Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 486




“Bởi vì yêu, nếu… nếu anh của em cùng người khác kết hôn…, đúng là anh ấy thật sự yêu người đó thì chị nghĩ chị cũng sẽ nguyện ý chúc phúc cho anh ấy.” Vũ Nghê cảm thấy thương xót, tuy thân phận không được chính thức, nhưng mà cô cũng đã yêu sâu đậm một người, biết được cảm giác yêu sâu đậm như thế nào,là không có biện pháp, không có cách nào dừng lại, có thể hiểu cảm giác ấy rất là thống khổ.

“Vậy nếu như không có Lạc Dật thì sao? Chị thật sự nguyện ý đi phá họai gia đình hạnh phúc của một người phụ nữ khác sao?” Tư Vũ nhíu mày hỏi. Thật ra cô cũng biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Nhưng theo suy nghĩ của cô thì không thể lấy cái danh nghĩa yêu ấy mà đi làm những chuyện vi phạm đạo đức chứ? Nếu như Bùi Tạp Tư cưới người phụ nữ khác, cô chỉ có thể mỉm cười chúc phúc anh, sau đó bản thân mình chạy đến một góc nào đó mà chịu đựng vết thương lòng.

Lời của Tư Vũ khiến cho Vũ Nghê chợt tỉnh, đúng nha, nếu như không có con cái thì cô thật sự chấp nhận đi làm vợ hai của anh sao? Không thể nào, nhất định là không. Vũ Nghê có chút xấu hổ nhìn về Tư Vũ. “Tư Vũ, vì sao em cứ hỏi về vấn đề này hòai vậy? Mẹ của chị đi theo chú Bùi không có danh phận đã cực kỳ thương cảm rồi, xin em không cần nói móc bà, đừng xem thường hay khinh miệt bà, em làm thế cảm thấy tốt sao?”

Thời điểm cả hai chị em đang nói chuyện, Vũ Nghê không thể khống chế nỗi chảy ra hai dòng nước mắt. Cô thật sự rất yêu mẹ mình, thật đau lòng thay cho mẹ mình.

Tư Vũ lập tức lắc đầu, cầm lấy đôi tay của Vũ Nghê trấn an nói. “Chị, chị đừng khóc, em hỏi sai rồi, em không nên hỏi, ngàn vạn lần chị cũng đừng khóc nha….,như vậy không tốt cho đôi mắt đâu.”

Hoan Hoan đứng một bên không hề hé răng, bởi vì cô bé biết nếu hiện giờ cô bé mà mở miệng nói chuyện sẽ khiến cho mẹ Vũ Nghê khóc càng dữ hơn, vì thế Hoan Hoan vẫn giữ thái độ im lặng không hé răng.

Vũ Nghê nhận lấy khăn tay từ con gái lau đôi má của mình, nghẹn ngào nói: “Chị….chị nghĩ rằng bản thân mẹ chị cũng không muốn làm kẻ thứ ba phá họai gia đình người khác, em cũng biết ba chồng của em yêu mẹ chị rất nhiều, bà không để cho ba mẹ của Bùi Tạp Tư ly hôn, cũng đã cực kỳ nghĩ đến mẹ của Bùi Tạp Tư, đã không làm dì ấy thất vọng đúng không?” Thật ra khi nói xong câu đó, Vũ Nghê cũng cảm giác được chính mình có một chút vô lý, nhưng mà cô thật sự rất yêu thương mẹ mình.

“Được rồi, được rồi, chị xem chị kìa, em cũng không nói gì nữa. Em chỉ là….” Tư Vũ giờ phút này không dám nói gì nữa, trời ạ, thôi thì mình không nói, nói xong không chừng chị ấy lại khóc thê thảm hơn thì biết làm sao bây giờ?

Cốc cốc cốc - -

Tiếng gõ cửa vừa mới vang lên thì người bên ngòai trực tiếp mở cửa đi vào. “Vũ Nghê, mẹ đến rồi đây.” Người tới không phải ai khác, đương nhiên là ông chồng thân yêu của cô, Lạc Ngạo Kiệt. Nhưng mà bất quá anh ấy chưa đi vào mà nhường cho mẹ vợ đi vào, mình thì trực tiếp đóng cửa rời đi.

“Mẹ…” Vũ Nghê thần tốc lay động lông mi, nháy đi nước mắt trong mắt.

“Mẹ Hai…” Tư Vũ gật gật đầu, sau đó lấy một ly nước trái cây cho bà. “Ba cũng đến với mẹ sao?”

Bà Hòang Mai Diễm lấy chiếc kính mắt trên đỉnh đầu xuống, để bên cạnh nói: “Ừ, ông ấy đang ở dưới lầu.”

“Ha ha mẹ Hai là sướng nhất nha, đi tới đâu là ba theo tới đó.” Tư Vũ trêu chọc bà, cô biết tính cách bà rất hiền hòa, dù cho chọc ghẹo cũng không tức giận. Sau một thời gian ở chung với nhau, cô vẫn cực kỳ thích thói quen đùa giỡn với bà.

Bà Hòang Mai Diễm vỗ vỗ Tư Vũ, nhíu mày cười nói: “Con bé này, con nói cứ như mẹ đem ba chồng con trói buộc bên người suốt 24 tiếng không cho rời đi, tựa như bọn ta là hai đứa trẻ sinh đôi hay sao ấy.”

“Ha ha, cũng đâu có gì khác biệt lắm đâu mẹ.” Tư Vũ lại nở nụ cười, ngồi cạnh bà.

“Con chớ nói lung tung, chỉ là ông ấy biết mẹ muốn đến đây nên lái xe đưa mẹ đi chứ thật sự bọn ta rất ít khi ở cùng với nhau. Con bé nghịch ngợm này đến lúc đó không nên nói lung tung….., nếu mẹ Tạp Tư biết rõ nhất định sẽ rất thương tâm đó.” Ngữ khí của bà Hòang Mai Diễm nghe qua rất nhẹ nhàng, bà thật sự rất lo lắng cho mẹ Tạp Tư.

Bà không nghĩ muốn cướp chồng của người ta, tranh đọat lại càng không có khả năng xảy ra rồi. Nhưng mà dù thế nào cũng phải tôn trọng mẹ của Tạp Tư, bà rất áy náy chuyện này. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn thì người khó xử không ai khác chính là ba của Bùi Tạp Tư sao?

“Ha ha, hiện tại con cảm thấy được ba có vận khí rất tốt nha, thật sự là ngồi mà hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc (ngồi một chỗ mà hưởng phúc ) nha. Hai người phụ nữ đều yêu thương mình như vậy, còn có thể chung sống hòa bình với nhau nữa.”

Bà lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. “Mẹ nghĩ ông ấy cũng không vui vẻ gì đâu, làm việc gì cũng đều suy tính một vừa hai phải, trái lại cực kỳ phiền não đó chứ.” Ba của Bùi Tạp Tư, Bùi Chấn Lương tuy bình thường luôn thích cười nói hi hi ha ha nhưng trong nội tâm cũng phải chịu khiển trách dằn vặt, chỉ là ông ấy không nói mà thôi.

Bà xem hai đứa con gái mình yêu thương như hoa như ngọc không khỏi thương cảm mà nói. “thật ra hai đứa con mới thật sự hạnh phúc…” nháy mắt để che đi đau xót trong lòng. “Không nói với hai đứa nữa, mẹ phải nhìn xem cháu gái, cháu ngọai đích tôn của mẹ.”

“Bà Nội.” Hoan Hoan cực kỳ lễ phép chào bà, so với bà Nội kia thì cô bé thích bà Nội này hơn. Vì bà Nội này xem ra rất hiền lành, luôn luôn cười tít mắt.

Bà Hòang Mai Diễm lấy từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền vàng, bề mặt là hình dạng nhiều trái tim móc vào nhau. “Hoan Hoan con tới đây, đây là quà bà Nội tặng cho con…, trước đây do quá vội vàng mà bà chưa kịp tặng cho con quà.”

Cô bé nhìn sợ dây chuyền cực kỳ thích thú, đồ trang sức bằng vàng này cô bé biết nó rất quý gì đó, do đó không dám nhận. Cho nên hai tay để ra sau lưng, ưỡn ẹo nhìn hai người mẹ của mình. Cô bé nên lấy hay không lấy đây…., muốn hay không đây?

Vũ Nghê cất lời trước tiên. “Hoan Hoan, nếu bà Nội tặng quà cho con thì con cũng nên nhận lấy đi….”

Tư Vũ gật gật đầu, nhìn con gái mỉm cười. “Con nhận lấy đi, nhớ nói cám ơn với bà Nội đó.”

Hoan Hoan khẩn trương, cẩn thận từng bước đi về phía bà Nội của cô bé, cười cười xấu hổ thè lưỡi nói: “Con cám ơn bà Nội.”

“Bà Nội đeo vào cho Hoan Hoan nha?”

“Dạ.” Cô bé vội vàng gật đầu, sau đó xoay người.

Bà đeo dây chuyền cho cháu gái, đem cơ thể nhỏ bé của Hoan Hoan xoay lại. “Ôi, thật sự rất hợp với cháu gái cưng của bà đó nha, đẹp quá.”

“Ha ha….nhưng mà không thể mang đến trường được, chỉ có thể mang khi nghỉ học thôi.” Hoan Hoan vội vàng nói, sau đó có một chút mất mát, bởi vì thời gian có thể đeo sợi dây chuyền xinh đẹp này rất ít nha….

“Ha ha….” Bà Hòang Mai Diễm vỗ nhẹ cháu gái mình, sau đó lại lấy từ trong bao một sợi Trường Mệnh Tỏa (Vòng Bình An), để lại bên gối của trẻ sơ sinh. “Chúc cho cháu ngọai của bà lớn lên bình an, thông minh đáng yêu, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc nha….”

Đứa trẻ nằm ở trong nôi vừa mới tỉnh ngủ, giật giật đôi tay bé nhỏ tựa như nghe hiểu lời nói của bà Ngọai. Sau đó ngáp một cái lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Hoàng Mai Diễm đối với đứa cháu ngọai này cười cười, lại đi đến bên giường tìm quà tặng cho Lạc Dật. Đúng lúc này, Tư Vũ vừa vặn nhìn thấy trên cánh tay của bà có một nốt ruồi son nhỏ.

Tư Vũ giơ tay vuốt nhẹ cánh tay của bà, thình lình buột miệng: “Mẹ Hai, trên cánh tay của anh Tạp Tư cũng có một cái nốt ruồi son như thế này, mẹ nói có trùng hợp không?”

Hết chương 486.