Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 376




"Con trai của tôi chính là người đã bắt cóc phu nhân~ đúng là đồ vô lại". Bà Triệu không hề muốn gọi con trai của mình là đồ vô lại, cho nên hai chữ phía sau bà nói với âm lượng rất nhỏ."Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với hai người... tôi đã không chú ý dạy bảo con trai tôi cho tốt !" Dòng nước mắt hối tiếc chảy giàn giụa trên khuôn mặt của bà."Hơn nữa trong chuyện này. . . Họ Lâm kia cũng thật tồi tệ!"

Lúc này ánh mắt của Lạc Ngạo Thực đỏ lên như bị kích động, anh mở miệng châm chọc nói."Tại sao bà có thể bôi nhọ ông chủ của mình như vậy nhỉ?"

"Thì ra bà thường đến vịnh Lam Loan là có mục đích, bà muốn theo dõi mọi hoạt động hàng ngày của chúng tôi!" Vũ Nghê nhìn bà Triệu, khiếp sợ bật thốt lên, sống lưng chợt lạnh toát! Trước đây cô vẫn cho rằng bà Triệu là một người đàn bà rất hiền lành, luôn an phận thủ thường cơ đấy, thật không ngờ lại là người như vậy. Trời ạ, cô còn đã từng đem con mình giao phó cho bà ấy nữa chứ.

"Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với hai người ...nhưng quả thật là tôi cũng không còn cách nào khác, họ Lâm kia đã mang sinh mạng con trai của tôi ra để uy hiếp, tôi không thể không làm... nhưng là xin hai người hãy tin tôi, thật tình tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn hại hai người!"

"Lúc Lâm Hiên đột nhập vào vịnh Lam Loan, rồi lúc hắn giở trò bẩn thỉu ở trong xe của tôi, bà cũng không hề hay biết gì sao?" Lạc Ngạo Thực lạnh như băng hỏi ngược lại, đôi mắt đạm vẻ sát khí."Hiện tại tôi hoàn toàn có thể bắt bà và đưa đến đồn cảnh sát!"

Vũ Nghê hai mắt mở trừng:"Thảo nào sáng sớm ngày hôm đó bà nhất định muốn chúng tôi phải uống sữa tươi, không muốn chúng tôi bị đói bụng... bà sợ tôi hoặc cả tôi và tiên sinh ra đi mà trong bụng vẫn trống không.." nói xong Vũ Nghê cũng nở nụ cười châm chọc!

Nhìn người đàn bà trước mặt, thật sự Vũ Nghê cũng không biết nên xử trí thế nào cho tốt. Nếu như bà Triệu mà trẻ lại hơn mười tuổi nữa, quả thật cô sẽ không chút do dự cho bắt bà đưa đến đồn cảnh sát. Nhưng mà bây giờ bà ta là một người đàn bà sắc mặt già nua, tóc hoa râm, đang quỳ trên mặt đất, cho nên trong thâm tâm cô thấy không đành lòng!

Tất cả mọi chuyện đều bị nói ra một cách thẳng thừng, bà Triệu chỉ có thể cúi thấp đầu."Thật xin lỗi ... "

"Bởi vì bà đã nhiều tuổi, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của bà nữa, bà đi đi!" Lạc Ngạo Thực lạnh nhạt để lại lời nói rồi xoay người bỏ đi!

"Tiên sinh, thật xin lỗi ... phu nhân, tôi cầu xin người... cô là người tốt bụng, cô hãy tha thứ cho tôi đi!" Bà Triệu đuổi theo, năm được vạt áo Vũ Nghê cầu khẩn!"Phu nhân cũng là một người mẹ, tôi không cầu xin người thông cảm hay tha thứ cho tôi, tôi cầu xin người chính là vì con trai của tôi, tôi cũng không hề muốn hãm hại tiên sinh cùng phu nhân!"

Vũ Nghê do dự, quả thật, vì con mình người mẹ có thể hy sinh tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng của bản thân mình. Hơn nữa, bà Triệu cầu xin nhiều lần như vậy cũng chính là thấy con chết mà không cứu! Cuối cùng, cô đành hướng về phía người đàn ông mới đi vài bước gọi với theo:"Anh à... "

"Không truy cứu trách nhiệm của bà đã là giới hạn lớn nhất của tôi rồi, còn những việc khác, không nói nữa!" Lạc Ngạo Thực không để chút mặt mũi nào cho vợ của mình!

"Anh à...!" Vũ Nghê ý bảo người đàn bà buông mình ra, chạy mấy bước đuổi kịp Lạc Ngạo Thực, từ phía sau cô liền ôm cổ anh."Anh này, thật ra cậu thanh niên kia ngoài việc trói em lại, thì cậu ta cũng không có làm bất cứ việc gì khác gây tổn hại đến em mà! Em có thể cảm nhận được cậu thanh niên kia thật ra bản chất vẫn còn lương thiện cũng không phải xấu xa!"

"Em muốn làm người tốt bụng sao!" Lạc Ngạo Thực tức giận nói lại một câu. Mặc dù anh không đồng ý giúp một tay, nhưng cũng không đi về hướng ngôi nhà nữa!

"Em không làm người tốt bụng, nhưng em chỉ muốn tích nhiều phúc đức cho con mà thôi!" Vũ Nghê vuốt ve bụng dưới, cười cười trả lời anh. Thật ra thì cũng là vì cô muốn hoàn thành lời cam kết của cô với chàng trai trẻ ấy. Khi ấy cô đã nói rằng sẽ giúp đỡ cho cậu ta, kết quả khi trở về nhà cũng bởi vì Lạc Ngạo Thực lại lạnh nhạt trong chuyện tình cảm đối với cô, thêm nữa lại bận rộn lễ mừng năm mới nên quên mất chuyện ấy, bây giờ cô mới chợt nhớ ra! Lúc ấy cô đã hứa hẹn rằng, nếu như cậu ta không làm tổn thương cô, cô sẽ giúp đỡ cho cậu ta!

Quả nhiên cậu ta không hề làm tổn thương đến cô, dĩ nhiên cô cũng phải có chút hồi đáp lại!

Lạc Ngạo Thực nhìn cái bụng bầu của cô một chút, như chợt nghĩ ra điều gì đó!

Bà Triệu vẫn quỳ ở trên mặt đất như cũ, bà đúng là tội đáng chết vạn lần, nhưng là bất kể như thế nào, bà cũng muốn cứu giúp con trai của mình!

Hồi lâu sau, Lạc Ngạo Thực quay người."Lẽ ra khi chuyện mới bắt đầu xảy ra, bà phải tìm tới tôi ngay và nói rõ hết thảy mọi chuyện, có như vậy mọi người trong nhà mới có thể giảm thiểu bị thương tổn!"

Bà Triệu gật đầu. "Vâng đúng như vậy ạ, nhưng bởi vì tôi là một người đàn bà không có kiến thức, không có văn hóa, được tin con trai gặp chuyện không may, thật không biết như thế nào cho phải, tôi đành phải nghe Lâm Hiên định đoạt!"

Những lời nói như mắc nợ, hối hận, anh cũng không muốn nghe nữa."Tôi có thể giúp bà, nhưng mà bà nhất định phải đem tất cả mọi chuyện đó nói cho cảnh sát nghe, Lâm Hiên làm những gì khiến cho bà đi hãm hại vợ của tôi..."

"Vâng, tôi nhất định làm theo lời của tiên sinh!"

Tiếp theo, Lạc Ngạo Thực cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp đưa bà Triệu tới đồn cảnh sát. Bà ta kể hết từ chuyện Lâm Hiên đã hóa trang hắn thành phụ nữ như thế nào, sau đó Lâm Hiên đã khống chế con trai của bà ra sao, vì sao bà ta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, đã làm những chuyện gì. Bà ta khai báo chi tiết chuyện mình đã thông báo cho Lâm Hiên biết Phó Vũ Nghê đi chợ lúc nào, chuyện mình đã cắt quai nồi ra sao nhằm hãm hại nữ chủ nhân, toàn bộ đều kể hết ...

Về đến nhà Vũ Nghê vẫn còn khiếp sợ, nhưng cuối cùng cô cũng định thần lại!

"Có phải Lâm Hiên đã đặt máy theo dõi ở trong nhà của chúng ta thật không? Trời ạ, vậy hắn có phải là ..." Vũ Nghê nghĩ đến tình huống nào đó, sắc mặt từ màu trắng chuyển thành màu đỏ, lại từ màu đỏ chuyển thành trắng bệch, vẻ mặt lộ ra ghê tởm.

Quỷ tha ma bắt hắn đi, cái đồ biến thái như hắn không phải là nên chết đi để cho cảnh vật trở nên sáng sủa hơn sao?

"Sớm muộn rồi hắn sẽ chết!" Giằng co một ngày, Lạc Ngạo Thực mệt mỏi nằm ở trên giường.

"Tại sao anh lại không phát hiện ra chuyện này sớm hơn?" Vũ Nghê ảo não nói, giọng có chút oán trách!"Hơn nữa chuyện làm cho em không sao chịu nổi chính là, chồng của em, lại bị một kẻ biến thái dòm ngó, anh có biết cảm giác của em thế nào không?"

"Rất ghê tởm!" Lạc Ngạo Thực trả lời cô. Trước kia cô đã từng nói qua!"Chuyện này chỉ trách anh, ngày trước anh có đến vịnh Lam Loan một lần, đến giờ chưa trở lại, ở nơi đó việc quản lý đúng là còn sao nhãng! Sau này anh mới phát hiện ra ở nơi đó rất có khả năng bị người theo dõi !"

Vũ Nghê nhìn anh chằm chằm, buồn bã nói:"Em không chỉ có ghê tởm, mà còn rất tức giận, chân tướng đều bị ánh mắt của kẻ biến thái đó lột sạch, mà em cũng thật ngỡ ngàng và sợ hãi nữa, đàn ông cũng bị anh hấp dẫn, sau lại còn có bao nhiêu thiếu nữ lui tới dán trên người anh nữa! Cuộc hôn nhân của em sau này còn phải trải qua bao nhiêu thử thách nữa, cũng không sao dự đoán được hết chuyện!"

"Loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh, anh thề đấy!" Lạc Ngạo Thực giơ lên ngón tay!

Vũ Nghê nhìn chằm chằm Lạc Ngạo Thực, giống như phát hiện ra anh thật rất quyến rũ. Anh chắc chắn không phải là người đàn ông tàn khốc, vẻ mặt anh luôn rất ôn hòa, trừ phi tức giận quá mức, còn không trên khóe miệng anh luôn giữ một nụ cười kiểu như cười mà không cười, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, nhưng toàn thân anh lại toát ra vẻ cao quý lại khiến cho người ta cảm thấy anh có một chút khoảng cách ... loại này cảm giác khoảng cách chính là 'Ngưỡng mộ' . Cách đối xử của anh lại làm cho mọi người đều có ý nghĩ anh là một người đàn ông rất đáng kính trọng, có thể cầm tù của biết bao ánh mắt!

Cộng thêm con người anh có đủ đẹp trai, có đủ khuôn phép, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người dễ dàng nhào lên người của anh!

Ánh mắt của Vũ Nghê ánh mắt chợt trở nên rất nghiêm nghị, cô nói như ra lệnh : "Sau này, anh không được cười bậy đối với bất kỳ người nào đấy, dĩ nhiên trừ em cùng mọi người bên họ ngoại!"

"Anh không có cười bậy mà!" Lạc Ngạo Thực rất ủy khuất nói."Sao em lại nói anh giống như một kẻ mê gái vậy nhỉ!"

Vũ Nghê đưa tay ra chỉ chỉ, nói như lên án:"Anh xem, bây giờ rõ ràng anh cười bậy, nhưng bản thân cũng không biết! Có thể thấy được, anh không có cười bậy, cũng bởi vì anh đã cười đạt đến trình độ cao rồi!"

"Anh không phải là đồ mê gái, cũng không phải là đồ ngu ngốc!" Lạc Ngạo Thực nhắc lại lần nữa, khóe miệng nhấp nháy ngoài ý muốn!

"Dừng ngay cái vẻ mặt này lại, không được nhúc nhích!" Vũ Nghê chợt trợn to hai mắt, chỉ vào anh hô!"Em đi lấy gương, anh ngàn vạn lần không thể biến đổi vẻ mặt nghe chưa!" Cô vội vàng xuống giường, lấy chiếc túi xách, lục lọi lấy ra một cái gương nhỏ rồi mang đến giường!

Lạc Ngạo Thực không hiểu ra sao cả, anh nhìn cô định mở miệng muốn nói chuyện!

"Đừng động đậy, em đã nói với anh là không được nhúc nhích cơ mà!" Vũ Nghê cầm gương, lắc lư lắc lư chạy chậm trở lại. Cô đem gương soi vào ngay mặt của anh, để cho chính anh nhìn:"Thấy chưa, bình thường anh chỉ được lộ ra ngoài cái vẻ mặt này thôi!"

Lạc Ngạo Thực nhìn trong gương, tựa như khuôn mặt của lá bài pu-khơ, vẻ nghiêm túc cùng nghiêm nghị đã đạt đến cực điểm."Bình thường anh sẽ phải có loại vẻ mặt này?"

"Đúng rồi!" Có như vậy cô mới có thể hài lòng, mới có thể yên tâm!

Nói chuyện nghề nghiệp chuyên môn một chút. Lạc Ngạo Thực đem gương ném vào trên giường, không chịu tiếp nhận nói."Nếu như bình thường anh luôn có loại vẻ mặt này, trong công ty nhân viên chẳng phải là cũng bị hù dọa chạy mất sao?"

"Sẽ không có chuyện ấy xảy ra, mang trái tim buông thả giữa nơi làm việc của nhân viên công ty, nhất định họ sẽ không quan tâm xem vẻ mặt của ông chủ có kiểu gì, cái bọn họ quan tâm chính là tiền lương, là cuối năm là phong bao tiền lì xì! Dĩ nhiên, nếu như anh muốn có nhân viên lượn vòng xung quanh người anh, sẽ có hai kết quả , một loại là vì sợ anh nên phải làm việc cho giỏi, một loại khác chính là muốn từ chức, mà này hai loại đều là kết quả tốt!" Đầu óc Vũ Nghê xoay chuyển rất nhanh, nhẹ nhõm làm ra một đống những lý lẽ xằng bậy!

"Ha...Ha...” Lạc Ngạo Thực cười như dung túng, cất tiếng chế nhạo :"Em đúng là một phụ nữ ngang ngược, trong cuộc sống em có thể trói buộc anh, còn trong công việc tuyệt đối không thể!" Trước mặt nhân viên trong công ty anh luôn dùng lá bài “Ôn hòa lễ độ” và đã xây dựng phong cách ấy rất thành công, mà nếu đã thành công, dĩ nhiên là không thể nào thay đổi được!

"Hừ, nói đi nói lại, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, em đã nhìn thấu lòng anh rồi!" Vũ Nghê nhăn nhăn cái mũi!

"Nếu như anh là người có lỗi trong việc gây họa hay là hấp dẫn người khác thì cũng không liên quan đến em mà!" Anh khéo léo đáp lại cô!

"Hừ, người tìm đến anh cũng chỉ là người biến thái, chẳng phân biệt được là nam hay nữ, còn hóa trang thành dáng vẻ phụ nữ gây tội khắp nơi! Ai! Tư Vũ sống bên cạnh người này thật là nguy hiểm, quả thật không hiểu được hắn đã dùng những mưu mô thủ đoạn gì để khi dễ Tư Vũ!" Nhắc tới Tư Vũ, Vũ Nghê lại bắt đầu đau lòng! Tư Vũ đã từng nói, hắn thường ở trước mặt cô cải trang thành một phụ nữ, sau đó hắn còn nói một số lời biến thái."Đáng chết, hắn vốn là muốn hành hạ Tư Vũ về mặt tinh thần ... "

"Thôi miên!" Chợt, Lạc Ngạo Thực nói ra hai chữ!

"Anh nói cái gì?" Vũ Nghê nghe không rõ!

"Là Lâm Hiên đã dùng thôi miên để khống chế Tư Vũ, dĩ nhiên cũng do bản thân Tư Vũ tố chất trong người cũng kém, cho nên khi hai cái đó kết hợp lại với nhau đã làm cho Tư Vũ mắc bệnh suốt mười năm!"

Vũ Nghê chớp chớp mắt: “Anh nói gì cơ? Lâm Hiên đã dùng thôi miên sao? Vậy lần trước người thôi miên em gặp ấy, chính là hắn rồi!" Không sai, chính là hắn!

Chiếc còng trên tay của Lâm Hiên được nhân viên cảnh sát phòng giam tháo ra, hắn cười nhìn người ngồi đối diện qua chiếc bàn."Anh Lạc, tôi không thể không thừa nhận, anh thật là người thông minh, anh đã phát hiện ra tôi dùng biện pháp thôi miên từ khi nào vậy? Chắc chắn không phải Lạc Tư Vũ đã nói cho anh biết, bởi vì trong lúc bị thôi miên bản thân người đó hoàn toàn không hề hay biết gì hết!"

"Lâm Hiên, tại sao cậu phải làm như vậy, tại sao cậu muốn hãm hại Tư Vũ, làm cho cô ấy mê luyến anh trai của mình ...” Vũ Nghê ngồi ở bên cạnh Lạc Ngạo Thực, mặc dù cô rất muốn khống chế cơn giận của mình, nhưng vẫn không thể khống chế nổi!

Lâm Hiên đẩy cái mắt kiếng trên sống mũi, cười âm trầm: "Đương nhiên là bởi vì muốn đối phó với cô rồi, mọi chuyện đều do người đàn bà như cô làm hại! Ha... Ha..., tôi muốn cô hiểu lầm Tư Vũ cùng anh Lạc, có vậy cô mới có thể buông anh ấy ra!"

Giữa lúc đó, Vũ Nghê chợt nghĩ ra, đối phó với loại người như thế, cần phải để cho hắn tức giận, để cho hắn thua ở thế bất lợi, không có lý do gì lại gây tức giận sang mình, dù sao trong bụng cô còn có bảo bảo nữa."Nhưng cuối cùng anh vẫn là người bị thua, bởi vì tôi không hề rời bỏ khỏi anh ấy, anh nhất định là rất thất vọng phải không?"" Ha...Ha..." Sau cùng Lâm Hiên cất tiếng cười giễu cợt :"Đó là bởi vì anh ấy chiều theo ý của cô! Nếu là một người đàn ông khác nhất định sẽ vứt bỏ ngay loại phụ nữ đố kỵ như cô!"

"Anh đã từng đầu độc tôi đúng không? Không thể không nói, anh thật sự là một người đàn ông rất thông minh!" Vũ Nghê cố ý đem nhấn mạnh từ đàn ông nhằm nhắc nhở giới tính của hắn.

Lâm Hiên lập tức quát."Không được nhắc đến giới tính của tôi!"

"Ha... Ha!" Vũ Nghê mỉm cười lộ vẻ thắng lợi."Nhưng đây là số phận mà trời cao an bài cho anh, cho dù anh không muốn làm đàn ông, anh vẫn phải làm! Lâm Hiên, người đã thôi miên với tôi bằng những tín hiệu trong đầu kia, chính là anh, đúng không?"

Lâm Hiên không để ý đến Vũ Nghê, hắn chỉ tập trung chú ý vào người đàn ông đang ngồi đối diện: "Anh Lạc, anh phát hiện ra người thôi miên chính là tôi từ lúc nào?" Là do người phụ nữ như Phó Vũ Nghê kia sao, dựa vào điểm này thì nhất định là Phó Vũ Nghê không thể nghĩ ra!

Nếu như không phải là Vũ Nghê không chất vấn anh cái chuyện biến thái ấy, nhất định anh không trở lại trại tạm giam, anh - Lạc Ngạo Thực không muốn phải nói chuyện với loại người này!

"Anh Lạc...” Lâm Hiên muốn hỏi tới cùng, trong ánh mắt hắn tràn đầy si mê đối với Lạc Ngạo Thực!"Anh là người phát hiện em sử dụng thôi miên đối với anh, phải không? Ha...ha, có thể thua ở trong tay của anh, em nguyện ý, rất nguyện ý!" Chợt, Lâm Hiên rớt nước mắt, rất khát vọng nói."Anh có thể nhìn em một cái được không? Chỉ là một cái thôi? Anh nhớ lại một chút khi em còn bé, em cũng đã từng rất thiện lương ..."

(Từ đoạn này Mẹ Bầu để cho Lâm Hiên xưng em với Lạc Ngạo Thực nhé, để làm tăng tính biến thái của hắn)

Trong đầu Lạc Ngạo Thực chợt nhớ lại cảnh tượng hồi Lâm Hiên còn bé, tay luôn đeo găng, dùng rượu sát trùng cho động vật nhỏ để trừ độc. Nghĩ lại, thật rất khó tưởng tượng, sau này khi lớn lên con người ấy tại sao lại trở thành một người không còn thiện lương như trước!

Anh ngước mắt, nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ!

Lâm Hiên nuốt nước mắt vào trong, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Thật ra thì điều mà em nghĩ tới đầu tiên là anh sẽ trách em...em cũng không muốn để anh bị khó xử, cho nên làm sao em có thể để cho anh bị mất mặt đây, làm sao em có thể thật sự làm cho anh bị cắm sừng đây..."

Sau khi nói xong, hắn giễu cợt nhìn Vũ Nghê một cái."Coi như cô may mắn, bằng không trong đêm ấy, tôi hoàn toàn có thể tìm người đến cường bạo cô!"

Còn Vũ Nghê bởi vì lời của hắn, mà phát lạnh run ...

Lâm Hiên lại nhìn Lạc Ngạo Thực một cái sau cùng, đứng dậy rời đi ...

Bởi vì có bằng chứng xác thực, lại vừa gây nên một dư luận trong xã hội hết sức sôi nổi, cho nên Lâm Hiên dù có tầm quan trọng như thế nào đi nữa cũng bị phán tội tử hình! Mà người nhà Lâm Hiên, bởi vì sợ mất thể diện nên cũng không nhắc tới việc chống án. Về phần con trai bà Triệu, tuy Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê không truy cứu trách nhiệm, nhưng vì trước đó hắn đã nghiện thuốc phiện, vì vậy bị đưa vào trại tập trung để cai nghiện!