Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

ARC 0: KHỞI ĐẦU CỦA MỘT CHUYẾN HÀNH TRÌNH ĐẾN THẾ GIỚI KHÁC




Mở đầu 1: Đây là ngày bắt đầu dưới bầu trời mùa thu

Thức dậy, làm bữa sáng và trong cùng lúc đó chuẩn bị cả bentou.

Hoàn thành buổi tập buổi sáng ở câu lạc bộ, ngồi đủ trong lớp đến cuối giờ và lại quay trở lại câu lạc bộ.

Sau khi quẩy thật đã với lũ bạn ở câu lạc bộ, tôi trở về nhà, tắm và thay đồ.

Ngồi cùng với gia đình và rồi nghỉ ngơi.

Trong những đêm thu muộn, tôi đọc sách, chơi game và lướt mạng.

Rồi ngủ.

Đó là tất cả những gì tôi làm.

Chắc phải có gì đó xảy ra, nhưng mà nó chả hợp lí tý nào cả.

"Đó là tại sao mình lại cảm thấy lạ khi phát hiện bản thân còn chẳng ngủ trong nhà!"

Đúng rồi đấy. Khỏi nghi ngờ gì nữa.

Và đó, tôi đang ở 'đây'.

Trong một căn phòng vuông với những ngôi sao như đang đính trên nó vậy. Tôi lượn một vòng kiểm tra không gian phòng và những bức tường.
Tôi bắt đầu lo lắng bởi thực tế là không hề có cửa hay lối thoát gì cả.

Và kể từ khi đến đây, tôi chẳng cảm nhận được bất cứ sự tồn tại của ai khác, suốt từ lúc đó đến giờ.

Lúc này đây, tôi đang tựa vai mình vào góc phòng và mải suy nghĩ.

"Cậu đúng là bình tĩnh huh?"

"?!"

Một giọng nói. Nhưng đó đúng là một giọng nói lớn bật lên trong khi căn phòng chả bị gì cả. Đảo mắt xung quanh và tôi vẫn thấy căn phòng này chẳng hề có lấy một chút thay đổi.

"Ta mới chỉ lớn giọng một lần mà cậu đã lùng sục căn phòng lên và bắt đầu cố ngộ cho ra hiện trạng lúc này, trong lúc sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân, huh."

"Cô là ai?"

Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Tôi chỉ hiểu đơn giản là có một giọng nói ở trong này. Coi bộ hỏi thẳng ra thì dễ hiểu hơn là đoán mò nhiều.
"Thần, nếu ta nói như thế, ngươi có tin không?"

"Con khỉ nó tin."

Cái giọng nói này, bộ có cái gì vặn chỉnh âm lượng không nè?

"Thật không may nhỉ. Vậy, giờ ta sẽ cho ngươi đến một thế giới khác THỰC SỰ tốt đẹp. Ờ mà tiên đây, đây là chuyến đi một chiều nên ngươi hết đường về thế giới cũ nhé."

"OiOioioioioioioioioioi!!!"

Nó đang nói cái thứ khỉ gì thế này, lại còn nói trơn tru nữa chứ?

"Về những gì mà ngươi phải làm, ngươi nên hỏi người phụ trách nơi ngươi tới. Và vì thế, ta xin thứ lỗi nhưng ta cần một lời đồng ý từ ngươi."

"Chết đi rồi ta đồng ý."

Đúng như dự đoán, giọng tôi gắt hẳn lên. Thói quen rồi, rõ ràng luôn, có thằng khùng nào lại đi chấp nhận điều đó?

"Oya, ngươi không muốn sao? Đó đúng là một cuộc thảo luận ảo lòi, bởi ta nghe là ngươi sẽ đi cơ mà."
Giọng nói này có vẻ như đang rơi vào rắc rối. Đùa cũng có mức thôi nhá. Tôi làm thế quái nào, mà nghe được mấy cái thứ này trước mấy thím chứ!!!

"Không phải nói dối đâu, tôi làm gì có nghe về cuộc nói chuyện nào như vậy! Okay? Hơn nữa, cái thể loại đầu đất nào lại đi chấp nhận một cuộc nói chuyện về thế giới khác như thế hả? Thế thành ra chuyện chúng ta nói nãy giờ chả phải quái lắm sao."

Tôi cố giải thích bằng mọi khả năng.

"Fumu, coi bộ không phải do cậu thật. Ta đã hành xử thật không phải, ta xin lỗi."

"Thấy chưa... Tôi cũng hài lòng vì cô đã xin lỗi nhưng, cô đang tính đưa tôi trở lại sao?!"

Cái giọng bình thường của tôi vẫn chưa trở lại được. Nó cũng chẳng phải cái giọng tử thần nhưng rõ ràng không phải giọng lịch sự rồi. Lỗi là do cái tình huống điên rồ chẳng ma nào ngờ tới này. Đệch phải lỗi của tôi.
"Đương nhiên."

Tôi vui rồi. Giờ thì là một 'giọng nói' dễ hiểu hẳn ra. Trong những tình huống bình thường như thế này thì đây là phần hay có mấy câu như 'Tôi xin lỗi', 'Không thể rồi' hay là 'Ờ được rồi, để ta cố hết sức' và ném tôi về thế giới của mình.

Hoặc có thể đó là mấy vị vẫn hay phán câu 'Cậu đã chết cmnr~' rồi chẳng thèm nghe thêm phàn nàn, và sau đó quẳng tôi thẳng đến thế giới khác. Đó là những gì tôi dự tính nhưng...

Tôi được cứu rồi~

"Chà, cho ta thực lòng xin lỗi... Nhưng nếu như thế, thì chắc là chị gái hoặc là em gái cậu rồi."

Tôi nuốt luôn mấy lời định phun ra tiếp. Cái vị này phán một điều không thể coi là đùa được. Tuy là nói ra rất sỗ sàng nhưng tôi nào dám để cho chúng vụt qua được.

"Hey, cô vừa nói gì cơ?"
"Hn? Nếu cậu không phải người trong vụ này thì nghĩa là chỉ có thể là một trong số chị em gái của cậu thôi."

Cả hai người đó vẫn hay hành động như chẳng có gì xảy ra. Để người như hai người đó chịu đồng ý cái kiểu tình huống này trước khi nghe hết tất cả là bất khả thi nhá. Và không thèm để ý gì đến chuyện đó, vị này đây vẫn muốn mang một trong hai người đó qua đây. Đừng có chơi tôi nhé.

"Nhưng mà cậu biết, cậu là con trai cả nhà Misumi, Misumi Makoto-kun đúng không?"

Sao biết tên tôi hay vậy cà?

"Những đứa trẻ nhà Misumi đã được thông báo về chuyện này, liệu đó có phải những gì ta được nghe không nhỉ?"

Cái giọng đó nghe như là cấp độ rắc rối vừa được nhân đôi lên ấy. Tôi có chút ngạc nhiên với cái giọng này. Tuy là bắt tôi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà chẳng hú lên tiếng nào, nhưng cái giọng này vẫn cố tỏ ra tôn trọng ý kiến của tôi.
Cái này sẽ...

"Ờ thì cô thấy rồi đó. Giờ thì, cô nói tên cô cho tôi biết được không?"

Đúng rồi đấy. Tôi bằng cách nào đó đã không rớt vào cái trạng thái hoảng loạn kia, nhưng không có nghĩa là tôi bình tĩnh.

Tôi chỉ là bình tĩnh theo hướng nào đó thôi, nói thế thì hay hơn. Tôi phải hạ nó xuống chút chút đã.

Tôi vẫn chẳng biết cóc gì về thân thế của giọng nói kia.

"?? Fumu, cậu nói đúng ha. Ta xin lỗi vì đã không giới thiệu trước. Ta tên là Tsukuyomi."

"Tôi hiểu rồi, Tsukuyomi. Tsukuyomi... Tsukuyomi?!"

"Oya, cậu biết à? Cũng có hiểu biết đó chứ."

"Một trong ba vị thần Shinto, 'Tsukuyomi no Mikoto' đó hả?!"

"Oooh, chuẩn rồi đó. So với hai người kia thì ta cũng chẳng quan trọng bao nhiêu."

Ờ thì đúng thế thật. Nhưng thế cũng là một cái tên rầm rộ rồi.

Tôi khoái chuyện thần thoại và sử thi (chỉ một chút thôi à nha), vậy cho nên, nếu những gì cái giọng đó phán là thật, thì đây đúng là nhân vật nguy hiểm đó rồi.
"Tận ngài Tsukuyomi-sama cũng biết đến kẻ như tôi đây, sao lại như thế?"

Để mà bắt đầu, tôi phải hiểu từ cái nhỏ nhất. Trong cái suy nghĩ đó, tôi vẫn chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại được chọn để sang thế giới khác cơ chứ.

"... Ta hiểu rồi, cậu đúng là chẳng biết gì hết. Được rồi, để ta nói cho cậu."

Và rồi, cái câu đó cũng được nói ra, nhưng tôi không thể vơ đũa cả nắm được.

Tôi đang ở trong một tình huống khá thuận lợi so với những thành phần bị gọi đến thế giới khác, bị lạc hay tái sinh, hoặc là do tôi nghĩ chuyện là như thế.