Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 356




Anh kéo quần ngủ xuống bao gồm cả chiếc quần lót bên trong, trong nháy mắt vật nam tính cực lớn như thoát khỏi trói buộc dũng cảm bật ra ngoài chỉ chờ vận sức đâm vào trong cô, nhưng vẫn không lập tức tiến vào.

Biết anh sợ làm tổn thương cô, Vũ Nghê khẽ nắm lấy vật nam tính của anh đặt sát lối vào của mình. Không biết có phải là vì đang mang thai hay không, chỉ cần anh khẽ chạm vào người, cô sẽ nhanh chóng có phản ứng với anh.

Vật nam tính nóng bỏng của anh đặt ngay lối vào ướt át của cô, rất tự nhiên rất thuận lợi tiến vào, "Ư...." Vũ Nghê khẽ rên lên một tiếng, âm thanh yêu kiều vừa thống khổ vừa thỏa mãn

"Ôi, không..." trong tích tắc, Lạc Ngạo Thực như bừng tỉnh trong giấc mộng đứng bật dậy, vật nam tính của anh lập tức rút ra ngoài.

Đôi mắt hạnh mơ màng ham muốn của Vũ Nghê mở to không hiểu nhìn anh: "Ông xã sao vậy" rõ ràng anh đang tiến vào rồi, tại sao lại đi ra?

Lạc Ngạo Thực thở hổn hển nhìn cô không trả lời, trong lòng không ngừng mắng chửi bản thân. Khốn kiếp, mày đúng là tên súc sinh không bằng cầm thú, cô ấy đang mang thai, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, tại sao mày có thể không quan tâm tới an nguy của cô ấy mà lại ham muốn đòi hỏi cô ấy?

Trên mặt anh bốc lên lửa giận và sự chán ghét chính bản thân mình, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Đột nhiên, anh xoay người tự nhủ nhất định phải kiểm soát được những suy nghĩ và ham muốn của bản thân.

Cả cơ thể trần trụi ngồi phía sau lưng anh, Vũ Nghê càng thêm nghi ngờ, ngồi dậy đưa tay chạm vào làn da màu đồng săn chắc của anh, "Ông xã, sao lại...."

"Đừng chạm vào anh, mau mặc quần áo vào " trong cơ thể không ngừng trào lên lửa giận khiến lời nói của anh trở nên gắt gỏng hơn.

"Anh..." cánh tay đang đưa lên của Vũ Nghê như bất động giữa không trung

"Đừng có quyến rũ anh, em định quyến rũ anh sao? Đừng tưởng chỉ cần cho một chút như vậy là em có thể khống chế anh" Lạc Ngạo Thực làm bộ nói những lời oán giận, cố ý đem tất cả mọi chuyện đổ thừa cho cô. Bây giờ cô quyến rũ anh, không chỉ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô, nghiêm trọng hơn là nguy hiểm tới tính mạng của con gái anh, làm sao có thể làm như vậy?

Trước đây anh cũng từng nói những lời như vậy với cô, nhưng cô chỉ đưa tay đấm nhẹ anh một cái rồi cười nói, "Anh thật đáng ghét"

Nhưng lúc này những lời nói này lại làm cho Vũ Nghê như tỉnh ngộ, nhưng trái tim cô vẫn không thể tiếp nhận những câu nói đột ngột này! Anh chán ghét cô, anh không muốn chạm vào người cô nữa? Cô lo lắng đưa mắt nhìn phía sau lưng anh, không kìm được ngại ngùng nhỏ nhẹ hỏi: "Nếu không, chúng ta làm giống như sáng sớm hôm qua, được không...."

"Không, không cần" Lạc Ngạo Thực lạnh nhạt nói, làm thế chỉ có anh là người được thỏa mãn, như vậy anh có khác gì loài cầm thú chỉ cần giao phối để thỏa mãn sinh lý, quả thật không có ý nghĩa gì!

Vũ Nghê bị đả kích triệt để, lời đề nghị này bị anh từ chối dứt khoát, cô thật sự rất khó chịu! Trong đầu cô lúc này là những cảm giác xấu hổ, tự trách, chán ghét bản thân, không ngừng kéo tới đánh tan lòng tự trọng của cô!

Cố gắng không để những giọt nước mắt đau đớn tuôn rơi: "Vậy.... em đi rửa mặt! Lát nữa em còn phải đi làm"

"Ừ, anh cũng sang phòng đọc sách đây" Dứt lời, Lạc Ngạo Thực nhặt chiếc áo ngủ dưới mặt đất lên, đi ra khỏi phòng ngủ

"Rầm" tiếng đóng cửa không quá lớn vang lên, cùng lúc đó Vũ Nghê vùi mặt vào trong chăn phát ra những tiếng nức nở, khóc đến muốn ngừng mà không được....

Chắc chắn anh đã ghét bỏ cô, cho nên mới thà để chính bản thân mình đau đớn khó chịu cũng không muốn đụng vào người cô.

Cô không trách anh, tất cả đều là do cô, ai vào cô không giữ mình trong sạch tự làm chính mình nhuốm bùn! Là do cô ngu ngốc đến hết thuốc chữa.

***

Vào đến phòng đọc sách, Lạc Ngạo Thực lập tức lao vào phòng tắm nước lạnh, sau đó tùy tiện chọn một bộ đồ đặt trong phòng đọc sách mặc vào người, khi mặc xong bộ đồ thật nghiêm chỉnh, tâm trạng Lạc Ngạo Thực mới ổn định quyết tâm đi ra khỏi phòng. Khốn kiếp, chỉ cần ăn mặc hơi thoải mái một chút nửa người dưới của anh liền bắt đầu cảm thấy bị giày vò, loại cảm giác này thật sự rất kinh khủng

"Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có gọi cô chủ xuống dùng luôn không ạ?" bà Vương đứng cạnh bàn ăn đi tới chân cầu thang cung kính nói! Vì từ trước tới giờ Bùi Tạp Tư, Tư Vũ và hai đứa trẻ luôn dậy trễ, không dùng bữa sáng vào lúc này. Cho nên bọn họ đều bị loại ra khỏi hàng ngũ ăn sáng.

"Không cần, đợi lát nữa hãy gọi cô ấy" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng đi xuống cầu thang, ngồi vào bàn ăn cầm chiếc muỗng lên bắt đầu dùng cháo rau dinh dưỡng.

Bà Vương nhíu mày, cậu chủ và cô chủ cãi lộn sao?

Vì đã giúp việc trong nhà họ Lạc nhiều năm, bà Vương không kìm được nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, bây giờ cô chủ đang có bầu tính khí có lúc sẽ hơi quái đản một chút, cậu nên khoan dung với cô chủ Vũ Nghê nhiều hơn"

"Bà Vương, tôi biết...." Lạc Ngạo Thực kéo dài giọng, hàm ý chính là không muốn nói tiếp!

"Vâng" nếu cậu chủ đã biết, bà cũng không nói nhiều nữa!

Cộp, cộp, cộp....

Tiếng bước chân vững càng đều đặn nhanh chóng từ trên lầu truyền xuống, Vũ Nghê mặc bộ quần áo giả thể thao màu trắng rộng thùng thình đi xuống lầu, tới trước bàn ăn. Đúng lúc thấy anh vừa ăn sáng xong.

"Anh dùng xong rồi" anh cầm chiếc khăn ăn màu trắng lên lau khóe miệng, "Nghê, sáng nay anh có chuyện quan trọng cần giải quyết, chú Vương sẽ đưa em đi làm" tất nhiên sẽ có hai vệ sĩ đi cùng.

"Vâng" Vũ Nghê cười khổ trong lòng, cô có quyền nói "không được" sao? "Bây giờ đã bắt được kẻ muốn hãm hại em, mấy người vệ sĩ kia cũng nên cho nghỉ rồi"

"Không được, bây giờ em vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm có vệ sĩ bên cạnh, anh mới có thể yên tâm" Vừa dứt lời, Lạc Ngạo Thực đứng lên: "Anh đi trước, em từ từ dùng bữa sáng" ánh mắt không dừng lại trên người cô lâu hơn một giây, lập tức xách cặp bước ra đại sảnh biệt thự

Vũ Nghê vịn tay vào chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt lấp loáng hơi nước. Khóe miệng cong lên khổ sở cười tự giễu. Ngồi xuống ghế, nhắm chặt hai mắt lại, cho dù cô không vì mình cũng phải vì con, không thể không ăn bữa sáng!

Vũ Nghê ép bản thân cố gắng nuốt từng muỗng cháo gà, ngoài mùi vị chua xót cô hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ mùi vị nào khác, vừa ăn cô vừa lẩm bẩm trong miệng, 'Cục cưng à, không phải là bố không quan tâm tới con, không phải là bố không yêu thương con... chỉ vì công việc của bố quá bận rộn, thật sự rất bận rộn! Cho dù xảy ra chuyện nguy hiểm như tối qua bố vẫn nghĩ mọi cách ở bên cạnh mẹ con mình.... mẹ không trách bố con, con cũng không được trách bố con đâu nhé!'