Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 395




"Năm năm? Còn có tặng quà?" Diệp Chức Nhân cực kỳ nghi ngờ, lúc này cô ta vừa vặn đi đến cửa phòng.

"Đúng vậy, cũng là quà biếu tặng khách quen!" Tư Vũ cố ý thay đổi giọng nói của mình! Chắc bọn họ thường xuyên tới đây, bởi vì nơi này cực kỳ bí ẩn ..., thật sự không dể tìm!'

"Phạch" một tiếng, cửa phòng được mở ra!

Trong tay Tư Vũ trống trơn nhìn Diệp Chức Nhân mặc tùy tiện một cái áo khoác tắm, đi tới cửa.

Là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra, cô gái mặc áo tắm trắng này bên trong áo nhất định là không có gì, tóc rối tung, trên mặt rõ ràng mang theo bất mãn, cộng thêm bên ngoài cô nghe được tiếng rên rĩ, cô ngắt lời, trong phòng có chuyện gì không cần nói cũng biết.

Bỗng nhiên, một chuyện không mong muốn, cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ đối mặt với "Ánh sao đêm" trên người cô gái kia.

Đầu trang điểm diêm dúa lòe loẹt, lộ ra thành thục, tuổi cũng tương xứng với mình.

Vậy mà "Ánh sao đêm" ở trên cổ cô ta, mà cô lại đến đây bắt ghen! Có người báo Bùi Tạp Tư ở đây cùng với cô gái khác vụng trộm yêu đương, làm chuyện bất chính.

Có thể giải thích đây là vấn đề gì? Sợi dây "Ánh sao đêm" có thể giải thích chuyện gì? Người mua "Ánh sao đêm" là ai? Mà người đàn ông trong phòng kia là ai? Nhiều vấn đề suy nghĩ trong đầu làm đầu Tư Vũ như vỡ tung.

Không, ngàn vạn lần không phải là Bùi Tạp Tư.

Thời điểm Tư Vũ đánh giá Diệp Chức Nhân, Diệp Chức Nhân cũng nhìn cô. "Cô là ai? Cô không phải là nhân viên phục vụ khách sạn!"

Cùng lúc, Bùi Tạp Tư ở trong phòng đang muốn mở cửa trách móc một chút, trách móc nhân tình Diệp Chức Nhân: "Đừng mở cửa, những thứ đó chúng ta không cần!" Nhưng mà giọng nói ngăn cản của anh, so với động tác của Diệp Chức Nhân chậm hơn một chút!

Giọng nói này, Lạc Tư Vũ cô nghe rất quen thuộc, đồng thời cũng tuyên án 'tử hình' Lạc Tư Vũ, tước đoạt tất cả mộng tưởng của cô, lại càng đẩy cô đến Vạn Kiếp Bất Phục, vĩnh viễn không thể gởi hồn phải sống ở địa ngục.

Không biết sức lực từ đâu tới, không có do dự một giây nào, Tư Vũ mang thai sáu tháng, đẩy bả vai của Diệp Chức Nhân đang đứng ở cửa, toàn thân trên dưới đều kiêu ngạo, đi vào phòng trong.

Bị đẩy ngã, Diệp Chức Nhân bị đụng lên tường, kinh ngạc nhìn vào người phụ nữ có thai, "Cô là ai vậy?"

Cô gái này rất được, cô ta gặp qua không ít phụ nữ có thai, nhưng mà không có gặp nhiều cô gái xinh đẹp như vậy! Cánh tay kia cùng đùi cùng cẳng chân, xem ra cực kỳ gợi cảm. Mà vừa rồi thờ ơ liếc nhìn khuôn mặt cô, cực kỳ trẻ tuổi, giống như một người mới tốt nghiệp đại học!

Chẳng lẽ Bùi Tạp Tư ở bên ngoài bao nuôi sinh viên đại học, người ta tìm đến cửa đây! Diệp Chức Nhân rời vách tường, chuẩn bị đuổi theo, phản ứng trong lòng cho ra một cái đáp án! "Cô là ai, ra ngoài cho tôi."

Cô ta bước nhanh đuổi theo, kéo lấy cánh tay Tư Vũ.

Mà lúc này, Tư Vũ cũng dừng bước, nhìn người trên giường đang chuẩn bị ngồi dậy, người đàn ông toàn thân trần trụi, không kịp mặc quần, mồ hôi vẫn còn ẩm ướt biểu hiện cho dục vọng bại lộ rõ ràng trong mắt cô.

Tư Vũ cảm giác bản thân mình bị người ta đánh một gậy, đại não 'ong' một cái, một cổ phẩn nộ hướng thẳng tới ót cô, để cho đầu cô đều đã run lên. Mà ngực giống như bị một tảng đá to lớn đè lên, cảm giác áp bức dồn lên hết suy nghĩ trong của cô.

Cô chịu đựng đã kích, điên cuồng không ngừng hung hăng lui lại phía sau hai bước.

Đầu cô choáng váng, lòng của cô đau khổ, nước mắt rơi lã chã xuống!

Trong khoảng thời gian ngắn cô cái gì cũng không biết, cô giống như tảng băng đứng tại đó, chẳng qua là nước mắt rơi trên băng.

Nghiền nát ảo tưởng, hiện thực tàn khốc đã không nể mặt ngăn cô tiếp tục ảo tưởng!

"Tư Vũ--" Bùi Tạp Tư kinh ngạc mở to hai mắt, cũng quên hô hấp. Từ trước đến nay không có cảm giác được lo âu, đối với mọi chuyện đều cà lơ phất phơ nhưng cũng có năng lực xử lý cực kỳ tốt, ở một giây trợn tròn mắt, tâm tình khủng hoảng giống như trải qua một trận oanh tạc, cho dù hiện tại sợ hãi, anh cũng không có đường để chạy!

Anh khẩn trương liếm liếm môi mỏng, đồng thời luống cuống tay chân nhặt một cái quần từ mặt đất, đến quần lót cũng chẳng quan tâm mặc vào, trực tiếp mặc cái quần tây bên ngoài.

"Bùi tổng, hóa ra ngoại trừ em ra, anh còn có cô gái khác! Anh đó, thật đúng là một loại đa tình, nữ sinh nhỏ như vậy cũng chịu, như thế nào, mang thai là của anh trồng sao?"

Trẻ tuổi như vậy, đương nhiên là uy hiếp lớn nhất đối với cô ta! Nhưng mà thấy cô gái này bộ dáng đơn thuần, căn bản không phải là đối thủ của cô. Kỳ quái, vì sao vợ lớn còn chưa tới, ngược lại là một cô bé lên đây?

"Cô câm miệng cho tôi!" Buổi sáng Bùi Tạp Tư vừa mới đè thân thể cô gái này giờ lại gầm lên nói, biểu tình hết sức nghiêm túc. "Biến, nhanh cút ra ngoài cho tôi."

Diệp Chức Nhân cảm giác mọi chuyện không ổn, bởi vì cô chưa từng thấy tổng giám đốc như vậy bao giờ, trong lòng run sợ. Một mặt thẹn quá thành giận, căn bản là hoàn toàn cùng anh ta không có quan hệ! Cho nên cô chớ có lên tiếng nói, chuẩn bị mặc quần áo rời đi!

"Không, nên cút, không phải cô ta, là tôi --- tôi biến, tôi cút!" Toàn thân Tư Vũ không có khí lực, căn bản kêu la không nói thành lời. Nhưng mà giọng nói trầm thấp này, âm thanh run run, tiếng nói tê tâm liệt phối, lại đủ làm cho Bùi Tạp Tư hổ thẹn, sợ hãi, luống cuống tay chân, ão não, tự trách, hối hận nghĩ muốn giết bản thân mình!

Anh vội vàng chạy lại, muốn ôm cô đang run rẩy như lá rụng trong gió lại, thân thể lảo đảo muôn ngã. "Tư Vũ, xin tha thứ cho anh-- xin tha thứ cho anh, về sau anh sẽ không như vậy!"

Tay Bùi Tạp Tư vừa muốn đụng vào Tư Vũ, Tư Vũ như nổi điên lên. "Đừng đụng vào tôi, anh đừng dùng bàn tay bẩn thỉu kia đụng vào tôi! Bàn tay anh bẩn thỉu đã chạm vào cô gái khác, anh có tư cách gì lại muốn đụng đến tôi--" La xong, Tư Vũ khóc nức nở đến tê tâm liệt phối.

"Thực xin lỗi--" Bùi Tạp Tư cực kỳ ão não, đáng chết, hiện tại anh nên làm như thế nào? Nên làm gì cô mới không tức giận? Thu tay về, thân thể vẫn tới hướng sát cô, "Tư Vũ, em nể tình con chúng ta, ngàn vạn lần không nên tức giận, là anh sai rồi, anh hiện tại đưa em về nhà mẹ đẻ, có được hay không?"

Bốp--

Tư Vũ giơ cánh tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt anh--