Dành cho những ai có cùng sở thích...
Lớn to đầu rồi mà vẫn còn bị gạc... Bị ông sếp lừa gạc bảo rằng "mày thay anh đi công tác nước ngoài nha. Mùa hè rồi, cứ xem như đi du lịch nghĩ mát ấy mà"... Và cũng vì một phần ham cái danh "công tác nước ngoài", thành thử đã bị cho vào rọ như thế đấy... Hỡi ôi... Du lịch thì ko thấy... Chỉ thấy làm việc xù đầu... SML luôn các bác ạ...
Thành thật mà nói, mình rất xin lỗi, và cảm kích tấm lòng của mọi người đối với bộ truyện này... Rất rất xin lỗi...
Hiện mình vẫn còn đang công tác, nên thật tình không có lấy thời gian để dịch truyện tiếp... Mong mọi người thông cảm và ráng đợi chờ...
Nhân tiện, có bạn @striderup000 đang dịch tiếp nối... Nếu được mình xin up lên cho ae đọc trước... Nếu có time mình sẽ hỗ trợ edits lại... Rất rất xin lỗi mọi người... Mong mọi người hiểu cho...
~~~~~~~~~~~
Chương 126: Với Raidou, Khả Năng Tiến Triển Rất Thấp.
“Xin lỗi, Raidou-dono. Quyền lực của tôi vẫn không đủ”
[Xin đừng quá lo mà]
Sau khi gửi lời chúc mừng cho những màn chiến đấu tốt đẹp của mọi người, tôi quay lại thương đoàn thì đã thấy Rembrandt-san đợi sẵn kèm một lời xin lỗi như thế.
Hình như cuộc triệu tập từ Thương Gia Hội có liên quan đến tôi thì phải, và kết quả không được thuận lợi lắm.
“Có vẻ các hoạt động của cậu trên tư cách một thương đoàn đang ngày càng thu hút sự chú ý đấy. Nhiều khả năng việc này đã đạt đến cấp độ quốc gia rồi”(Rembrandt)
[Quốc gia hử. Mặc dù tôi nhớ mình chưa hề làm bất cứ điều gì gây phiền hà mà…]
Có những quốc gia đang để mắt đến tôi. Nhưng tôi lại chẳng nhớ ra ai đó có ý định muốn can thiệp vào chuyện của thương đoàn.
"Chỉ riêng việc thu hút mọi sự chú ý cũng đã quá đủ rồi" (Rembrandt)
Ái chà, Rembrandt-san bắt đầu nói như thể ông ta đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Ý ông ta là sao cà?
“Thương đoàn Kuzunoha sẽ tiến đến đâu, và cả Raidou-dono sẽ đặt chân đến chốn nào; vì họ quan tâm nên muốn biết những thứ ấy. Chính như thế, rõ ràng họ sẽ điều tra thôi. Cậu biết đấy, đường đi nước bước mà các quốc gia sẽ thực hiện, chúng ta – những thương nhân đều biết các thông tin đó ở giai đoạn khá sớm”(Rembrandt)
Vâng, tôi hiểu điều đó. Khi xuất hiện sự hợp tác giữa các quốc gia và các thương nhân, sẽ có lúc họ nghe ngóng những thông tin về đối tác của mình như là một phần của việc thu thập thông tin. Cũng giống như ở Vương quốc Aion, tồn tại một số thương nhân bên trong quốc gia này hoạt động như những điệp viên tình báo cho nước khác vậy.
“Đến thời điểm này thì mọi thứ vẫn ổn. Nhưng các vấn đề sau đấy có thể sẽ phát sinh. Những thương gia sở hữu được thông tin ấy đôi khi lại gán ghép thêm vào các suy nghĩ của riêng họ. Ví dụ, hiện nay tôi đang tham gia vào các vấn đề quan trọng của chính phủ tại Vương quốc Limia và tôi khá cởi mở với họ, nhưng trên sự thật thì, có vẻ Vương quốc Limia đang quan tâm đến một thương gia tên gọi Raidou. Kế đến, tôi sẽ nói một điều gì đó đại loại: “Nhân tiện, thương đoàn đó khá là kì lạ luôn, mọi người có thể liên hệ Guild điều tra và giải quyết việc này không?”(Rembrandt)
[Dựa trên ví dụ như thế, nghĩa là Vương quốc Limia cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ từ cửa hàng của tôi, vậy nên họ yêu cầu các thương nhân điều tra về nó, đúng chưa?]
Rembrandt-san mỉm cười khi nghe được ý kiến của tôi.
“Không phải thế, Raidou-dono. Ở trường hợp này, Limia quan tâm đến cậu và bọn họ chỉ muốn thu thập thông tin thôi”(Rembrandt)
[Nhưng]
“Vế sau chỉ là ý định cá nhân của đám thương gia. Những người như thế sẽ đố kỵ với cậu. Đây là một điều rất hiển nhiên. Không phải bọn họ chỉ bị lợi dụng bởi các quốc gia, mà bọn họ còn lợi dụng ngược lại các quốc gia ấy mhằm mang lại lợi ích cho mình. Chà chà, tôi cũng từng như vậy, thế nên không còn đứng trên vị trí để phán xét người khác nữa rồi”(Rembrandt)
… Ế-ề, những người như thế không hề nói dối, nhưng lại không có ý định sửa chữa sự hiểu lầm, là những gì ông đang cố truyền đạt, hừm. Ái chà, thật bẩn thỉu quá mà.
“ Thương gia Hội cũng không ngó lơ những thương đoàn đang bị các quốc gia liệt vào danh sách nguy hiểm đâu. Đặc biệt là khi nhiều người cùng đề cập đến như vậy”(Rembrandt)
[Do đó, điều này hàm ý rằng Thương đoàn Kuzunoha đã thu hút sự chú ý của nhiều quốc gia, và các thương đoàn trong thị trấn này không hề có chút thiện ý nào hả]
“Không phải là tất cả, nhưng khả năng số lượng người như thế cũng chẳng ít đâu. Tôi cũng nghe ngống được Giáo Hội gần đây đã lên tiếng rồi. Và rất đáng ngờ nếu thực sự việc ấy trực tiếp đến từ Giáo Hội. Bọn họ đang nhận được khá nhiều lời mời gọi từ các thương đoàn, thành thử cũng không thể không lên tiếng được. Xoay quanh việc ấy, tôi đã cố tình rút ngắn khoảng cách với họ, thế là đã bị phân biệt đối xử khi đề cập đến chủ đề này. Tsige là một thị trấn vướng phải chút rắc rối với tôn giáo Nữ Thần mà”(Rembrandt)
[Tôi muốn cùng hợp tác làm ăn với những người trong nghề, nhưng hình như sẽ rất khó khăn đây]
“Sau tất cả, đấy là một mối quan hệ mà bọn họ ăn cắp quyền lợi của nhau. Càng gần gủi thì lại càng rắc rối hơn thôi. Ngay cả với tôi cũng thế, nếu cậu muốn mở một cửa hàng trong lúc tôi gặp phải các tai ương, chắc chắn điều đó sẽ xảy ra”(Rembrandt)
Ra nó vận hành như thế sao?
“Cậu nên chuẩn bị mọi thứ cho mình đến một mức độ nào đó đi, Raidou-dono. Ngay cả khi đó là một cuộc cạnh tranh giữa những người cùng hợp tác, nếu cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, người thua cuộc cũng có thể hồi phục ngay. May mắn thay, trên vùng đất này, rất nhiều thị trấn nhỏ nằm ven thành thị chính. Nếu nắm giữ quyền hạn nhất định, sẽ sở hữu rất nhiều cơ hội đấy”(Rembrandt)
[Cảm ơn vì lời cảnh báo]
“Không đâu, chưa mà, ở đây tôi đang nói về những điều thật sự có ích, nhưng riêng tôi thì vẫn không thể vận dụng chúng nhiều trong công việc. Cậu cảm ơn như thế khiến tôi gặp rắc rối thôi. Mấy cô công chúa của tôi chưa hề nhận lấy bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào trong suốt giải đấu, nhưng lại có thể mang về danh hiệu vô địch cho mình, một kết quả tuyệt vời. Tôi luôn nhận được sự ưu ái từ Raidou-dono rồi”(Rembrandt)
[Đấy là khả năng của họ thôi. Hãy theo dõi hai người ấy thể hiện việc này vào ngày mai nha. Tôi không cho rằng mình có thể đi xem sau mọi chuyện như thế này được]
“… Thương gia Hội có lẽ sẽ tra hỏi nghiêm túc về cách cậu vận chuyển hàng hóa của thương đoàn. Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ cậu liên quan đến quỷ tộc ấy chứ. Tốt nhất cậu nên sở hữu một số bằng chứng, hoặc chuẩn bị một số lượng vàng phù hợp nhằm làm họ bình tĩnh lại bằng tiền bạc; hơn nữa cậu nên suy nghĩ về biện pháp đối phó của riêng mình một cách xác đáng. Nếu cần thì tôi sẽ hỗ trợ bất cứ điều gì…”(Rembrandt)
Bằng chứng, hừm. Chẳng có bất cứ điều gì tương tự như thế cả. Một phương pháp đề ra là hãy để Tomoe hoặc Shiki đặt thần chú thôi miên lên bọn họ, nhưng sẽ không giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Ngoài ra, việc lưu thông hàng hóa của thương đoàn chúng tôi sao?
Không chỉ Xa lộ Vàng, ngay cả sử dụng đường cao tốc thông thường thì chúng tôi cũng chưa từng. Chúng tôi sử dụng tuyến đường thông qua Asora, một phương pháp không thể bị cản trở.
Mà cái thế giới này lại không thể sử dụng việc dịch chuyển tức thời như một phương pháp vận chuyển chung được. Cũng bởi tỷ lệ thành công là rất thấp. Nếu tôi bảo rằng chúng tôi đang sử dụng một kĩ thuật dịch chuyển với xác suất thành công 100%, chắc chắn bọn họ sẽ yêu cầu chia sẻ chúng thôi. Nếu việc ấy xảy ra, thì viễn cảnh một quốc gia bị chi phối hẳn không còn xa lạ nữa.
Tôi nhớ lại những gì đã trao đổi cùng Tomoe dạo lúc chúng tôi đi điều tra.
[Những việc ông làm đã đủ rồi, Rembrandt-san. Không sao cả. Chúng tôi sẽ tự lo về việc đó]
"Thế ổn rồi. Một sự lo lắng không cần thiết nữa. Vậy thì, tôi xin phép đi trước. Ít nhất tôi nên chúc mừng con gái mình trước khi chúng đi ngủ”(Rembrandt)
[Đi đường cẩn thận nhé. Chúc buổi tối tốt lành]
“Ừm, cậu cũng vậy. Buổi tối tốt lành, Raidou-dono”(Rembrandt)
Rembrandt-san rảo bước quay về để khen ngợi Sif cũng như an ủi Yuno.
Ngày mai trận chiến giữa các tổ đội sẽ diễn ra, nên có lẽ giờ đây bọn họ ngủ rồi. Tình huống này, ông sẽ đánh thức họ dậy ư? Tôi không cho rằng ông sẽ làm thế đâu.
“Lime, anh có ở đây không?” (Makoto)
“Vâng, đây ạ” (Lime)
“Nhằm đề phòng bất chắc, hãy theo dõi và hộ tống Rembrandt-san. Nếu phát hiện bất kỳ sự hiện diện lạ nào, hãy để lại việc hộ tống cho người khác rồi lần theo bọn chúng”(Makoto)
"Hiểu luôn" (Lime)
Tôi đã bàn giao lại các sinh viên vào tay Shiki và Akua.
Yare-yare, tôi đang yêu cầu mọi người làm những công việc chẳng liên quan gì đến chuyện kinh doanh rồi, hừm.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Một giải đấu quá sốc.
Mấy học viên này trông chẳng có nhiều sự khác biệt so với những người khác vào đầu năm học, lại chứng tỏ sức mạnh choáng ngợp trước những bạn học cùng lứa và cả những đàn anh lớp trên.
Riêng với một sinh viên, thậm chí cô sở hữu tài năng đi chăng nữa, thì cũng đã vắng mặt khỏi Học viện trong một thời gian dài vì các vấn đề về sức khỏe, và mới chỉ quay lại trường học gần đây thôi. Sinh viên còn lại nhập học do nhận được học bổng, nhưng cũng chẳng phải là một sinh viên quá xuất sắc.
Và hai người ấy đã giao chiến với nhau cho vị trí nhà vô địch năm nay.
Khi Lễ hội trường mở tung chào đón việc tham quan, cũng là lúc cánh cửa thư viện bị đóng lại. Và tất nhiên, công việc với tư cách một thủ thư như tôi cũng bị cắt cái rụp, thành thử tôi đã đến xem giải đấu này - sự kiện chính của lễ hội mà.
Một lần nữa, tôi lại nghĩ về điều ấy.
Raidou, thương đoàn Kuzunoha.
Chính nó. Đấy là lý do cho cơn bão này. Và có lẽ, cũng là niềm hy vọng với tôi. Hiện tại, thầy ấy vẫn chưa được thừa nhận từ những người có địa vị cao bên trong học viện.
Nếu thầy ấy giúp một tay, tôi chắc chắn một điều rằng tiền tuyến của Limia và Gritonia sẽ được duy trì và ngay lập tức tiến nhanh về phương bắc, cũng như công việc phục hồi lại Kaleneon sẽ trở thành mục tiêu khả thi đấy.
Thầy ấy đã có thể thúc đẩy sự phát triển của những học viên này lên rất nhiều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Ngay sau khi các trận đánh cá nhân thuộc giải đấu vừa kết thúc, tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi và chuẩn bị ra về, nhưng Raidou đã gọi tôi lại.
Thầy bảo muốn nói chuyện riêng với tôi.
Tôi chẳng biết thầy định làm gì, nhưng nếu đã là lời mời từ thầy ấy, tôi không thể từ chối được. Tôi nhẹ nhàng đồng ý và hỏi thăm thời gian buổi hẹn.
Có vẻ thời gian Raidou sắp xếp có hơi muộn, vào nữa đêm đấy.
Đúng thời điểm đó, tôi bước vào cửa hàng thông qua cổng sau và thẳng đến căn phòng của thầy trên tầng hai. Thầy nói sẽ luôn có mặt trong phòng, thế nên tôi có thể vào bất cứ khi nào mình muốn.
… Dẫu thầy ấy có yêu cầu điều gì, tôi cũng sẽ chấp nhận hết.
“Raidou-sensei, Eva đây. Tôi vào có ổn không?”(Eva)
Sau khi gõ cửa, tôi chờ đợi phản ứng của thầy ấy. Vâng, thậm chí tôi nói như thế đi nữa, thầy vẫn không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ chung. Dòng chữ “mời vào” xuất hiện trên cánh cửa, và khóa được mở ra bằng phép thuật.
Tôi bước vào.
Mối quan hệ giữa tôi với thầy ấy, nói thật, một mối quan hệ mà tôi đứng ở vị trí khá bất lợi. Tôi mong chờ rất nhiều từ thầy, nhưng thầy ta lại nói mình không muốn bất cứ điều gì từ tôi.
Việc ngồi một chỗ khi tiếp đón tôi chẳng phải là cái gì đáng để bận tâm, nhưng Raidou đã vượt qua rào cản đó khi đứng lên và chào đón tôi. Mặc dù tôi vẫn sẽ chấp nhận nếu thầy hành xử ít niềm nở hơn.
[Xin lỗi vì đã gọi cho cô muộn thế này. Đêm nay tất cả nhân viên đều đã ra ngoài và tôi là người duy nhất còn xót lại ở đây, như cô thấy đấy]
Chỉ một mình.
Những từ ngữ ấy làm tăng sự căng thẳng trong tôi lên một chút. Có lẽ nào, thực sự thầy ta gọi tôi với những ý định như thế ư?
Nếu mọi chuyện tiếp diễn theo suy nghĩ của tôi, sẽ là một sự phát triển đáng để mong đợi. Cuối cùng thì tôi cũng có thể làm một điều gì đó mà thầy ấy mong muốn. Tôi sẽ đền đáp được thầy rồi.
“Chỉ cần là Raidou-sensei, tôi không bận tâm về giờ giấc đâu” (Eva)
[Làm ơn dừng lại đi]
“Xin chúc mừng những học viên của thầy đã dành chiến thắng trên thể loại cá nhân trong hôm nay. Tiếp sau đó, bọn họ khá bận rộn ấy nhỉ? Tất cả đều hỏi han ai là người đã đào tạo bọn họ mà”(Eva)
[Tôi chỉ giúp họ phát triển tài năng của chính mình thôi. Chẳng phải là thành tích của bất cứ ai khác đâu]
“Thầy thật khiêm tốn. Tuy nhiên, các giáo viên dạy họ tại các lớp học khác đều giơ cao tay lên và phát biểu: “Tôi, chính là tôi đấy!” và tạo ra khá nhiều rắc rối. Dĩ nhiên, khi mọi người nhận ra cả thẩy bọn họ đều có mặt trong lớp của thầy, mọi con mắt đều sẽ đổ về sensei thôi”(Eva)
Ngay cả khi tôi chúc mừng vì sự đăng quang của Sif Rembrandt, thầy ấy chẳng hề tỏ ra tự kiêu.
Thầy chỉ nói rằng tất cả đều là tài năng từ các sinh viên. Khoảng thời gian nửa năm kể từ mùa xuân. Chỉ với bấy nhiêu thời gian ấy, họ lại biểu hiện một sự phát triển còn hơn cả kỳ tích, và chẳng cần nghi ngờ gì nữa khi tất cả đều nhờ công của thầy ấy.
Nếu một trong bốn cường quốc biết điều này, chắc chắn bọn họ sẽ kéo đến để tuyển dụng thầy ta. Kèm theo những ưu ái còn tốt hơn gấp nhiều lần so với công việc trở thành một giáo viên thời vụ ấy chứ. Nếu Raidou chấp nhận lời đề nghị như thế, việc gặp gỡ giữa tôi và thầy ta sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng, vì một lý do kì lạ nào đấy, tôi chưa hề nghĩ điều này sẽ xảy ra.
Rất có thể thầy sẽ không liên kết với bất kỳ quốc gia nào mặc cho bọn họ có đưa ra điều kiện tốt đến đâu. Chẳng có lấy một lý do rõ ràng cho mớ suy nghĩ này, nhưng đấy hoàn toàn là cảm giác của tôi. Có lẽ một điều gì đó đã nãy sinh thông qua mối liên kết ngắn ngủi giữa tôi và Raidou.
[Nhằm tránh việc như thế xảy ra, xin hãy cố gắng đừng tiếc lộ bất cứ điều gì không cần thiết, được chứ?]
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến sensei đâu”(Eva)
[Và giờ thì, về lý do tôi lại gọi cô đến đêm nay...]
Đến rồi.
Bằng một nụ cười, tôi chờ đợi những lời tiếp theo.
[Trước khi đề cập đến, xin hãy giữ bí mật này ngay cả với Ruria nha. Hứa với tôi, điều này chỉ có cô và tôi biết thôi]
Ngay cả Ruria sao?
Chà chà, tôi cũng không cho rằng đây là thứ mà tôi có thể nói với em gái Ruria của mình được.
Tôi gật đầu luôn.
[Vậy thì]
“!!”
Thầy ta vẫy gọi tôi lại gần, và cẩn thận cứ như thể không để người nào khác trông thấy chúng, thầy viết ra những con chữ rất nhỏ.
Tôi vô tình nuốt nước bọt.
Đây là...
Đề xuất mà Raidou biểu đạt...
Một việc ngay cả tôi cũng chẳng thể đoán trước được, điều như thế đã thổi bay mọi thứ từng tồn tại trong đầu tôi.
Một đề nghị sốc đến tận óc, khiến tôi quên luôn sự điên rồ đang ngự trị bên trong tôi.
“Sensei, à không, Raidou-san. Thầy có nghiêm túc về điều này không vậy?"(Eva)
[Chẳng hề đùa cợt gì ráo. Thời gian là hai ngày. Kế đó, tôi sẽ nghe câu trả lời của cô vào ngày kia nha, đúng thời điểm như này]
“2 ngày sau ư?!” (Eva)
[Đúng thế. Sẽ như vậy, thậm chí cô cần một khoảng thời gian rất lâu để suy nghĩ phải không? Cũng tại hoàn cảnh của tôi nữa. Đấy là tất cả những gì tôi muốn nói. Thôi muộn rồi, nếu không còn bất kỳ nhiệm vụ nào thực hiện, hãy nghỉ ngơi ở một trong các căn phòng trống trải của chúng tôi đi]
Không thể nào. Chẳng phải thầy ta đang bảo tôi hãy quyết định một điều rất quan trọng chỉ trong hai ngày thôi sao?
Hơn nữa, lại buộc phải giữ bí mật với cả em gái của tôi chứ?
Tôi từng rất háo hức về các trận chiến tổ đội vào ngày mai.
Nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Khoảng thời gian này không phù hợp với vai trò một khán giả rồi.
Thậm chí còn quên luôn kế hoạch dụ dỗ Raidou. Tôi mượn nhờ một căn phòng, và kết thúc một đêm mất ngủ.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Tại cửa hàng Gotetsu.
Sau khi để Eva-san tá túc trong một căn phòng, tôi lẽn ra ngoài gặp gỡ cô em gái Ruria.
Ngay cả vào thời điểm này, Gotetsu vẫn còn đang mở cửa. Như thường lệ, hôm nay họ vẫn hoạt động.
[Xin lỗi vì đến vào lúc này]
“Nếu là Raidou-san, tôi không phiền đâu. Nhưng xin thứ lỗi, bởi tôi làm việc hàng ngày đến tận khuya như này, sự mệt mỏi hình như đã tích luỹ đôi chút. Ổn không nếu anh nói ngắn lại thôi?”(Ruria)
[Vâng, sẽ nhanh thôi. Ruria này, hãy giữ bí mật với Eva-san. Chắc chắn cô phải làm thế. Có điều này tôi muốn cô đưa ra quyết định]
......
“E-Eeeeehh ?!” (Ruria)
[Tối ngày mốt, tôi sẽ đến để lắng nghe câu trả lời của cô. Xin lỗi vì đã quáy rầy vào thời điểm này]
"Ngày kia sao?! Đợi đã, Raidou-san ?! Raidou-saaan ?! Anh ta nghiêm túc đấy chứ? Người như anh ấy không phải loại thích đùa. Mình không cách nào ngủ được rồi. Nếu biết sẽ trở thành như thế này, Raidou-san ít nhất phải để lại một bình thức uống năng lượng chứ~~ ”(Ruria)
Ngày mai, bất kể tôi có giải thích thế nào với Thương gia Hội, sẽ xuất hiện thêm rất nhiều sự dối trá và rắc rối đây. Dù vậy, miễn sao đã là một lời nói dối, thì tôi cũng không cách nào thực hiện chúng như thể chưa có điều gì xảy ra.
Thật không ổn nếu cứ để mọi thứ hời hợt được. Nếu đã vậy, tôi cần...
Trong đầu tôi, một ý nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cả thế giới này đã được giải quyết xong.
---------END CHAP----------