Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 422




Chú Tạp Tư biểu hiện không hề lợi hại như vừa mới nói với Hoan Hoan, bởi vì khi cắt thịt trông chú ấy thật ngớ ngẩn… Mẹ Vũ Nghê thì lại khác nha, khi cắt thịt động tác cực kỳ thành thạo, miếng nào miếng nấy khi cắt xong liền rời ra không hề dính lại như chú Tạp Tư. Đúng là chú ấy cắt thành cục nhưng độ dày, kích thước mỗi “cục” không đều nhau tí nào. Khi mẹ cắt khoai tây âm thanh thường là ‘Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp’, vậy mà chú ấy cắt thì lại là ‘Cộp cộp – cộp cộp -- cộp cộp -- cộp cộp‘ rất chậm chạp, chậm chạp!

Có điều chú Tạp Tư thật sự rất kiên quyết, ngoài ra chú ấy còn nghĩ rằng mẹ thường xuyên không xuống bếp, do đó chắc là trong bếp sẽ không “hiện diện” đầy đủ dầu, muối, tương, dấm rồi, cho nên chú đã tự mình chuẩn bị luôn cả gia vị cần thiết.

Tuy nhiên chú Tạp Tư từ đầu tới cuối tay chân lúng ta lúng túng trông rất vụng về, do đó món ăn sau khi được nấu xong thì hình dáng không như mong đợi cũng là chuyện thường tình, duy chỉ có mùi vị vẫn rất ngon.

Quần áo sạch sẽ ban đầu đã bị dầu bắn tung tóe tạo thành từng vết ố li ti trên bề mặt áo, ngón tay sạch sẽ cũng dính đầy dầu mỡ, ấy thế mà ngón tay còn bị đứt một đường trong khi cắt thịt, nhưng những thứ ấy không hề làm cho Bùi Tạp Tư cảm thấy khó chịu mà ngược lại anh cực kỳ hài lòng liền đem bốn món ăn để trên bàn.

Cánh gà chua ngọt, bò xào nước sốt, khoai tây chiên miếng mỏng, thịt heo xào với cải, hương vị ngào ngạt bay khắp phòng khiến cho Tư Vũ cùng Hoan Hoan đều rất bất ngờ.

Không chỉ rất kinh ngạc mà còn bị hương vị của các món ăn này hấp dẫn. Tuy Tư Vũ có thể cho Hoan Hoan một nơi để ở nhưng về mặt bếp núc thì….đúng là khoảng cách và tiêu chuẩn để trở thành một người mẹ “toàn diện” còn rất xa vời, chí ít cô không thể đáp ứng được một bữa “ngon” cho con gái mình, cô thật sự không có tài bếp núc.

Nhiều món bày biện trước mắt, nhưng Hoan Hoan lại đang nhìn chăm chăm cánh gà cùng thịt bò, không ngừng nuốt nước miếng.

“Hoan Hoan mau nếm thử đồ ăn chú làm xem ngon không nào?” Bùi Tạp Tư mang một đôi đũa cùng cái chén sứ đưa cho cô bé, sau đó chuẩn bị một bộ cho Tư Vũ và sau cùng là cho anh.

Mấy ngày qua toàn phải ăn những món ăn “khó nuốt” của mẹ do đó cô bé không tỏ ra ngại ngùng, hơn nữa cô bé rất thích cánh gà…

Cánh gà có vị ngọt pha lẫn vị chua chua của dấm cùng vị cay cay….

Ngon nha….thật sự rất ngon….đây là hương vị yêu thích của cô bé.

“Thế nào Hoan Hoan, tay nghề của chú được không?” Bùi Tạp Tư khẩn trương hỏi cô nhóc.

Người kia tay ngắn, ăn nhanh nhất, vốn Hoan Hoan đã hạ quyết định , nhưng cũng không thể không há hốc miệng ra."Cũng không tệ lắm!" Làm sao đây? Làm sao đây? Hiện tại trái tim nhỏ kiên định của bé biến thành đồng hồ quả lắc - - lắc lư bất định!

Mình có nên tha thứ cho chú ấy không nhỉ? Chú ấy đã nấu cơm cho mẹ con mình ăn, rõ ràng tay nghề không thuần thục cho lắm nhưng cũng có lòng, thật sự làm cho người ta cảm động mà…! Chú Tạp Tư nếu đem so sánh với cậu Ngạo Kiệt còn tốt hơn, nhớ lại đêm giao thừa lúc trước “người ba” đó chỉ làm duy nhất một món cá nhưng lại rất khó ăn nha, chỉ có mẹ Vũ Nghê chủ động ăn và khen “ngon” thôi.

Chú Tạp Tư bây giờ làm tổng cộng bốn món ăn, mà món nào cũng ngon hết. Mình có nên tha thứ cho chú ấy không nhỉ? – Hoan Hoan suy nghĩ một hồi.

“Tư Vũ, em cũng nếm thử tay nghề của anh đi! ‘ Bùi Tạp Tư lúc này càng khẩn trương hơn, không phải có câu nói muốn đi vào trái tim của ai đó thì trước hết phải đi qua bao tử của họ hay sao? Tuy câu nói trên được biểu thị trên phương diện đối tượng là đàn ông, muốn lấy lòng ai đó phải cho anh ta ăn thật ngon nhưng đôi khi đối với phương diện đối tượng là phụ nữ thì chắc cũng có cùng công dụng.

“Mẹ ơi, mẹ mau nếm thử đi, hương vị thật sự rất ngon, so với đồ ăn bên ngoài còn ngon hơn nữa đó!” Hoan Hoan nói rất nhỏ vì sợ chú Tạp Tư nghe được.

Cả hai chú cháu bọn họ nhìn Tư Vũ chăm chăm khiến cô cũng đành cầm đũa lên, gắp thử một miếng khoai tây bỏ vào miệng, chiên vừa tới, không có cảm giác khoai sống gì hết, trừ món khoai ra cô không thể ăn được thêm món khác bởi vì trong miệng đã bị hương vị chua xót dâng trào rồi.

Đúng thật là chua xót, anh vậy mà lại nấu cơm cho cô ăn? Bùi Tạp Tư trước đây đã từng nói rằng cả đời cũng không đi vào bếp, ấy vậy mà hôm nay anh đổi ý rồi sao?

“Ngon lắm phải không mẹ? Không phải hôm qua mẹ nói thức ăn bên ngoài không đủ chất nên chuẩn bị hôm nay qua nhà cậu ăn một bữa à?” Hoan Hoan che miệng cười lộ ra vẻ mặt mừng thầm “hì hì, mẹ ơi, con cảm thấy tay nghề chú Tạp Thư nấu không thua gì đầu bếp nhà cậu nấu đâu nha...!”

Tư Vũ nhìn con gái liếc mắt một cái, vừa mới nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Bùi Tạp Tư đang khẩn trương nhìn mình.

“Cũng ngon!”

Bùi Tạp Tư âm thầm thở dài nhẹ nhõm khi nghe cô nói. “ Ngon thì hai mẹ con ăn nhanh một chút đi kẻo đồ ăn nguội lạnh...”

Một gia đình ba người, lần đầu tiên ngồi vây quanh bàn ăn để dùng bữa tối!

Sau khi ăn tối xong, do đi chơi nguyên một ngày nên Hoan Hoan liền ngủ say sưa.

Bùi Tạp Tư sau khi hoàn thành nhiệm vụ “đầu bếp” thì lại kiêm luôn chức vụ “osin”, ngay sau bữa ăn thì bắt đầu lãnh luôn nhiệm vụ rửa bát...

Để cho một Đại thiếu gia, một Tổng giám đốc từ nhỏ đã được ngậm “thìa vàng thìa bạc” hạ cố đi vào căn bếp nhỏ hẹp tựa như phải trả một cái giá khá “cao” thì mới xứng với thân phận của anh. Vì vậy bốn cái dĩa, ba cái bát sau khi trải qua một phen cọ rửa thì chỉ còn lại duy nhất có hai cái dĩa và một cái bát!

Còn những cái khác đâu rồi? Đương nhiên là bể tan tành cả rồi.

Vì làm vỡ chén dĩa nên Bùi Tạp Tư cười xòa xòa, rất sợ Tư Vũ thất vọng mà nổi giận thì sau này có thể không cho anh tới nữa. “Ngày mai nhất định anh mua lại chén dĩa đền cho em!”

“Không cần...”

“Cần chứ!” Bùi Tạp Tư cắt ngang lời Tư Vũ. “Nếu không cần thì sau này lỡ như tất cả đều bị anh “lỡ tay” làm vỡ hết thì lấy gì đựng thức ăn được nữa.”

Tư Vũ bắt đầu cả thấy giận chính bản thân mình, vì sao khi nhìn thấy hình dáng anh tự mình đi xuống bếp thì tận trong đáy lòng cô lại dâng lên nỗi chua xót và đau lòng?

Sao lại đau? Những chuyện này không phải cô bắt anh làm mà là do anh hoàn toàn tự nguyện mà.

Cả người Bùi Tạp tư ướt hết, không kịp ngồi xuống nghỉ mệt ngay lập tức cầm chìa khóa lên và nói: “Anh đi về đây, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi!”

Tình huống này làm cho Tư Vũ bất ngờ. Cứ như vậy mà về sao? Anh tới đây không phải có mục đích gì à?

Không cho Tư Vũ thời gian phản ứng lại, Bùi Tạp Tư đã mở cửa đi ra ngoài và khép cửa lại.

Nhìn hộp cơm trưa đặt trên bàn, tâm Tư Vũ càng ngày càng bối rối, càng ngày càng vướng mắc.

Bảy ngày liên tiếp, cứ mỗi bữa trưa là có một cậu bé khoảng hai mươi tuổi mang cơm trưa tới cho cô mà người làm hộp cơm đấy không ai khác chính là Bùi Tạp Tư.

Mà món ăn mỗi ngày đều khác nhau, điều này chứng tỏ anh thật sự hao phí tâm sức. Còn vào buổi tối, anh cũng không nói quá nhiều, vừa vào cửa thì đi thẳng xuống bếp, làm hết mọi chuyện sau đó một nhà ba người ngồi ăn cơm, sau khi rửa xong chén dĩa thì lập tức đi về.

Vẫn như ngày đầu tiên rửa chén dĩa, anh mỗi ngày đều “lỡ tay” làm vỡ một vài cái chén hoặc chiếc dĩa thì ngày hôm sau anh lại mang đến cái mới, Từ Vũ có thể cảm giác được là anh cố ý nhưng cô lại không muốn vạch trần “mưu kế” đó của anh. Một người đàn ông có tài chỉ vì một phụ nữ mà làm đến nước này, nếu nói không cảm động là lừa dối----

Nhưng mà khi nghĩ lại trước kia, hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác không kịp mặc quần áo bị cô bắt gặp, nghĩ đến chính con “hồ ly” đó mà mình mất đi đứa bé thì Tư Vũ không có cách nào có thể chấp nhận lại anh.

Trời ơi, cô nên làm sao cho đúng bây giờ?