6, Hãm hạiThần Tử Việt bám vào trên tường nghe nửa ngày, xoay người bĩu môi, rầu rĩ nói:“Cái gì cũng không nghe thấy.” Dạ Lan San vui vẻ :“Đương nhiên rồi, đây là khách điếm tốt nhất, vách tường cũng dùng tới gỗ cách âm tốt, ngươi đương nhiên cái gì cũng không nghe thấy.”
Thần Tử Việt không cam lòng, khẽ cắn môi mở cửa sổ định nhảy ra ngoài, Dạ Lan San hoảng sợ vội vàng tiến lên giữ chặt hắn, nôn nóng nói:“Ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta lên trên nghe a!” Thần Tử Việt xoay người trừng mắt. Dạ Lan San bất đắc dĩ, đành phải dẫn hắn theo phi thân lên nóc nhà, ban ngày nhìn hồng y thiếu nữ kia đạp tên mập một cước, xem ra cũng có chút nội lực, cho nên hai người tự giác bình nội tức, cẩn thận gỡ một mái ngói cuối xuống dưới nhìn.
Bên trong phòng, thiếu nữ đang cầm một cái bọc vải đặt trên bàn, sau khi mở lấy một khối ngọc màu tím nhạt được chạm trỗ ra, nhẹ nhàng vuốt.“Tiểu Cửu, đây là cái gì?” Thư sinh hỏi, hai người trên nóc nhà đồng thời gật gật đầu —– Ngô, hỏi rất hay!!
Thiếu nữ thở dài:“Phụ thân chính là vì nó mới bị hãm hại .”
“Ngươi nói Nhạc bang chủ là vì không chịu giao khối ngọc này ra, mới bị Hoàng Thiên Sở vu hãm thông đồng với địch phản quốc?” Thư sinh nhận lấy khối ngọc nhìn nhìn, nói:“Ngọc này đúng là hảo ngọc, nhưng cũng nhìn không ra có cái gì kỳ lạ, tại sao nhiều người muốn nó như vậy?”
“Cái này gọi là Thiên Cơ Thạch, nghe nói nếu có thể nhìn xuyên qua khối Ngọc Thạch huyền cơ này, là có thể tìm được mỏ vàng long mạch” Thiếu nữ đem khối ngọc bỏ lại trong túi,“Truyền thuyết mà thôi, ta không tin, nhưng phụ thân tin.”
Thiên Cơ Thạch? Trên nóc nhà hai người đồng thời sửng sốt, Thiên Cơ Thạch tục truyền là truyền gia chi bảo của Phi Hổ Bang chủ Nhạc Hồng, lại nhớ tới thư sinh kia gọi hồng y thiếu nữ Tiểu Cửu, chẳng lẽ là Nhạc Cửu Nghiên con gái độc nhất của Nhạc Hồng. Chính là Nhạc Hồng ở trên giang hồ vẫn có chút địa vị, làm người cũng coi như hào sảng. Trước đó không lâu đi Vân Sát Bảo cầu hôn Dạ Lan San còn uy phong bát diện, như thế nào hiện tại nghe ra lành ít dữ nhiều?
Thần Tử Việt chọt Dạ Lan San nhỏ giọng nói: “Nhạc phụ ngươi bị bắt!”
Dạ Lan San trừng mắt nhìn:“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Lúc kích động không kiềm chế âm lượng, khiến thiếu nữ trong phòng lập tức cảnh giác ngẩng đầu, tiện tay quăng một chén trà lên, thấy bị người phát hiện Dạ Lan San cũng không lén lút nữa, đơn giản mang theo Thần Tử Việt phá cửa sổ mà vào, muốn đem mọi chuyện biết rõ ràng.
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Nhạc Cửu Nghiên thấy khinh công Dạ Lan San, tự biết không phải đối thủ của y, chỉ là đem thư sinh bảo hộ ở sau người lớn tiếng hỏi.
“Y là Vân Sát Bảo Dạ Lan San, ta là Thần Tử Việt, chúng ta nghe nói Phi Hổ Bang Nhạc lão bang chủ bị người hãm hại, mới muốn biết rõ chân tướng sự tình, cô nương không cần kinh hoảng.” Thần Tử Việt vỗ vỗ ngực, vẻ mặt như thật.
“Ngươi là Bảo chủ Vân Sát Bảo ?” Nhạc Cửu Nghiên giật mình nhìn Hắc y nhân trước mắt, mái tóc đen dài tùy ý buộc phía sau, ngũ quan thâm thúy giống như đao tước, thân hình cao nhưng không gầy, cầm trong tay một trường đao ô sắc, dưới ánh nến phát ra ánh sáng bóng nhàn nhạt. Nhạc Cửu Nghiên thuở nhỏ si mê bách gia binh khí, bởi vậy liếc mắt một cái liền nhận ra,“Là Ám Đao? Ngươi thật sự là Dạ Lan San!” Trong thanh âm Nhạc Cửu Nghiên lộ ra chút kinh hỉ, lại nhìn thiếu niên bạch y bên cạnh, khuôn mặt thanh tú, khóe mắt hơi cong, đôi môi phát ra chu sắc nhàn nhạt, vốn là nam tử lại làm cho người ta nhịn không được muốn cảm khái. Khuynh quốc khuynh thành tuyệt đại tao nhã, mỹ nhân tự nhiên nên như thế, giống như trên giang hồ đồn đại. Bộ dáng của Thần tiểu thiếu gia quả nhiên tuyệt thế vô song.
Nhìn vẻ mặt trợn to mắt không thể tin của Nhạc Cửu Nghiên, Dạ Lan San mỉm cười, đang muốn trả lời lại bị Thần Tử Việt kéo kéo tay áo:“Tiểu Hắc Tiểu Hắc, nha, ngươi nhìn thư sinh kia luôn một mực trừng ngươi!”
Lúc Dạ Lan San hai người phá cửa sổ mà vào, Lạc Cẩm nguyên bản nghĩ kẻ xấu đến cướp Thiên Cơ Thạch, dù sao dọc đường đi đã gặp vài lần. Tiểu Cửu võ công cao cường, hắn cũng không quá sợ, chính là không nghĩ tới lần này người đến cư nhiên là Dạ Lan San, đó không phải là nam nhân mà Nhạc lão bang chủ tâm tâm niệm niệm muốn gả Tiểu Cửu đi sao! Lạc Cẩm nghĩ đến đây tự nhiên mất hứng, lại nhìn thấy biểu tình vui mừng của Nhạc Cửu Nghiên thì cảm thấy phi thường nghẹn khuất, ánh mắt nhìn Dạ Lan San tự nhiên cũng sẽ không thân thiện. Không nghĩ tới lại bị Thần Tử Việt chỉ điểm, lập tức thoáng cái đỏ mặt, hai tay ôm quyền ấp úng nói:“Dạ Bảo chủ, Thần thiếu gia, tại hạ Lạc Cẩm, chê cười.”
Dạ Lan San thành thật, đó chỉ là thời điểm đối mặt Thần Tử Việt, những lúc khác một chút cũng không ngốc. Trong lòng cũng biết Lạc Cẩm không được tự nhiên chuyện gì, cũng ôm quyền cười nói:“Dọc đường đi Lạc huynh cùng Nhạc cô nương cũng ăn không ít khổ, vừa mới đầu đối ta đề phòng cũng là chuyện hường tình, vô phương.”
Nhạc Cửu Nghiên cảm kích cười cười, cuống quít mời bọn họ ngồi xuống. Dạ Lan San vừa rồi ở nóc nhà nghe nửa ngày, cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế mở miệng hỏi:“Hồng bang chủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Cửu Nghiên lại xuất ra Thiên Cơ Thạch đưa cho Dạ Lan San:“Vì cái này.”
Dạ Lan San cầm khối ngọc nhìn nhìn, ngọc thể trong suốt, chạm trỗ điêu khắc một vài hoa văn bất quy tắc, cũng nhìn không ra có gì ảo diệu.
Nhạc Cửu Nghiên thở dài:“Thiên Cơ Thạch nguyên bản vẫn được thờ cúng ở Nhạc gia đường ta, chỉ cho là đồ gia truyền bình thường. Không nghĩ tới trước đó vài ngày không biết là ai truyền ra tin tức, nói cái gì về long mạch đứt đoạn Thiên Cơ Thạch, phụ thân liền cảm thấy không ổn, vì thế lấy khối ngọc bàn này từ trong từ đường ra thay một cái giả vào rồi dùng vải đỏ che lại tránh tai mắt. Có một ngày Mạc Bắc đại hoàng tử Gia Luật Thanh đột nhiên tới cửa bái phỏng, phụ thân lúc đó không ở nhà, ngày hôm sau Đô Đốc Hoàng Thiên Sở liền dẫn theo quân đội tiến đến nói chúng ta cùng Gia Luật Thanh cấu kết bán nước, phụ thân dẫn theo người ngăn cản ta mới có thể mang theo Thiên Cơ Thạch chạy trốn. Vốn muốn đi tìm Nhị thúc phụ Nhạc Vĩ, không nghĩ tới ngay cả ông ấy cũng bị họ Hoàng tịch biên, đến nay sinh tử không rõ, bất đắc dĩ ta mới cùng Lạc Cẩm đi đến nơi này, trước tiên muốn cứu ra phụ thân.”
“Ngươi muốn cướp phạm nhân?” Dạ Lan San trong lòng cả kinh.
“Ân” Nhạc Cửu Nghiên cắn môi gật gật đầu:“Ngày mai xe áp giải phụ thân sẽ đi qua Tê Hà Sơn, ta muốn cứu ông ra. Thông đồng với địch là tội danh phản quốc, đưa đến Hoàng Thành tất chỉ còn con đường chết.”
“Ngay cả phụ thân ngươi cũng không đánh lại Hoàng Thiên Sở, ngươi đi đến đó chẳng phải không công chịu chết sao?” Thần Tử Việt nhíu mày.
Nhạc Cửu Nghiên nghe vậy thấp đầu không nói lời nào, Lạc Cẩm thấy vậy cuống quít khuyên nhủ:“Tiểu Cửu ngươi đừng sợ, còn có ta!”
“Ngươi có thể cứu?” Thần Tử Việt mở to mắt, còn canh cánh trong lòng hắn vừa rồi trừng Tiểu Hắc: “Chẳng lẽ ngươi muốn đợi sang năm lại đi cứu người?”
“Vì cái gì phải sang năm?” Lạc Cẩm khó hiểu, Dạ Lan San cũng nghi hoặc nhìn hắn.
“Không phải sao?” Thần Tử Việt bắt đầu mở ngón tay tính cho hắn :“Phải chờ tới tháng bảy sang năm mới có khoa cử, tháng chín yết bảng, tháng mười phong quan, sớm nhất cũng phải cuối tháng mười ngươi mới có thể gặp Hoàng Thượng, gặp được Hoàng Thượng ngươi mới có thể giải oan đi, bằng không ngươi làm sao cứu người?”
“Ngươi…………” Lạc Cẩm mặt đỏ lên, Nhạc Cửu Nghiên giận dữ nói:“Chúng ta kỳ thật là nghĩ biện pháp, chính là không biết được hay không, cũng chỉ có một cái biện pháp này .”
“Biện pháp gì?” Dạ Lan San hỏi.
Nhạc Cửu Nghiên lắc đầu: “Nói ra chỉ sợ không rõ ràng, không biết sáng sớm ngày mai nhị vị có thể cùng chúng ta đến Tê Hà Sơn không, đến lúc đó tự nhiên sáng tỏ.”
Dạ Lan San nghĩ nghĩ gật đầu đáp ứng, thấy sắc trời đã tối liền cáo từ trở lại trong phòng của mình.
“Tiểu Hắc ngươi thật sự yên tâm để nàng cùng nam nhân khác cô nam quả nữ chung sống chung một phòng…………” Thần Tử Việt vừa vào cửa liền lôi kéo Dạ Lan San khẩn trương hề hề.
Dạ Lan San dở khóc dở cười:“Nói cái gì đó, ta đã sớm cự tuyệt .”
“Mỹ nhân lạc nạn anh hùng đáp cứu, trong kịch không phải đều xướng như vậy sao!” Thần Tử Việt ngồi ở bên giường, hai chân lúc ẩn lúc hiện:“Kỳ thật nàng cũng không tệ lắm, lớn lên cũng không khó nhìn, dáng người rất tốt, võ công cũng tốt, còn hiếu thảo.”
Dạ Lan San không để ý tới hắn hồ ngôn loạn ngữ, gọi tiểu nhị đem nước tới thoát y phục bắt đầu tắm rửa, nghe sau bình phong truyền đến tiếng nước ào ào. Thần Tử Việt chắp tay sau lưng trượt đi quanh bồn tắm, nhìn toàn thân Dạ Lan San ngâm ở trong nước, ở bên bả vai có vài đạo vết thương, không khỏi vươn tay sờ một chút.
Dạ Lan San nguyên bản đang nhắm mắt dưỡng thần, còn đang bị Thần Tử Việt hồ ngôn loạn ngữ nên nghe tiếng bước chân hắn đến trước mặt cũng không mở mắt ra. Lại không ngờ trên vai đột nhiên truyền đến một cảm giác lành lạnh, trong lòng không khỏi cả kinh, mở to mắt ra lại vừa lúc thấy Thần Tử Việt bám vào trên thành bồn tắm chăm chú nhìn vết thương mình. Nhẹ nhàng chạm vào mình, làn da bên ngoài cảm giác ngưa ngứa, không khỏi quýnh lên.
“Tiểu Hắc trên người ngươi sao có nhiều vết thương như vậy?” Thần Tử Việt không chú ý tới vẻ mặt Dạ Lan San, chỉ lo vây quanh bồn tắm đổi tới đổi lui trái trái phải phải, phát hiện ngực y cũng có vết thương.
“Lúc luyện võ bị thương, còn có lúc đánh nhau với người khác lưu lại, bất quá đều là chuyện thật lâu trước kia, đều là vết thương cũ.” Dạ Lan San đáp.
“Ta cũng luyện võ, tại sao ta không có?” Thần Tử Việt nghi hoặc, xốc cổ áo lên nhìn nhìn.
Dạ Lan San thật không biết nói gì:“Ngươi như vậy cũng gọi là luyện công? Chỉ là lúc còn nhỏ cùng ta chơi trốn tìm đem khí tức nín thở luyện tốt lắm. Mệt ngươi vừa rồi còn giễu cợt Lạc Cẩm, người ta ít nhất văn vẻ tốt hơn ngươi.”
“Nhưng mệnh hắn không tốt bằng ta!” Thần Tử Việt hậu trứ kiểm bì cười:“Đúng rồi, chúng ta sáng mai thật sự đi Tê Hà Sơn sao?”
“Ân!” Dạ Lan San gật gật đầu:“Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, Hoàng Thiên Sở căn bản là tham quan ô lại, người hắn muốn đối phó, tám chín phần mười đều là người tốt.”
“Vậy ngày mai sẽ phải dậy rất sớm.” Thần Tử Việt cau mày, hắn ghét nhất phải dậy sớm, ngẫm lại liền thoát y phục, chỉ mặc tiết khố màu trắng ầm một tiếng nhảy vào bồn.
“Ngươi làm gì!” Dạ Lan San cả kinh, nhìn làn da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo của Thần Tử Việt, cảm thấy có chút mặt đỏ tim đập.
“Tắm a! Dù sao cái bồn này cũng rất lớn!” Thần Tử Việt thấy đúng lý hợp tình tẩy a tẩy:“Ngày mai dậy rất sớm, ta muốn ngủ sớm, nhanh tắm xong nhanh đi ngủ!”
Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt, vừa rồi nhảy vào làm nước bắn lên ướt đầu của hắn, lọn tóc mềm mại dán sát lên cổ, càng tôn lên màu da trong suốt như tuyết, con ngươi màu hổ phách, cái mũi cao nhỏ, bởi vì nước ấm nên đôi môi so với bình thường hồng nhuận hơn rất nhiều. Xương quai xanh hơi hơi nhếch lên, tạo thành một vùng hõm xuống nhợt nhạt, không dám nhìn sâu hơn trong nước. Dạ Lan San một trận miệng đắng lưỡi khô, cuống quít bắt lấy y phục nhảy ra khỏi bồn tắm,“Ta tắm xong rồi, ngươi chậm rãi tắm.”
Nhìn Dạ Lan San chạy trối chết, Thần Tử Việt bĩu môi:“Trước đây không phải luôn cùng nhau tắm sao, còn muốn kêu ngươi giúp ta chà lưng!”
Dạ Lan San nằm ở trên giường chôn đầu vào trong chăn không nhúc nhích, chỉ cảm thấy tim mình đập bang bang kinh hoàng, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy của Thần Tử Việt, không thể quên được. Không khỏi một trận ảo não, định bò dậy ở trên giường đem đầu vẫy a lắc a, muốn bình phục lại tâm tình của mình một chút lại bị Thần Tử Việt đúng lúc tắm xong nhìn thấy.
Bạn đang �
“Ngươi đang luyện………… công?” Thần Tử Việt bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh một chút. Tiểu Hắc đứng ở trên giường lắc đầu điên cuồng, đây là cái tình huống gì?
“Ách…………” Dạ Lan San nhảy xuống giường, thật sự rất muốn đập đầu vào tường:“ Đúng, ta là muốn thử xem như vậy có thể hay không ngộ ra một ít ………… chiêu thức mới.”
“Ngươi đã là thiên hạ đệ nhất, không cần cố gắng như vậy!” Thần Tử Việt thả tâm, đầu ngã lên giường:“Cần gì liều mạng như vậy.”
“Học không có chừng mực đi…………” Dạ Lan San tiếp tục thay mình tìm cớ, lại phát hiện Thần Tử Việt đã muốn mơ mơ màng màng ngủ, tóc còn ẩm ướt dính nước. Không khỏi nhẹ nhàng cười, thuận tay cầm lấy khăn ngồi ở bên giường nhẹ nhàng thay hắn lau khô tóc.
. : .