Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 343




Đôi mắt hạnh của Vũ Nghê khẽ nheo lại đầy hoài nghi, tiền bạc? công việc? Ghê tởm? Bác sĩ? Lâm Hiên? Những từ này vốn không hề liên quan tới nhau, nhưng vào giờ phút này khiến cô không kìm được có những suy đoán.

Chẳng lẽ Lâm Hiên và bố Tinh Tinh.....?

Trời, không, chuyện này làm sao có thể! Nếu là phụ nữ còn có thể là giao dịch tiền sắc, nhưng bọn họ đều là đàn ông? Bố Tinh Tinh yêu mẹ Tinh Tinh, điều này không thể nghi ngờ. Lâm Hiên cũng là người có xu hướng giới tính bình thường....

Không, chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, nhất định là do cô nghĩ sai!

Những ngón tay thon dài của Vũ Nghê lướt nhanh trên trang giấy, cô muốn nhanh chóng tìm được câu trả lời từ những dòng chữ viết trên đó. Chợt, mấy dòng viết nhạy cảm lọt vào ánh mắt Vũ Nghê. 'Mặc dù tôi là người tham gia, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao anh ta thích đàn ông như vậy? Anh ta rất thích bị ngược đãi, tôi là người bị ép thực hiện hành vi bạo hành cũng không đành lòng. Tuyết, anh từng hứa cả đời này sẽ chung thủy với em, tuyệt đối không có người phụ nữ thứ hai. Nhưng bây giờ anh cùng anh ta, không biết có tính là phản bội em không. Nếu như là phản bội, vậy em hãy mang anh đi cùng? Những hành động gần gũi thể xác này thật sự rất ghê tởm, anh không muốn tiếp tục chịu đựng..."

"Anh ta là đồng tính luyến ái..." tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng đã khiến Vũ Nghê hiểu ra tất cả. Tất cả mọi chuyện trong nháy mắt như nổ tung trong đầu cô, bắn ra vô số những hình ảnh nhỏ, bởi cô đã tìm ra được điểm mấu chốt quan trọng nhất!

Vũ Nghê đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt to tròn mờ mịt trở nên trong suốt sáng ngời!

"Chính là anh ta, người con gái có đôi mắt rét lạnh đó chính là anh ta! Chính anh ta là hung thủ giết chết Lâm Dương" toàn thân Vũ Nghê rét run, vòng tay ôm chặt hai vai mình, nhưng cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy như đứng trong gió rét.

Két......

Bất chợt, cánh cửa gỗ vang lên một tiếng, giống như tiếng cái xẻng rơi xuống đất.

Vũ Nghê lập tức xoay người lại, nhìn về phía cửa sổ, "Ai đó?"

Tiếng rèm kéo ra, một bóng đen thoáng vụt qua, Vũ Nghê lao ra ngoài cửa chạy theo, "Bên ngoài có ai không, giúp tôi với"

Hai người vệ sĩ đứng canh bên ngoài rất ăn ý, một người chạy theo Vũ Nghê, một người đuổi theo kẻ bí ẩn.

Vì đang mang thai, Vũ Nghê không thể chạy nhanh, chỉ một phút sau người vệ sĩ đã chạy tới bên cạnh cô.

Người vệ sĩ vừa chạy theo kẻ bí ẩn khi nãy, giờ chạy về phía Vũ Nghê, "Xin lỗi, cô chủ, tôi đuổi theo nhưng không tìm thấy bóng dáng của kẻ bí ẩn kia! Cô quen người đó sao? Là kẻ thù?"

"À, không, có lẽ do tôi nhìn nhầm, có thể vừa rồi chỉ là gió đập vào cánh cửa, hoặc do hàng xóm xung quanh đi lướt qua thôi"

Cô đã tìm được câu trả lời mình muốn, cuốn nhật ký của bố Tinh Tinh cũng coi như là một bằng chứng? Vũ Nghê cầm con búp bê vải trên tay, lắc lư: "Tìm được rồi, chúng ta trở lại bệnh viện đi" trước khi bước ra cửa, cô đã nhìn thấy con búp bê vải ở phía sau chiếc hộp.

Hai người vệ sĩ gật đầu, một người trong số đó khóa cửa căn nhà, sau đó ba người lên xe của đài truyền hình...

Ngồi trong xe Vũ Nghê đem tất cả mọi chuyện từ khi kết hôn đến bây giờ, suy nghĩ kỹ càng một lượt.

Chính Lâm Hiên chủ động cho cô vay tiền, điều này có thể thấy âm mưu của anh ta được bắt đầu từ khi đó, mà cô đã ngu ngốc rơi vào trong âm mưu do anh ta sắp đặt. Trời ạ! Chẳng trách Tư Vũ trầm cảm trong mười năm trời, gả cho một kẻ biến thái như vậy thì em ấy làm sao có thể khỏe mạnh, làm sao có thể cười ra tiếng?

Cô muốn lập tức đem chuyện này nói cho Lạc Ngạo Thực, cô không đợi được nữa!

"Tiểu Cao, dừng xe" Vũ Nghê lớn tiếng nói.

Két.............

Dù không hiểu có chuyện gì, nhưng Tiểu Cao vẫn lập tức dừng xe lại, "Chị Phó, xảy ra chuyện gì vậy?" bây giờ chị Phó không còn giống với trước kia, trước đây chỉ đơn giản là chị Phó, nhưng bây giờ là chị Phó đã là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, điều này thực sự có chút áp lực!

"Tiểu Cao, cậu mang con búp bê này tới bệnh viện nhé, tôi có chuyện không thể về đài truyền hình ngay được" Vũ Nghê cầm túi xách chuẩn bị xuống xe.

Vợ tổng giám đốc ra lệnh, Tiểu Cao nào dám nói 'không được'

"Chị Phó, chú ý an toàn" Tiểu Cao quan tâm nói

"Hì hì, vấn đề an toàn của tôi cậu cứ yên tâm, so với tôi chắc chắn không có ai an toàn hơn đâu. Tiểu Cao, khi về đến đài truyền hình nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé" Vũ Nghê nhún vai nói.

Một người vệ sĩ bước xuống xe trước, sau đó cô xuống xe, tất nhiên sau lưng vẫn còn một người vệ sĩ nữa đang xuống xe.

Ừm, hiện giờ cô chính là bơ, bị kẹp giữa hai chiếc bánh mì! Haiz, không có cách nào khác, vì trong bụng có cục cưng, cho dù có bị coi là bơ cô cũng cam lòng. "Chúng ta bắt taxi về nhà"

Vũ Nghê nói với người vệ sĩ bên cạnh, tuy rất khách khí nhưng trên mặt không có một nét cười. Không phải là cô đang cố ý giả bộ lạnh lùng, hoặc làm ra vẻ thân phận cao quý, mà trong đầu cô đang mải mê phác họa lại gương mặt rét lạnh kia.

Hai người vệ sĩ liền gật đầu, sau đó giơ tay vẫn xe taxi

Bây giờ đã gần tới mùa xuân, rất khó bắt taxi, những chiếc xe chạy qua đều đã có khách ngồi! Càng lúc Vũ Nghê càng sốt ruột, cô muốn lập tức nói cho Lạc Ngạo Thực biết chuyện này. "Làm sao bây giờ, hay chúng ta chia nhau ra bắt xe được không?" Vũ Nghê đề nghị

"Cô chủ đừng sốt ruột quá, cô và Lợi ở đây chờ, tôi chạy tới phía đối diện bắt xe" một người vệ sĩ nói, sau đó từ từ băng qua con đường đông nghịt xe.

Đứng ở bên này, Vũ Nghê và người vệ sĩ còn lại tiếp tục đón xe

"Tôi đúng là hấp tấp, khi nãy kêu Tiểu Cao cho xuống ở một đểm xe buýt nào đó có phải hơn không, hoặc kêu cậu ấy đưa chúng ta về biệt thự trước, rồi sau đó mới để cậu ấy trở về đài truyền hình" Vũ Nghê tự trách

"Ha ha, cô Vũ Nghê là người rất nghiêm túc, công tư phân minh, nên việc lạm dụng tài sản nhà nước tất nhiên không phải là phong cách của cô" người vệ sĩ lạnh lùng nói, rất hiếm khi nghe thấy anh ta nói điều gì đó ngoài công việc

"Ồ, thì ra anh cũng biết nói chuyện phiếm, đúng là chuyện lạ có thật nha"

"Ha ha" người vệ sĩ bật cười lộ ra hàm răng trắng

Trên gương mặt lạnh lùng của người vệ nở nụ cười, Vũ Nghê không nhịn được đưa mắt nhìn qua hai lần, đúng lúc này trên lối đi dành cho người đi bộ xuất hiện một cảnh tượng nguy hiểm. Cách chỗ hai người đang đứng một đoạn có một bé trai ba bốn tuổi một mình đi băng qua dòng xe cộ đang di chuyển, phía trước có một chiếc xe đang lao nhanh tới "Nguy hiểm" Vũ Nghê không chút suy nghĩ, định lao ra giữa đường.

"Cô chủ, không được, cô không thể chạy ra đó, cô đang có thai" người vệ sĩ kéo Vũ Nghê lại, ngăn hành động của cô, "Phải ngăn đứa trẻ đó lại, không thể...." Vũ Nghê cuống quýt nói, bản thân cô cũng là một người mẹ, không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ rơi vào nguy hiểm.

Người vệ sĩ nhìn rất khó xử!

"Anh đi giúp đứa trẻ đó đi, tôi đứng ở đây không sao đâu" Vũ Nghê đẩy người vệ sĩ.

"Vâng" người vệ sĩ không suy nghĩ nhiều, lập tức lao vào giữa dòng xe cộ đông đúc cứu người

Khi Vũ Nghê đang căng thẳng nhìn về phía đứa trẻ, một chiếc xe màu trắng đột nhiên lao về phía cô...