Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 300




Địa điểm mà Lâm Dương nói là một trong những khách sạn nổi tiếng trong thành phố, nơi đó bao gồm ăn uống lẫn giải trí. Tất nhiên, ngoài các nhà lãnh đạo chính phủ cấp cao, còn có tầng lớp giàu có .

Tính tình Lâm Dương vốn dĩ phóng khoáng, không thuộc típ người phụ nữ phiền toái. Nếu như không vì động cơ cô đối với anh khi nãy, anh đánh giá cao về người phụ này, hoặc giả có thể kết thân bạn bè lui tới. Nhưng tiếc là, cô đang có ý quyến rũ anh, Vấn đề này . . . . . khiến anh càng đề phòng hơn.

Lúc bàn về đề tài công việc,anh vẫn trầm mặc không nói, tập trung vào chuyện ăn uống. Cô là người mở lời nhiều nhất trong bữa ăn, tiếp tục cuộc trò chuyện. "Ngạo Thực, em nghe nói bây giờ quan hệ của anh và Vũ Nghê rất tốt, có đúng vậy không?"

"Ha ha, vợ chồng già mà, có gì phải phiền muộn nữa em!" Với tình huống hiện nay, anh tránh nói về vợ mình, sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm!

"Haiz ~ cùng là người đã có gia đình như nhau, anh nhìn đi, vợ chồng em vốn dĩ bằng mặt mà không bằng lòng. Đã bao nhiêu năm rồi, anh ta ở ngoài quen biết bao nhiêu phụ nữ, đến nỗi em lười phải quản!" Lâm Dương bất lực nói, ánh mắt chấp chứa đau khổ. "Phó Vũ Nghê thật may mắn, có thể gặp được người đàn ông tốt như anh!"

"Ha ha, anh còn không nhận ra bản thân mình có bao nhiêu điểm tốt. Có lẽ, anh vẫn chưa gặp được người khiến anh ngoại tình. Đôi khi, chuyện tình cảm nam nữ cũng là duyên phận!" 

"Nói tới duyên phận, em vẫn luôn cảm thấy chúng ta có duyên! Trước đây em luôn hi vọng sẽ có một ngày và anh cùng đứng trên một chiến tuyến, đây cũng là vinh hạnh của em, ít nhiều sẽ học hỏi nơi anh nhiều điều. Em đợi nhiều năm như vậy, không ngờ đã có cơ hội hợp tác, thú thật thì ông trời cũng không phụ lòng người, đã cho em cơ hội này!" Lâm Dương bưng ly rượu lên, hướng về phía Lạc Ngạo Kiệt, ý bảo. "Ly rượu này, em kính anh, hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi!"

"Tốt!" Lạc Ngạo Kiệt khẽ gật đầu, trực tiếp uống cạn chất lỏng trong ly.

Lâm Dương mỉm cười, sau đó nâng ly uống cạn một hơi. "Mà nè, sao em cứ có cảm giác, anh đối với em lạnh nhạt? Có phải anh không hài lòng về em?" Cô thẳng thắn nói!

"Làm sao lại thế? Em quá nhạy cảm rồi!"

"Ha ha, mặc kệ có phải hay không, thay vào đó em còn hi vọng anh có thể ——"Lâm Dương chợt thay đổi chủ đề. "Không nên hiểu lầm em nữa! Thật ra thì, mắt em không tốt, khi nhìn ai đó thì sẽ nhìn rất lâu, đôi khi gây ra cảm giác khó chịu cho đối phương ——"

"À, vậy sao? Thế người khác bị em nhìn lâu như vậy, còn có phản ứng gì?" Lạc Ngạo Kiệt cười hai tiếng, chấp nhận lời giải thích của Lâm Dương.

"Oh, cũng rất nhiều người đã nói với em như vậy, trông em tựa như người phụ nữ không đứng đắn, oan uổng em quá, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện có thể ham chơi, nhưng về sau thì phải khác! Qua nhiều năm rồi, cũng dần mất đi tiếng xấu lan truyền!"

". . . . . ." Lạc Ngạo Kiệt khẽ trầm mặc nhíu mày, sau đó mở miệng dò hỏi. "Anh ăn no rồi, còn em thì sao? Có muốn ăn chút gì nữa?"

Lời nói của anh rất rõ ràng, khiến cô ngây ngẩn cả người. "Em và anh ra ngoài dùng cơm là với tư cách cấp trên cấp dưới, lý nào anh ăn no rồi lại muốn rút lui?"

"Nếu là quan hệ công việc thì phải ở trong công ty mới đúng." Anh giơ cổ tay, nhìn đồng hồ một chút. "Buổi chiều anh còn phải gặp khách hàng, thật ngại quá!”

"Ha ha. . . . . ." Lâm Dương cười cười. "Haiz, nhìn anh thế này, em thật sự hâm mộ Vũ Nghê!"

"Hâm mộ cô ấy cái gì?"

"Có ông xã tốt, cho dù cô ấy không ở cùng anh, anh vẫn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân! Loại đàn ông này, xã hội không còn nhiều nữa. Nếu như ông xã của em cũng được một phần như anh, em đâu đáng thương như vậy! Ôi . . . . . . Nhắc tới chuyện này trong lòng em lại khổ sở thêm!" Nói xong, cô lần nữa bưng ly rượu lên, uống một ngụm lớn.

Lạc Ngạo Kiệt không có thói quen khuyên người khác, nhất là việc không liên quan đến mình. Cho nên anh vẫn lặng lẽ nhìn cô, một ly lại đến một ly. Còn cô thì không ngừng trách móc, oán trách cuộc sống không như ý. Lạc Ngạo Kiệt không lên tiếng, cũng không có ngăn cản. Chính xác mà nói, anh căn bản không muốn nghe những lời này!

Anh định cho mình một mức thời gian, nếu như sau mười phút Lâm Dương vẫn không đi, anh sẽ gọi điện cho trợ lý của mình, nhờ cậu ta tới đón Lâm Dương.

Qua năm phút đồng hồ sau, cuối cùng cô cũng kết thúc oán trách, có lẽ là say, nhếch môi nở nụ cười. "Xong rồi, anh à, chắc em đã uống quá nhiều —— những chuyện này, không phiền anh chứ? Thôi, anh đi đi!"

"Em còn muốn ăn gì sao? Nếu không, anh đi lấy giấy tính tiền!" Anh chỉ hỏi một câu tượng trưng, sau đó trực tiếp kêu phục vụ tính tiền ——

Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Dương sắc mặt hồng hào, lại một lần ngã vào lồng ngực của Lạc Ngạo Kiệt ——

Anh muốn tránh cô, nhưng cô càng híp mắt ôm chặt anh hơn, đôi tay quấn lên cổ anh, động tác thật chặt.

"A, anh à, rượu này có thể là rượu giả, đầu em thật là đau!"

"Em có thể đi không? Còn không thì ngồi nghỉ một lát ở đây, hoặc là. . . . . . Đến phía tiếp tân thuê một cái phòng!" Lạc Ngạo Kiệt cau mày, ngoảnh mặt về phía phục vụ, ngoắc ý bảo. "Giúp tôi đem cô ấy đưa lên lầu ——"

"A, không, tự em có thể đi lên! Anh à, làm phiền anh giúp em thuê một phòng! Sau đó, nhờ anh gọi điện thoại cho anh trai em tới đón, anh đi đi, đừng để chậm trễ công việc!" Lâm Dương đầu óc choáng váng, đem sức nặng thân thể dựa vào người phục vụ, mơ hồ giao phó nói. "Anh à, thật xấu hổ, khiến anh ấn tượng xấu về em!"

"Không gì . . . . . tính tình của em, có sao nói vậy, đàn ông cũng chẳng mấy để tâm!"Lạc Ngạo Kiệt cố gắng giải thích.

"Em thật xấu xa, anh à, rượu hôm nay nhất định là có vấn đề, anh tuyệt đối không được hiểu lầm em, em không phải là loại phụ nữ nghiện rượu, cũng không phải có ý bậy bạ, anh nhất định phải tin tưởng em!" Lâm Dương không ngừng giải thích, tỏ rõ sự trong sạch của mình.

"Ừ, anh hiểu rồi, Lâm Dương là người phụ nữ đứng đắn, vì vậy anh sẽ  đưa em lên lầu, sau đó gọi cho Lâm Hiên!" Lúc đứng đợi phục vụ đem chìa khóa phòng tới, Lạc Ngạo Kiệt nói.

"Không cần, không cần. Chuyện này giao cho phục vụ được rồi, em không muốn bị người ta nói xấu, hơn nữa. . . . . . Ha. . . . . . Em còn sợ anh có ý đồ đen tối đó nha! Ha ha. . . . . ."

Lạc Ngạo Kiệt bừng tỉnh hiểu ra, bật cười lắc đầu. "Được rồi, vì để chứng minh mình là người đàn ông nghiêm chỉnh, anh đi trước đây!" Cô ta tính đùa cái gì? Nghĩ rằng lạt mềm buộc chặt thật sao? 

*******************************

Công việc bề bộn đến độ Lạc Ngạo Kiệt xử lý tài liệu đến tối mà cũng không hay, tin tức và hình ảnh của anh đã bị phát tán nhanh chóng trên mạng cộng đồng cùng với báo chí thế giới, trở thành chuyên mục quan tâm của mọi người.

‘Người giàu ngoại tình: Tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia cùng người phụ nữ giàu có vụng trộm sau bữa cơm trưa, thuê phòng ở trong khách sạn!’

Nhìn vào tiêu đề khiêu khích cùng với bức ảnh thân mật ôm nhau trong hình, Vũ Nghê giận đến run rẩy, tóc cô cũng muốn dựng lên.

"Vũ Nghê, cậu đừng tức giận, đây không phải sự thật! Đừng nóng giận, cẩn thận đứa bé trong bụng!" Quan Tĩnh vội vàng trấn an, chuyện này đến cô cũng không biết là thật hay giả! Cô đã xem qua báo cáo về Lâm Dương, cô ta đúng là một người có sức quyến rũ. Tùy tiện suy nghĩ một chút cũng biết, có thể đứng trong Top 5 phụ nữ thành đạt thế giới, trên người nhất định mang theo phong cách mà phụ nữ khác không thể có được!

"Tại sao anh ta có thể như vậy? Tớ tin tưởng anh ta tuyệt đối, nhưng anh ta lại phản bội tớ?" Vũ Nghê cầm bài báo, cặp mắt giận đến đỏ bừng.

"Hay như vậy đi, tớ gọi điện thoại qua đó hỏi rõ!" Quan Tĩnh cầm điện thoại lên.

"Không cần, chuyện này tớ sẽ không chủ động hỏi tới. Nếu như là thật, có đánh chết anh ta, anh ta cũng không thừa nhận, có hỏi cũng chỉ vô ích ——" Vũ Nghê xoáy vào trọng điểm nói.

Quan Tĩnh mở to hai mắt, khẽ nhíu mày ."Chẳng lẽ Jerry phản bác không có ngoại tình, cậu cũng không tin?"

"Tớ không biết, dù sao thì tớ cũng không muốn hỏi!" Cô tức giận,  ném ra một câu bốc đồng.

Đây chỉ là lời nói suông ở công ty, nhưng khi về nhà lại khác, cô do dự cầm điện thoại lên, sau đó lại để xuống. Cô hi vọng anh có thể chủ động gọi tới, cho cô nguyên nhân hợp lý! Chờ điện thoại của anh từ lúc ăn tối cho đến lúc bọn nhỏ ngủ, điện thoại vẫn không vang lên.

Không chịu được, cô rốt cuộc cũng cầm điện thoại bấm số ——

"Alô. . . . . ." Điện thoại đường dài được nối, Lạc Ngạo Kiệt nửa đùa mà hỏi. "Thế nào? Không ngủ được tìm anh tán gẫu sao? Xin lỗi, anh hiện giờ đang rất bận, không có thời gian nghĩ tới em!"

"Đúng rồi, anh bận với người phụ nữ khác còn gì?" Vũ Nghê lạnh giọng chất vấn.

Nhưng anh hiểu sai ý cô, cứ nghĩ rằng cô đang đùa, không hề quan tâm tiểu tiết, cố ý trêu cô. "Ừ, cô ấy đang ở cạnh anh, dáng người trông thật hấp dẫn, làm thế nào cũng không thể thỏa mãn được!"

"Lạc Ngạo Kiệt, anh thật đáng ghét, ghê tởm ——" Vũ Nghê hết kiên nhẫn gào thét. 

"Ừ!" Giọng điệu của cô hôm nay thật gai góc? Quả thật anh muốn tiếp tục trêu đùa cực hạn!