Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 111




Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo Trần Thanh Đại đề cập đến Vô Lương Âm Trạch, giảng giải một lúc rồi nhắc đến chính sự, đúng như lời Độ Sóc nói, yêu cầu chọn mười thiên sư trẻ tiến vào Vô Lương Âm Trạch siêu độ nguồn oán khí bên trong. Ông lên tiếng: "Nguồn oán khí không phải người cũng không phải quỷ, nó không có nguyên hình, biến hóa muôn hình vạn trạng. Nó luôn muốn thoát khỏi Vô Lương Âm Trạch, cũng rất nham hiểm xảo trá. Các cháu cần phân biệt được đâu là nguồn oán khí."

Có người hỏi: "Làm cách nào để phân biệt ạ?"

Trần Thanh Đại nói: "Không thể phân biệt. Nhưng nó chắc chắn sẽ xuất hiện bên cạnh các cháu, các cháu cần tìm được nó trong số những người lạ xuất hiện bên cạnh."

Trần Dương nhỏ giọng hỏi Độ Sóc: "Thật sự không có cách nhận ra nó sao? Nói như vậy, không phải thiên sư sẽ lâm vào tình thế hiểm nghèo sao? Chẳng lẽ phải nghi ngờ từng người xuất hiện bên cạnh mình?"

Độ Sóc chỉ nói một câu: "Bình thường nhất chính là vấn đề lớn nhất."

"Có ý gì?"

"Nhắc nhở em."

Cậu suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể hiểu nổi câu nói của hắn là ngầm nhắc nhở cái gì, cậu vừa ngẩng đầu thì nghe Trần Thanh Đại đọc danh sách các thiên sư phải tiến vào Vô Lương Âm Trạch. Đọc đến tên ai thì người đó đứng ra.

"Cục trưởng phân cục Đại Phúc, Trần Dương." Cậu lập tức bước ra.

"Truyền nhân Bắc Thiên Sư Đạo, Khấu Tuyên Linh."

"Truyền nhân Thiên Sư Đạo, Trương Cầu Đạo."

Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo cùng bước ra, đứng hai bên trái phải của Trần Dương. Trần Thanh Đại ngước lên, ánh mắt hòa ái nhìn ba người, sau đó ông đọc tiếp: "Truyền nhân phái Mao Sơn, Mao Tiểu Doanh."

"Tử Dương Cung..."

Mao Tiểu Doanh chính là anh trai của Mao Tiểu Lỵ, khoảng ba mươi tuổi thì thông suốt, là người nổi bật nhất trong những người trẻ tuổi của Mao gia phái Mao Sơn, tích cách chững chạc đáng tin cậy. Trương Cầu Đạo suy nghĩ trong chốc lát rồi thì thầm vài câu với Trần Dương, hai người đổi vị trí, hắn lại thì thầm với Khấu Tuyên Linh, lại đổi vị trí, cho đến khi đứng cạnh Mao Tiểu Doanh, thuận tiện chào hỏi đối phương.

Trần Dương lên tiếng: "Tạo mối quan hệ tốt với anh vợ, kế đó dễ dàng theo đuổi em gái người ta."

Khấu Tuyên Linh: "Trương - tâm - cơ."

Mười thiên sư trẻ nhanh chóng bước ra đứng giữa phòng. Các trưởng bối nhìn kỹ họ, thiên sư từng vào Vô Lương Âm Trạch thì chúc phúc, thiên sư chưa có tư cách vào thì hâm mộ nhìn họ. Trần Thanh Đại nói: "Mọi người đều là thiên sư ưu tú, mục đích của chuyến đi này là phong ấn Vô Lương Âm Trạch, nhưng không nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. An toàn làm trọng, lượng sức mà đi. Hiệp hội Đạo giáo cấp mỗi người một lá bùa quý, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng phải lập tức xé rách lá bùa, rời khỏi Vô Lương Âm Trạch. Phải nhớ kỹ."

Trần Dương và chín thiên sư khác nghiêm túc đáp lời, sau đó Trần Thanh Đại đích thân giao bùa cho mỗi thiên sư. Trước khi giao còn kiểm tra kỹ càng lần cuối, phòng ngừa bùa có sự cố khiến thiên sư mất mạng. Đến khi giao xong, ông còn thiết tha căn dặn, nhớ kỹ phải lượng sức mà làm.

Các thiên sư nhận bùa xong thì rời đi. Vì muốn vào Vô Lương Âm Trạch phải đợi đúng nửa đêm, thế là mọi người tản ra, ai làm việc nấy. Trần Thanh Đại và các Phó hội trưởng cùng rời đi, vốn họ muốn gọi Độ Sóc, nhưng thấy hắn đi cùng Trần Dương bèn không làm phiền. Vợ chồng Mã Sơn Phong gặp bạn cũ, đương nhiên cũng tụ họp trò chuyện với nhau.

Trương Cầu Đạo về đến nhà, phải gặp người lớn trong nhà báo bình an trước, sau đó lại bị các anh chị em lôi đi đến tận khuya. Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi cũng rời đi cùng nhau, rất nhanh chỉ còn lại Trần Dương, Độ Sóc, Ngỗi Tuyên và Oa Oa.

Ngỗi Tuyên ôm búp bê hỏi: "Em có thể đi vào với anh không?"

Cậu cười nói: "Ngỗi Tuyên không phải thiên sư nên không thể vào."

"Lén vào thì sao?"

"Vậy cũng không được."

Cô bé thở dài: "Em chỉ có thể chờ Trần Tiểu Dương ở ngoài thôi."

Cậu vuốt tóc cô bé nói: "Anh sẽ không sao đâu." Nói xong cậu nhìn sang Độ Sóc hỏi: "Đúng không?"

"Ừ."

Có được câu trả lời khẳng định, cậu nở nụ cười yên tâm.

Nửa đêm, trăng tròn còn sáng hơn đêm qua. Độ Sóc đi cùng Trần Dương đến gia nhập với đội ngũ thiên sư. Trần Thanh Đại đi đến dắt mọi người đi qua hành lang, vườn hoa, đài ngắm sao, cuối cùng đến đàn pháp. Đàn pháp là nơi cung phụng vạn thần, tường đỏ ngói xanh, kiến trúc lộng lẫy, giống như tứ hợp viện. Nơi này xây ba điện, chia làm chính điện, đông điện và tây điện, phân biệt thờ cúng gần 200 bức tượng chư thần thiên tướng.

Trần Thanh Đại bước vào chính điện, trong chính điện bày 130 pho tượng chư thần thiên tướng, vô cùng sống động, trợn mắt uy nghiêm. Vừa bước vào chính điện, nhìn thấy những pho tượng này, mọi người không tự giác ngừng thở, sinh lòng thành kính. Qua khỏi chính điện là phòng khách, trong phòng không có đồ dùng hàng ngày, trên sàn nhà bày ngay ngắn mười mấy cái nệm cói.

Vật trang trí có vẻ hoa lệ duy nhất là bức tường phía trước, ước chừng dài năm mét, cao bốn mét. Trên tường là một bức phù điêu phòng ốc phức tạp, phù điêu rất chân thật, khắc mười tòa nhà, mỗi tòa nhà cao 5 tầng, giữa những tòa nhà có cầu nối khiến mười tòa nhà hình thành một chỉnh thể. Giữa những căn nhà trùng điệp, trong mỗi căn phòng còn có bóng người như ẩn như hiện. Rất sống động và mỹ lệ, khiến người ta rung động không thôi.

Độ Sóc nói bên tai Trần Dương: "Đây là Vô Lương Âm Trạch."

Cậu đã sớm có dự đoán, bức phù điệu hoa mỹ dị thường, lại có vẻ lạnh lẽo âm u rợn người. Bóng người bên trong như ẩn như hiện, dường như xuyên qua bức phù điêu lạnh lùng quan sát mọi người bên ngoài. Vừa rồi khi nhìn thẳng vào bức phù điêu, cậu bỗng hoảng hốt như nhìn thấy lửa cháy bừng bừng lan ra khắp nơi, vô số bóng đen sau màn lửa nhào đến trước mặt cậu. Tập trung nhìn kỹ lại mới phát hiện chẳng qua chỉ là một bức phù điêu.

Trần Thanh Đại chỉ vào tòa nhà trong bức phù điêu nói: "Đây là Vô Lương Âm Trạch." Ông lại chỉ vào tòa nhà chưa xây xong hoàn chỉnh ở cuối phù điêu: "Vô Lương Âm Trạch vốn chỉ có ba tòa nhà, sau đó tăng đến mười. Mọi người nhìn xem, tòa nhà cuối cùng chưa xây xong, đó chính là Vô Lương Âm Trạch tự xây cất. Trong đó đều là oán khí nặng nề của quỷ quái. Các cháu cần tìm được nguồn oán khí trong mười tòa nhà này, siêu độ oán khí của nó, khiến nó rơi vào trạng thái ngủ say."

Trần Dương nhìn tòa nhà chưa làm xong, nóc nhà chưa xây kín, đang đóng xà nhà. Cậu lập tức kinh ngạc, Vô Lương Âm Trạch được gọi là vô lương, thế mà xây nhà lại có xà nhà. Nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện xà nhà không phải là cột gỗ mà là xác người. Dùng xác người làm xà nhà, đóng lên nóc nhà, đủ tà môn.

"Tay cầm dây đỏ, minh tưởng nhập định. Đèn dẫn hồn dẫn mọi người đi, chuông đồng xanh giúp nhận rõ địa vị và thân phận, lúc rời đi có thể tìm thấy phương hướng. Nhưng sau khi tiến vào Vô Lương Âm Trạch, không nên dựa vào ngoại vật, không nên khinh địch và tin các đồ vật trong đó, dù có là gương mặt quen thuộc nhất cũng không được tin tưởng." Độ Sóc dặn dò.

Trần Thanh Đại cũng dặn dò không kém Độ Sóc, mười thiên sư nhanh chóng ngồi thiền trên nệm cói, các thiên sư còn lại thì vây quanh, canh chừng và bảo vệ họ.

Lúc Trần Dương sắp tiến vào Vô Lương Âm Trạch, Độ Sóc nhéo tay cậu nói nhỏ: "Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, không cần do dự."

"Em biết."

Nói xong cậu tiến lên, ngồi xếp bằng trên nệm cói. Trước mặt là một ngọn đèn dẫn hồn, Trần Thanh Đại đang cột dây đỏ cho thiên sư ngồi cạnh cậu, dây đỏ cột vào ngón giữa bàn tay bằng thủ pháp đặc biệt, đây là cách phòng ngừa cô hồn dã quỷ xâm chiếm cơ thể, biểu thị thể xác có chủ. Đầu kia của dây đỏ nối vào trong bức phù điêu, cuối cùng cột chuông đồng, trong chuông không có quả lắc.

Trần Thanh Đại ngồi xổm trước mặt Trần Dương, gương mặt hiền hòa hỏi: "Sợ không?"

Cậu cười trả lời: "Cháu không sợ."

Ông bật cười, đang định cột dây đỏ cho cậu thì Độ Sóc đi tới, hắn ngồi xuống nói: "Để tôi làm."

Ông nhìn hai người, không nói gì giao dây đỏ cho hắn rồi di chuyển đến thiên sư tiếp theo. Đến lượt Khấu Tuyên Linh, Lục Tu Chi cũng tự đi lên. Trần Thanh Đại nhìn Lục Tu Chi, ánh mắt hơi kinh ngạc, sau đó ông chỉ cười mà không nói, lạy hắn một cái rồi hướng qua người kế tiếp cột dây.

Trần Dương nhìn gương mặt Độ Sóc, hắn rất nghiêm túc cột dây đỏ cho cậu: "Sao em có cảm giác dường như anh rất lo lắng cho em, không giống anh chút nào, anh Độ."

Hắn ngước mắt nhìn cậu, vừa tiếp tục cột dây vừa nói: "Có lúc nào mà anh không lo lắn cho em? Còn nói không giống anh... Em mới sống với anh vài năm, có thể nhìn thấu anh sao?"

Trần Dương chống cằm nói: "Em nói có thể nhìn thấu là có thể nhìn thấu, anh đang căng thẳng sao?"

Độ Sóc cột chắc sợi dây đỏ, nhìn thẳng vào cậu: "Dương Dương trưởng thành, sau này không cần anh nữa rồi." Hắn thở dài: "Mất mát."

Trần Dương lườm hắn: "Hết hy vọng đi, em sẽ không gọi anh là ba ba." Nói cứ như hắn là cha già lo lắng cho con cái vậy, nếu không phải biết rõ bản tính của Độ Sóc, cậu đúng là có thể bị lừa hai giọt nước mắt.

Mao Tiểu Doanh bên cạnh hơi ngạc nhiên, đùa bỡn như vậy? Hình như không giống với hình tượng mà Mao Tiểu Lỵ miêu tả.

Trần Thanh Đại tuyên bố bắt đầu suy tưởng nhập định, Độ Sóc cũng nói xong những lời muốn nói, vì vậy hắn đứng dậy lùi qua một bên tập trung nhìn Trần Dương. Trong chớp mắt, dây đỏ trên ngón giữa của mười thiên sư run bần bật, chuông đồng kêu vang, sau đó yên tĩnh lại. Điều này chứng tỏ mười thiên sư đã tiến vào Vô Lương Âm Trạch.

Mọi người theo bản năng nhìn sang bức phù điêu, lúc này phù điêu bắt đầu tỏa ra một màn sương mù, lớp sương mù dần dần trở nên dày đặc bao trùm cả bức phù điêu, trong màn sương mù có vô số bóng dáng quỷ dị không ngừng nhảy múa. Độ Sóc khẽ nhíu mày.

Trần Dương mở mắt ra, phát hiện cậu đang đứng trên một con đường tối om, cầm một cây dù chưa bung. Trời đang đổ mưa, nước mưa thấm vào da lạnh đến thấu xương.

Cậu không chút do dự bung dù, nhìn khắp bốn phía, phát hiện hai bên đường sương mù dày đặc, không thấy rõ cuối đường, như đã bị sương mù cắn nuốt. Nhưng mơ hồ có thấy ngọn đèn phía trước, cậu suy nghĩ một chút rồi cất bước tiến lên. Đi ngang qua một tấm bia đá, thoáng nhìn thấy dòng chữ: Đường Bất Quy.

*Bất Quy Lộ còn có nghĩa không đường về.

Cậu hơi khựng lại nhưng nhanh chóng tiếp tục sải bước, trông thấy một bóng đen xa xa phía trước. Càng đi đến gần càng thấy rõ, đó là một người phụ nữ mặc váy đen, tay cầm dù đen. Tán dù rất rộng và sâu, che hết đầu cô gái. Lúc cậu đi ngang qua cô ta, chỉ thấy cần cổ trắng nõn và mái tóc đen nhánh của cô, bên tai nghe thấy tiếng nhai nuốt, dường như cô đang ăn gì đó.

Trần Dương lướt qua cô gái áo đen, đi được chừng chục bước, cậu chợt nhớ ra, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. Trong trí nhớ hồi nhỏ của cậu cũng từng có một màn này, mưa rơi không ngừng, bầu trời u ám, cậu vội vã chạy trên con đường nhỏ ở ngoại ô, ven đường gặp phải cô gái áo đen cầm dù đen. Khi đó cậu còn nhỏ, chưa biết nhận rõ quỷ quái, cũng rất sợ ma quỷ, cậu sợ cô gái kia nên vội vàng lướt qua, sau đó nghe thấy cô ta gọi tên cậu.

Ông nội cậu từng nói, trên đường gặp người xa lạ kêu tên, tuyệt đối không được đáp lời. Thế nên lúc đó Trần Dương cắm đầu bước nhanh, không dám quay đầu cũng không dám đáp lời. Thế nhưng giọng nói kia càng ngày càng gần, càng lúc càng tức giận, chốc lát đã ngay sau lưng cậu. Ngay lúc Tiểu Trần Dương bắt đầu chạy, cậu cảm nhận được nó đuổi theo. Cậu không cẩn thận té ngã, quay đầu lại thì cô gái cầm dù đã đứng ngay phía sau, cô ta nâng dù lên, lộ ra phía dưới, cô gái không có đầu, dưới cây dù chỉ có một cái miệng khủng bố đáng sợ.

Trần Dương giật mình, hoàn hồn từ trong hồi ức, cậu vụt ngẩng đầu, quả nhiên trên cây dù có một cái miệng đang ngậm chặt. Thời xưa có tập tục, dù đen báo hiệu điềm xấu, nếu có tang thì treo dù đen trước cửa nhà người có tang. Dần dần có ác linh ẩn vào dù đen báo tang, tùy thời ăn thịt người. Nhưng tập tục này đã biến mất theo dòng chảy của lịch sử từ lâu rồi.

Mưa rơi lạnh đến tận xương. Trần Dương suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cầm dù tiến lên, tách màn sương dày đặc, nhìn thấy tòa nhà tinh xảo đẹp mắt xuất hiện cách đó không xa. Đứng ở một góc quan sát toàn cảnh, nhất định người ta sẽ kinh ngạc và thán phục với quy mô to lớn của tòa nhà. Đi một đoạn đường rất dài, đến hẻm nhỏ lát đá xanh, trong hẻm không có lấy một ngọn đèn, tối đen giơ tay không thấy ngón.

Cuối hẻm là một nhà tắm công cộng, vải trắng bên ngoài nhẹ nhàng bay bay, trên tấm vải là vài chữ được viết bằng bút lông thật to: Vân Trì Thang Dục. Bên cạnh vải trắng có treo đèn lồng đỏ, gió thổi qua vang lên tiếng kẽo kẹt.

Khi Trần Dương bước vào hẻm nhỏ, cậu cảm nhận được phía sau có thứ gì đó đang đến gần, cậu quay đầu nhìn lại, trống không. Thế là cậu lại bước tiếp, đi đến nhà tắm, ánh sáng của chiếc lồng đèn đỏ khiến cảnh vật xung quanh tương đối sáng sủa rõ ràng. Bỗng nhiên bên tai cậu vang lên tiếng người hít thở, Trần Dương quay đầu nhìn lại, con ngươi lập tức co rút, một gương mặt quỷ đáng sợ dán sát vào mặt cậu.

Trần Dương tỉnh táo lùi ra sau hai bước, bỗng một giọt nước nhỏ xuống chóp mũi, cậu ngẩng đầu lên thì thấy cái miệng trong cây dù bắt đầu há ra thành một khe hở, nước bọt dính nhớp như keo đang nhễu xuống. Cán dù đang dần dần rút ngắn lại, cái miệng bên trong cũng từ từ xuống gần đầu cậu. Trần Dương khép dù, gấp lại cầm trong tay rồi ngước mắt nhìn ông lão có gương mặt quỷ đáng sợ trước mặt.

Ông lão cười khà khà, nụ cười rất quái dị: "Lầu đầu tiên tôi thấy có người không bị yêu dù ăn sạch, cậu thật may mắn."

"Ông là ai?"

"Mọi người gọi tôi là lão Vân, nhà tắm này là tôi mở, miễn cưỡng sống tạm qua ngày." Ông lão ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám đang đổ mưa: "Trời mưa, làm ăn được lắm. Nhà tắm đầy hết rồi, chỉ còn một phòng duy nhất, cậu muốn vào không?"

Trần Dương nhìn cổng tòa nhà cách đó không xa, ngoài cửa trang trí hai con mãnh thú trông rất dữ tợn. Cậu lắc đầu: "Tôi không vào." Nói xong cậu xoay người bước đi, ông lão không ngăn cản, chỉ hô to: "Cậu muốn đến nhà Vô Danh? Tôi khuyên cậu đừng nên đi vào đó, có vào mà không có ra."

Nhà Vô Danh? Hẳn là Vô Lương Âm Trạch. Trần Dương đi ngang qua giữa cửa chính của nhà tắm, cảm nhận được nhiệt độ cao và ngửi thấy mùi cháy khét từ bên trong. Cậu vô thức quay đầu lại, ông lão đang ác độc nhìn theo cậu, vết thương kinh khủng trên mặt hình như là vết bỏng. Ông ta nói nhà tắm kinh doanh rất tốt, nhưng bên trong lại rất yên tĩnh, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.

Trần Dương đi đến trước cổng nhà Vô Danh, ngang qua hai mãnh thú dữ tợn trước cửa. Cậu vừa bước qua, hai mắt mãnh thú bỗng chuyển động nhìn theo, dường như chúng rất mơ ước sinh hồn này, thèm thuồng đến nỗi nước bọt chảy xuống, tí tách rơi xuống đất.

Cốc cốc.

Trần Dương gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, bên trong là một thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ nhìn thấy cậu, nở nụ cười cúi người hoan nghênh. Cô mời cậu vào nhà, rất tự nhiên đón lấy cây dù đen trong tay cậu. Lúc đóng cửa, cô đảo ngược cây dù đặt ở cửa.

Vừa vào cửa là một hàng lang dài không thấy điểm kết, hai bên trái phải hành lang là các căn phòng, cửa mỗi phòng có đến mấy ổ khóa, khóa chặt từng phòng.

Thiếu nữ cười khẽ nói: "Nếu quý khách muốn ở lại nhà Vô Danh thì cần xin chỉ thị của chủ nhân mới được. Bây giờ tôi đưa ngài đi gặp chủ nhân."

Trần Dương hỏi: "Chủ nhân của nhà Vô Danh là ai?"

"Ngài gặp sẽ biết." Thiếu nữ cất bước tiến lên, đi ngang qua một căn phòng, bỗng cánh cửa vang lên tiếng va chạm cực mạnh. Trái tim Trần Dương nhảy lên, cậu nhìn cánh cửa kia, sau đó những cánh cửa cũng bỗng chấn động kịch liệt khiến cửa run lên nhè nhẹ, nhưng nó vẫn không chút sứt mẻ.

Thiếu nữ vẫn mỉm cười nhìn cậu, Trần Dương phát hiện từ đầu đến cuối, độ cong nụ cười của cô không hề thay đổi, điều này khiến cô nhìn như một người giả vậy. Thiếu nữ dẫn cậu đi đến cuối hành lang, có một cái thang máy ở đây. Thang máy đi lên tầng 5, cậu gặp được chủ nhân của nhà Vô Danh ở nhà ăn trên tầng 5.

Đây là một phụ nữ trung niên, cử chỉ vô cùng ưu nhã, nhưng trên đầu phủ một tấm lụa đen. Chủ nhà mời Trần Dương ngồi ăn chung nhưng cậu không hề động đến thức ăn, bà ta cũng không để ý mà nói: "Cậu muốn ở lại nhà Vô Danh?"

Trần Dương dứt khoát từ chối: "Tôi không muốn."

Bà ta nghe vậy khựng lại, cách tấm lụa đen vẫn có thể đoán ra bà ta biến sắc, sau đó bà nói tiếp: "Cậu có thể ở lại."

"Tôi không muốn."

"Ở lại đi. Bên ngoài sương mù dày đặc, mưa dầm liên miên, còn có vô số quái vật đếm không xuể. Ở đây có ăn có uống, còn có chỗ ngủ, ở lại đây đi."

Cậu im lặng không nói. Thái độ chủ nhà dịu xuống, hơi cầu xin và thỏa hiệp: "Được rồi, cậu có thể tạm ở một đêm. Nếu cậu thấy có thể ở tiếp thì nói với tôi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến căn phòng tốt nhất ở đây, hy vọng cậu sẽ đổi ý."

Thiếu nữ dẫn Trần Dương ra khỏi nhà ăn, quẹo qua mấy ngã rẽ, đến một căn phòng, mở cửa bước vào, bên trong trang hoàng theo hơi hướng cổ xưa, phía ngoài cửa sổ có treo một cái đèn lồng màu đỏ. Thiếu nữ lấy đèn lồng xuống, đốt nến rồi lại treo lên, cô lên tiếng: "Thắp sáng đèn lồng, cho mấy thứ bên ngoài biết trong phòng có khách quý, không được phép tiến vào quấy nhiễu khách quý."

Trần Dương nhìn qua, đèn lồng màu đỏ treo cao ngoài cửa sổ. Cậu không biết rằng nếu đổi góc nhìn khác, từ đối diện nhìn qua sẽ phát hiện mặt kia của đèn lồng đỏ mọc ra một cái mặt quỷ, nến cắm vào trong miệng nó, lửa cháy lên, dù mưa giội cũng không tắt. Hai mắt con quỷ toát lên tia hoảng hốt và sợ hãi, dầu trên mặt nó từ từ giảm đi.

Thiếu nữ đóng cửa sổ rồi ra khỏi phòng, Trần Dương ngồi trên ghế quan sát bày trí cả căn phòng. Sau khi đóng cửa, thiếu nữ không rời đi mà đứng ngoài cửa, im lặng nghe ngóng một lúc, không nghe tiếng động gì khác cô mới chậm rãi bỏ đi. Lúc đi ngang qua một căn phòng, cô rút cây trâm sắc bén trên đầu đâm vào ô mắt mèo trên cửa, nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết nhưng yếu ớt bên trong, cô quấy hai cái rồi rút cây trâm ra, trên cây trâm toàn là máu.

Thiếu nữ lau lau vài cái rồi cài trâm lại lên đầu. Từ đầu đến cuối, độ cong nụ cười trên mặt cô chưa từng thay đổi.

Thiếu nữ vừa đi xa, Trần Dương lập tức đứng lên mở cửa sổ, lấy lồng đèn treo bên ngoài xuống xem. Vừa mang đèn lồng vào nhà thì nó lập tức biến thành đèn lồng bình thường, nhìn không ra khác thường. Cậu kiểm tra lần nữa rồi treo đèn lên, vừa rồi thiếu nữ kia nói, treo đèn bên ngoài phòng ngừa thứ gì đó tiến vào.

Chủ nhà Vô Danh muốn cậu ở lại đương nhiên sẽ không để thứ khác tiến vào đuổi cậu, vậy nên đèn lồng treo bên ngoài không có vấn đề quá lớn. Lúc Trần Dương đóng cửa sổ, cậu lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên trên, trông thấy đối diện có vô số đèn lồng đỏ, nhiều không đếm xuể, tất cả đều là đầu người. Những cái đầu này có thon gầy, có mập mạp, vẻ mặt rất kinh khủng.

Cậu nhìn cái đèn lồng trước mặt, lập tức hiểu rõ đây là lợi dụng thi du đốt đèn. Cậu đóng cửa sổ, tự hỏi nguồn oán khí trong Vô Lương Âm Trạch đang ở đâu. Nơi này nhốt vô số cô hồn dã quỷ, từ lúc vào cửa thấy vô số phòng nhỏ và các căn phòng khác có thể đoán được, bên trong hẳn là nhốt ác quỷ.

Độ Sóc từng nói Vô Lương Âm Trạch, cũng chính là nguồn oán khí rất xảo quyệt, nó sẽ không dễ dàng để người ta nhận ra nó. Thân phận của chủ nhân nhà Vô Danh quá rõ ràng, thái độ lại mềm mỏng.

Đương nhiên đây cũng có thể là nguồn oán khí cố ý lừa bịp, chẳng qua Vô Lương Âm Trạch có tất cả mười tòa nhà, nếu như mỗi tòa nhà đều có một chủ nhân, vậy ai mới đúng là nguồn oán khí?

Quả nhiên đây là một vấn đề rất hóc búa. Muốn tìm một con quỷ trong vạn quỷ không phải là chuyện dễ.

Trần Dương bên này vừa mới vào nhà Vô Danh, bên kia Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo cũng chia ra tiến vào hai tòa nhà khác nhau. Trương Cầu Đạo tiến vào một căn nhà tên là Lăng Vô Bia, trong nhà không có xà nhà, tất cả đều có dáng hình vòm, giống như tiến vào lăng mộ vậy. Hắn không gặp thiếu nữ hay nữ chủ nhân, nhưng lúc đi vào, không biết vật gì đẩy mạnh hắn vào một khu lăng mộ, lúc này Trương Cầu Đạo đang bị nhốt trong lăng mộ không ra được.

Khấu Tuyên Linh gặp tình cảnh không khác Trần Dương, chẳng qua không phải thiếu nữ và nữ chủ nhân mà là một gã quản gia. Sau khi từ chối lời mời của gã, hắn bị đuổi ra khỏi Vô Lương Âm Trạch. Hắn leo tường đi vào, vừa mới leo vào, tất cả đèn lồng ngoài cửa sổ đồng loạt sáng lên, xì xào bàn tán.

Coong Coong Coong!

Trần Dương nhắm mắt một lúc thì bị tiếng động này đánh thức. Cậu đứng dậy, men theo âm thanh đến một mặt tường. Cậu dán vào tường lắng nghe, hình như có người ở bên kia đang đục tường. Cậu thấy bên cạnh có mấy cái lỗ bèn kề mắt trái vào nhìn sang phòng kế bên. Nhưng bên kia tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Trần Dương vừa muốn rời đi thì phòng bên kia bỗng sáng lên. Cậu sửng sốt, phản ứng cực nhanh lùi ra sau mấy bước. Trong chớp mắt, một que dài sắc bén chọc qua cái lỗ rồi quấy mấy cái, phát hiện không thành công, cái que được rút về. Cậu mơ hồ nghe bên kia có người lầm bầm: "Thất bại."