chuyện đấu thầu thất bại, không phải là rất bình thường sao? Các tập đoàn khác đưa ra mức giá cao hơn chúng ta, việc này cháu hoàn toàn không kiểm soát được"

"Bình thường? Thu mua COSMOS thất bại, cháu còn không thấy bản thân mình tệ, đã không làm tròn trách nhiệm, còn nói là bình thường?" Lạc Bình đã có chút cuồng loạn!

Cộp cộp cộp ....

Tiếng bước chân có tiết tấu vang lên trong phòng làm việc.

Vũ Nghê từ trong nhà vệ đi ra, cô đã trang điểm lại lớp phấn bị anh làm nhòe.

Cô vừa đi ra, ánh mắt anh liền dán chặt trên người cô. Anh vô sỉ giơ bật lửa lên, ý bảo cô châm lửa cho mình! Loại hành động thỉnh cầu này tuyệt đối là lần đầu tiên, từ trước đến giờ luôn luôn có người chủ động châm thuốc cho anh!

Lần này ngay cả ánh mắt coi thương anh, Vũ Nghê cũng lười nhìn, đi thẳng tới ghế sofa, ngồi xuống, cầm quyển tạp chí trên mặt bàn! Muốn cô châm thuốc ư? Đừng nói đến làm, nghĩ cũng không có cửa đâu!

Lạc Ngạo Thực kinh ngạc nhìn Vũ Nghê vài giây, sao đó bất lực tự mình châm thuốc! Tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người cô, vì vậy "điện thoại" chỉ đặt bên tai cho có.

"...Cô đang nói chuyện, cháu có nghe không?" Nói lòng vòng một hồi, không ngừng đặt câu hỏi, nhưng mãi không nghe thấy câu trả lời, Lạc Bình lớn tiếng quát.

Liên tục bị vợ mình coi thường, tính nhẫn nại của anh cũng đến cực điểm, không có tâm trạng tiếp tục vòng vo. "Nếu cô tức giận về tác phong làm việc của cháu, chi bằng cô hãy triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, sau đó thông báo với cháu, để mọi người trong hội đồng quản trị cân nhắc xem nên trừng phạt cháu thế nào? Còn hiện giờ, công việc của chi nhánh công ty bên này đang rất bận, cháu không thể nói chuyện với cô lâu được!" Dứt lời, anh thẳng tay cúp máy.

"Em thật đáng đánh đòn, dám coi thường anh" Lạc Ngạo Thực tức giận nói, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Vũ Nghê, khoác tay lên bờ hông mềm mại.

Vũ Nghê vẫn chăm chú nhìn tờ báo, cất giọng đầy hàm ý hỏi: "Coi thường anh? Cảm giác bị coi thường có thoải mái không?"

"Làm sao thoải mái được?" Lạc Ngạo Thực nói chuyện đương nhiên. Lần đầu anh ra hiệu cô lấy thuốc cho mình, cô liếc anh một cái. Lần thứ hai, bảo cô châm lửa cho anh, cô lại đi thẳng về phía sofa đọc báo, cho dù là ai, cũng không thể nhịn.

Đưa lưng về phía anh, cô cười khổ một tiếng, cô bị anh coi thường cũng không dễ chịu gì. Anh cứu cô, khiến cô cảm động, nhưng anh lừa cô, thực sự khiến cô canh cánh trong lòng! Một người nếu như may mắn sống sót, chắc hẳn sẽ lập tức ôm người mình yêu vào lòng?

Nhưng tại sao anh lại bình tĩnh như vậy? Còn có thể lừa gạt cô? Cô thực sự không hiểu, anh có thể lừa bất kỳ ai, nhưng không nên lừa cô!

"Em muốn anh hiểu được cảm giác khi bị người khác coi thường" Cô dùng giọng điệu nũng nịu, che giấu sự khó chịu và bồn chồn lo sợ. Có lẽ anh cũng yêu cô, nhưng tình yêu này không đủ sâu sắc, không đủ ngọt ngào thắm thiết.

Lạc Ngạo Thực đen mặt oán trách: "Em chỉ muốn anh hiểu cảm giác khó chịu khi bị coi thường thôi sao? Anh nghĩ em muốn lấy mạng anh đúng hơn!"

"Không cho nói lung tung, sau này anh không được nói những lời không may như vậy..." Vũ Nghê đột nhiên xoay người, đặt ngón trỏ lên miệng Lạc Ngạo Thực. Bọn họ đã trải qua sinh ly tử biệt một lần rồi, cô không muốn có lần thứ hai!

Lạc Ngạo Thực liền há miệng khẽ cắn ngón tay trắng muốt của cô. "Vậy thì cho anh được không?"

"Anh chú ý chăm sóc vết thương cho thật tốt, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội" Cô xoa xoa đầu anh nói, giống như an ủi một đứa trẻ.

"Em thật bướng bỉnh" Lạc Ngạo Thực giơ hai tay cù nách cô. Lúc này làm sao có thể không tra tấn cô? Người phụ nữ này dám nhân cơ hội, ngược đãi anh!

***

Hai vợ chồng cô tới nước Mỹ, tiến hành kế hoạch thu mua. Vốn dĩ dự định ở lại nước Mỹ vui chơi mấy ngày, nhưng có rất nhiều chuyện chưa được giải quyết, cho nên bọn họ nhanh chóng trở về nước!

Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê vừa xuống máy bay, liền bị thành viên hội đồng quản trị gọi về công ty. Nhân cơ hội Lạc Ngạo Thực trở lại tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, phải trả lời với hội đồng quản trị về lời đảm bảo trong vòng nửa năm nhất định sẽ kiếm đủ 600 triệu!

Tiền cũng đã chi ra, hiện giờ ngoài việc nghe theo Lạc Ngạo Thực, mọi người cũng không còn cách nào khác. Vì vậy một đám ông già chỉ nơm nớp lo sợ chờ đợi kết quả của nửa năm sau!

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Lạc Ngạo Thực, Lạc Bình càng tức giận. Đến giờ bà đã hiểu rõ bản thân mình nhảy vào cái bẫy của Lạc Ngạo Thực, nhưng bà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói ra được. Nếu bà công khai chất vấn Lạc Ngạo Thực, chẳng khác nào bà tự nhận mình là kẻ phản bội tập đoàn Lạc thị, bà phải lấy ra 20% cổ phần, để bồi thường cho mọi người!

Bây giờ bà chỉ có thể cầu khấn trời đất, cho con trai mình giỏi giang không thua kém ai, có thể biến COSMOS thành một cây hái ra tiền!